Khế Ước Của Cửu Vĩ Thiên Hồ

Chương 15: Nụ hôn đầu




Yên Cảnh vội vàng biến thành một làn khói trắng rồi xuất hiện dưới hồ Vân Thủy, anh ôm lấy Sơ Tình kéo cô lại gần mình rồi vòng tay ôm lấy cô, sau đó nhẹ nhàng hôn nhẹ lên đôi môi mềm mại của cô để độ khí cho cô.
Đầu óc Sơ Tình dần dần tỉnh táo lại, cô mở mắt ra thì nhìn thấy người đàn ông sở hữu gương mặt đẹp như hoa như ngọc đôi mắt có mị lực to lớn, mái tóc bạch kim đang nổi trong làn nước lạnh hướng trên, anh ấy một tay ôm eo cô một tay giữ mặt cô lại và hôn môi cô để truyền khí qua cho cô dễ thở.
Phản ứng đầu tiên của Sơ Tình là bất ngờ nhưng cô lại không có cảm giác sợ hãi khi đứng trước Yên Cảnh như thế này mà còn cảm thấy rất là biết ơn anh đã xuất hiện đúng lúc để cứu mình khỏi tình thế nguy hiểm.
Yên Cảnh tiếp tục truyền không khí trong miệng mình qua cho Sơ Tình, lúc thấy cô đã ổn định rồi anh mới nhẹ nhàng rời môi mình ra.
Sơ Tình thấy Yên Cảnh buông mình ra sợ rằng anh sẽ bỏ rơi mình trong làn nước đáng sợ lạnh lẽo nên không suy nghĩ nhiều mà dùng cả hai tay ôm lấy eo của anh thật chặt tựa cả người vào lồng ngực rắn chắc của anh khiến anh bất ngờ đến độ bất động tại chỗ luôn.
Qua vài giây ngỡ ngàng Yên Cảnh mới nhớ ra anh có thể thở được dưới nước nhưng mà Sơ Tình thì không, anh cảm thấy nhịp tim cô đập rất nhanh cảm nhận được cô đang vô cùng sợ hãi nên đã nhanh chóng đưa cô lên bờ.
Lúc lên bờ rồi Sơ Tình ho sắc sụa, cô sợ hãi ngồi co ro một góc, nước mắt tràn ra bờ mi đây là những giọt nước mắt hạnh phúc vì cô vẫn còn sống sót mà quay về bờ.
Yên Cảnh thấy Sơ Tình vẫn còn rất là sợ hãi nên đã bước đến bên cạnh cô đặt tay lên vai cô rồi lên tiếng an ủi “Nàng không sao rồi đừng sợ nữa.”
Sơ Tình lúc này mới nhìn qua Yên Cảnh bộ bạch y của anh cũng đã ướt sũng, mái tóc bạch kim thì cũng bết lại nước nhỏ xuống từng giọt.
Sơ Tình chợt nhớ đến giấc mơ hôm nọ đột nhiên trong đầu lóe sáng lên thầm nghĩ [Có lẽ đêm hôm đó không phải giấc mơ mà là mộng cảnh, bà nội từng nói thần tiên hay Yên đều có thể tạo ra mộng cảnh, những chuyện xảy ra trong mộng cảnh đều là thật chứ không phải mơ, vậy là anh ta thật sự tồn tại, chuyện trên núi cũng là thật.]
Sơ Tình lại đưa tay chạm lên môi của mình rồi thản thốt thầm nghĩ [Trời ơi vậy mà mình lại đánh mất đi nụ hôn đầu trong hoàn cảnh này sao? Thật không biết là nên vui hay là nên buồn đây?!]
Yên Cảnh thấy Sơ Tình ngồi ngẩn người ra không nói không rằng nên khẽ lay động tay cô “Sơ Tình nàng không sao chứ?”
Sơ Tình khẽ lắc đầu “Không…không có gì hết…Tại sao anh lại xuất hiện ở đây vậy hả?”
Yên Cảnh không nói là anh luôn theo dõi Sơ Tình bên ngoài căn nhà cô đang sống mà tìm một cái cớ khác “Trên người nàng có ấn ký do ta để lại lúc nàng gặp nguy hiểm ta đương nhiên cảm nhận được, cũng may là ta đến kịp lúc nếu không là nàng toi đời rồi.”
Sơ Tình cảm thấy áy náy vì lần trước trong mộng cảnh cô đã dứt khoát từ chối Yên Cảnh thật không ngờ lúc cô gặp nguy hiểm đối mặt với sinh tử thì anh lại là người xuất hiện cứu lấy cái mạng nhỏ này của cô.
Một con gió thổi qua khiến Sơ Tình lạnh run lên, đôi vai thanh mảnh của cô run lên từng đợt khi có gió thổi qua.
Yên Cảnh thấy vậy liền lên tiếng “Chúng ta đi tìm chỗ thay y phục cái đã.”
Sơ Tình còn chưa kịp định thần thì Yên Cảnh đã nắm lấy tay nàng huơ tay một cái cả hai đã xuất hiện trước một biệt phủ theo kiểu cổ đại có mái ngói vút cong, không gian bên trong rộng lớn với nhiều phòng và hoa viên vô cùng thoáng mát, hồ sen hoa nở tỏa ngát hương thơm sương khói lượn lờ.
Sơ Tình kinh ngạc kêu lên “Đây là đâu vậy hả?”
Yên Cảnh đắc ý lên tiếng đáp “Là biệt phủ riêng của ta, sau này nàng gả cho ta thì có thể đến đây sống cùng ta.”
Vừa lúc đó có hai nữ nhân đi tới rồi cúi đầu trước Yên Cảnh “Thiếu chủ đã trở về ạ.”
Yên Cảnh nhìn qua Sơ Tình rồi nói với hai nha hoàn trong phủ của mình “Hai người các ngươi giúp vị cô nương này thay y phục giúp ta đi.”
“Dạ được ạ” hai nha hoàn nói rồi liền đưa Sơ Tình đi vào một căn phòng bên trong có rất nhiều y phục nhiều màu sắc nhưng ngặt nỗi toàn là kiểu cổ trang nên cô không biết lựa chọn như thế nào nữa.
Một nha hoàn lên tiếng hỏi “Tiểu thư cô thích bộ nào để nô tỳ giúp người thay ạ.”
Sơ Tình lúng túng “Tôi cũng không biết nên chọn bộ nào nữa.”
Nha hoàn còn lại nghe vậy liền cầm lấy bộ y phục màu tím nhạt thanh thoát nhẹ nhàng lên rồi nói với Sơ Tình “Tiểu thư à, nô tỳ thấy bộ này hợp với người đó hay là người mặc thử nhé.”
Sơ Tình cũng không biết nên làm thế nào nên gật đầu “Cũng được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.