Linh Vi tỉnh dậy thì đã thấy mình ở bệnh viện.
Kiều Tuấn đúng lúc đó cũng vừa vào đến phòng bệnh. Thật ra anh còn nhiều việc phải làm nhưng Tần Minh Hạo lại gọi điện cho anh, nằng nặc bảo anh phải khám cho Linh Vi nên anh đành phải nghe theo. Người có tiền mà, muốn hành hạ ai mà không được chứ.
Kiều Tuấn bước vào thì Linh Vi đã vội né tránh ánh mắt, còn Kiều Doanh thì ngược lại, cô ấy cứ nhìn vị bác sĩ này chằm chằm, cô ấy chưa từng thấy vị bác sĩ nào khôi ngôi, tuấn tú đến vậy, ngũ quan đều rất đẹp.
"Cô bị ngất xỉu sao?" Kiều Tuấn hỏi Linh Vi nhưng Kiều Doanh lại trở lời: "Đúng vậy."
"Dạo này cô không khoẻ ở đâu?"
"Ăn không ngon, cảm giác rất là chóng mặt, tay chân không có sức lực. Nói chung là ở đâu cũng cảm thấy không khoẻ." Kiều Doanh cũng không rõ là mình nói vậy có thật sự đúng không, chỉ đoán bừa.
Kiều Tuấn tức giận, trừng mắt cô ấy: "Vị này, tôi đang hỏi bệnh nhân, không hỏi cô, xin cô đừng chen vào nữa được không?"
Kiều Doanh ồ một tiếng sau đó ngoan ngoãn không nói gì nữa, chỉ quan sát Kiều Tuấn khám cho Linh Vi.
...
Một lát sau.
"Không có gì đáng ngại, chỉ là lao lực quá độ, lại còn không ăn uống đầy đủ. Chỉ cần truyền nước biển và nghỉ ngơi vài ngày là sẽ khoẻ lại. Nhưng tôi nói này, cho dù có cần tiền đến mấy cũng phải chú ý đến sức khoẻ. Có lẽ cô không quan tâm đến mạng sống của mình nhưng có người lo lắng cho cô lắm đấy." Kiều Tuấn nói bóng nói gió nhưng anh nghĩ chắc Linh Vi sẽ hiểu nên không muốn nói quá rõ ràng, tránh người kia lại mắng anh nhiều chuyện.
"Phải rồi, cô là bạn của cô ấy sao?" Kiều Tuấn hỏi Kiều Doanh, Kiều Doanh liền gật đầu. Kiều Tuấn lại nói tiếp: "Vậy thì quan tâm đến người bạn này của cô một chút, nếu không cô ấy sẽ không biết trân quý sinh mệnh đâu."
"À, được, nhưng hình như tôi cũng có bệnh, anh khám cho tôi đi." Kiều Doanh nhìn thấy anh lần đầu tiên thì đã rung động nên liền muốn tiếp cận.
Nhưng anh lại thẳng thừng nói: "Không cần khám, sắc mặt cô hồng hào như vậy thì bệnh gì được chứ. Nhưng là bác sĩ, tôi cũng nhắc nhở cô, trời trở lạnh rồi, ăn mặc thiếu vải như thế này sẽ bị cảm đó."
Nói xong Kiều Tuấn liền rời đi, trông rất lạnh lùng nhưng cũng khá là ấm áp.
Như vậy càng đúng gu của Kiều Doanh, thứ càng khó chinh phục lại càng kích thích, không như những người đàn ông ngoài kia, chỉ cần cô ấy liếc mắt một cái đã khiến bọn họ chết mê chết mệt, sẵn sàng dâng hiến cả ví tiền.
"Linh Vi! Vị bác sĩ lúc nãy có phải rất đẹp trai không? Cô nghĩ thế nào nếu như tôi cua anh ấy? Một tên bác sĩ và một cô gái hư, ha, có hơi điên rồ nhỉ?" Kiều Doanh hớn hở hỏi Linh Vi nhưng cô không trả lời, chỉ mấp máy nói vài chữ: "Tôi muốn xuất viện."
