Khế Ước Của Cửu Vĩ Thiên Hồ

Chương 17: Tên ta là Yên Cảnh




Yên Cảnh nhìn thấy máu chảy ra từ mũi của Sơ Tình thì trợn mắt lên “Mũi nàng chảy máu rồi kìa Sơ Tình.”
Sơ Tình nghe vậy thì muốn độn thổ luôn cho rồi, miệng thì từ chối tình cảm của người ta nhưng bây giờ lại vì nhan sắc của người ta đã chảy máu mũi đúng là quá nhục mặt mà.
Yên Cảnh lo lắng lên tiếng “Sơ Tình nàng có sao không hả? Để ta kiểm tra xem nàng có bị thương ở đâu không?”
Sơ Tình liền đưa tay lên ngăn Yên Cảnh lại “Không sao đâu, anh đừng lo chắc tại trời nóng quá nên mới bị chảy máu cam thôi.”
“Vậy ta biến cả biệt phủ thành mùa đông cho mát mẻ nha, hay là nàng thích mùa thu.”
Sơ Tình khẽ lắc đầu “Không…không cần đâu, trời nóng là ở thôn Vân Thủy ấy chứ biệt phủ này của anh rất là mát nha.”
Yên Cảnh nghe vậy mới an tâm một chút anh và Sơ Tình cùng ngồi xuống bàn trà, anh rót cho cô một tách trà “Đây là trà tĩnh tâm lúc nãy nàng hoảng sợ như thế nên uống một tách để bình tâm lại, uống trà nóng có thể làm ấm cơ thể nữa.”
Sơ Tình gật đầu rồi bưng tách trà lên uống thử cô cảm thán trong lòng đúng là trà của thần tiên có khác uống vào ngon hơn hắn trà của thế giới loài người, mùi rất thơm vị lại thanh ngọt chứ không đắng chát một chút nào hết.
Yên Cảnh nhìn Sơ Tình uống trà rất có phong thái thì liền lên tiếng “Nàng mặc bộ y phục này thật là xinh đẹp, ta nghĩ đến viễn cảnh nàng mặc hỷ phục cùng ta bước vào lễ đường chắc sẽ còn lộng lẫy hơn gấp trăm gấp ngàn lần đấy Sơ Tình à.”
“Phụt.”
Sơ Tình quá sốc trước câu nói của Yên Cảnh nên phun hết trà trong miệng vào mặt vào mặt của anh ta ngay lập tức.
Yên Cảnh cũng ngớ người ra vài giây còn Sơ Tình thì hốt hoảng vội đứng bước qua dùng tay áo lau mặt giúp cho Yên Cảnh, cô rối rít lên tiếng “Xin lỗi…tôi thật sự xin lỗi anh tôi không cố ý.”
Yên Cảnh bắt lấy cổ tay của Sơ Tình “Không sao đâu, nàng đừng cảm thấy có lỗi, dù nàng có gây ra lỗi lầm gì thì vi phu đều sẽ bỏ qua hết cho nàng.”
Sơ Tình im lặng không lên tiếng đáp, Yên Cảnh lại nói tiếp “Ta biết nàng vẫn chưa chấp nhận chuyện gả cho ta nhưng mà ta cũng không vội cũng không ép buộc nàng phải thành thân với ta ngay, chờ nàng cam tâm tình nguyện ta mới tổ chức lễ thành thân giữa ta và nàng.”
Sơ Tình sắp xếp từ ngữ trong đầu rồi lên tiếng “Tính ra chúng ta cũng gặp gỡ nhau mấy lần rồi nhưng mà tôi vẫn chưa biết tên anh ha, xin cho tôi biết cao danh quý tánh của anh được không?”
Yên Cảnh vui vẻ lên tiếng đáp “Là vi phu sơ xuất đáng lý ra ngay từ đầu tiên gặp nàng trong mộng cảnh thì ta nên nói tên của ta cho nàng biết, tên ta là Yên Cảnh, “Yên” là khói,
“Cảnh” là phong cảnh, “Yên cảnh” là cảnh có mây khói, có sương.”
Sơ Tình gật đầu “Tên của anh đúng là có ý nghĩa sâu xa thật.”
“Nàng thích là được rồi.”
Sơ Tình nghe vậy lại lém lỉnh hỏi thêm một câu “Vậy ngộ nhỡ tôi không thích tên của anh thì tôi có thể đổi tên của anh được luôn à?”
Yên Cảnh nghe vậy không những không tức giận mà còn cảm thấy rất là vui vẻ, anh nâng khóe môi lên tiếng đáp “Đặt lại tên mới thì quả thật có chút không quen nhưng nếu phu nhân có ý ban tên thì vi phân nhất định sẽ nghe theo.”
Sơ Tình đưa tay đỡ trán “Anh đừng có dễ dãi vậy được không?”
“Ta không phải người dễ dãi mà ta tôn trọng nàng thôi Sơ Tình à.”
Sơ Tình thấy con hồ ly này cũng dễ thương không đến nỗi mưu mô quá nhiều lựa lời rồi lên tiếng “Anh nói rằng tôi là ân nhân cứu mạng của anh nên anh mới muốn kết hôn với tôi để báo đáp đúng không?”
Yên Cảnh gật đầu “Phải, nàng yên tâm đi loài hồ ly bọn ta chung tình lắm cả đời này ta quyết định thành thân với nàng thì sẽ chỉ yêu một mình nàng thôi tuyệt đối không có người thứ hai.”
“Yên Cảnh à, tôi rất cảm kích tấm lòng báo ơn của anh nhưng mà tôi nói thật nhé ngày hôm đó tôi cũng chỉ là vô tình mới giúp anh vượt qua lôi kiếp phi thăng thành tiên thôi và có rất nhiều cách để báo ơn không nhất thiết phải chôn vùi cuộc đời anh vào một cuộc hôn nhân với kẻ tầm thường như tôi, tôi không xứng gả cho hồ tiên như anh đâu.”
Yên Cảnh liền nắm lấy bàn tay nhỏ của Sơ Tình rồi lên tiếng “Nàng vô tình hay cố ý thì vẫn là cứu ta một mạng không chỉ vậy còn mở ra cánh cửa mới trong cuộc đời dài đằng đẵng làm Yêu của ta cho nên ta mới chọn cách báo ơn cao nhất của hồ tộc để báo ơn nàng.”
Sơ Tình kiên nhẫn lên tiếng khuyên nhủ Yên Cảnh “Đúng là hôm đó tôi cứu anh một mạng hôm nay anh cũng cứu lại tôi một mạng rồi còn gì, chúng ta xem như huề anh hủy bỏ khế ước hôn nhân với tôi được không Yên Cảnh?”
“Hoàn cảnh giữa ta và nàng giống như nàng ta cho ta một chai nước suối trong sa mạc vậy đến lúc trở về thành phố ta phải trả nàng ân tình chứ không phải là một chai nước suối khác, hôm nay ta cứu nàng bởi vì nàng là vị hôn thê của ta thôi Sơ Tình à.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.