Cô chính là chán ngấy cái cảnh nằm viện rồi, cô không muốn đến bệnh viện thêm một lần nào nữa, vậy mà cuối cùng vẫn đến đây, còn gặp phải người quen.
Kiều Doanh có hơi bất ngờ với thái độ khó chịu của cô nên gật đầu đồng ý: "Được, vậy sáng mai chúng ta về nhà. Bây giờ thì không ổn đâu."
...
Kiều Tuấn vừa trở về phòng làm việc của mình thì đã thấy Tần Minh Hạo ngồi ghế của anh ta, gác hai chân lên bàn, trông rất dáng ghét, chỉ muốn đấm cho một cái.
"Cậu đừng nhìn tôi chằm chằm như vậy, cô ấy không sao, chỉ là lao lực quá dẫn đến kiệt sức, còn hay bỏ bữa nên mới vậy. Nói ra thì hai vợ chồng cậu giống nhau quá nhỉ? Đều không biết quý trọng mạng sống như nhau, người làm bác sĩ như tôi quả là hết cách." Kiều Tuấn ngồi xuống sofa, rót một tách trà rồi nột hơi uống sạch, xong lại nói tiếp: "Mà dạo gần đây cô ấy làm nhiều việc lắm sao? Làm gì mà lại quen được cô gái kia vậy? Nhìn cách ăn mặc không phải dạng vừa, cũng là loại con gái không ra gì đó, cậu cẩn thận, coi chừng cô vợ nhỏ bé của cậu sẽ bị cô ta dạy hư cho xem."
"Chậc, là bạn cùng phòng. Cũng không đến nỗi như cậu nói, tôi có điều tra cô ta rồi, ngoài ăn chơi ra thì vẫn còn trong sạch lắm, không dính dáng đến pháp luật, cũng không ăn nằm với đàn ông để kiếm tiền." Tần Minh Hạo bỏ hai chân xuống, lấy ra trong túi quần một điếu thuốc.
"Ồ! Vậy sao? Vậy là trong sạch à?" Kiều Tuấn bĩu môi.
Tần Minh Hạo phì phèo với điếu thuốc trong tay rồi nói: "Là cậu có thành kiến với những cô gái đó quá thôi, không phải ai cũng giống ai. Sao? Cô ta định câu dẫn cậu à?" Khoé miệng anh mỉm cười gian xảo.
Kiều Tuấn tức giận đi đến dập tắt điếu thuốc trong tay Tần Minh Hạo: "Ở đây là bệnh viện, cậu muốn chuông báo cháy reo lên à?"
"Vậy là phải rồi!" Anh ngả người vào ghế sau đó dùng ánh mắt mang theo ý cười nhìn Kiều Tuấn.
"Phải cái đầu cậu. Tôi sẽ không bị loại phụ nữ dó làm cho điên đảo đâu. Tôi là ai chứ? Là Kiều Tuấn! Là Kiều Tuấn đó! Cậu lại dám xem thường tôi như vậy." Kiều Tuấn ngồi lên bàn, hai tay khoanh trước ngực khẳng định chắc nịch.
Nhưng Tần Minh Hạo chỉ ồ lên một tiếng với dáng vẻ khiêu khích, rõ ràng là không tin.
Trên đời này không thể nói trước điều gì, đặc biệt là tình yêu.
Tần Minh Hạo anh không phải là ví dụ điển hình sao?
Trước đây anh cũng từng cho rằng bản thân sẽ không bao giờ yêu loại người như Đặng Linh Vi, bây giờ thì sao? Không phải vẫn khổ sở vì tình?
Nói cho cùng thì hình mẫu lý tưởng là một chuyện còn yêu đương lại là một chuyện.