Khế Ước - Happy Lemon

Chương 26: Nấm lùn




Chẳng biết từ bao giờ mà hoàng hôn cũng dần tàn, đêm lần nữa lại hiện lên một lần nữa ôm trọn cả bâu trời. Đúng như hắn nói… hắn thật sự tính đưa nàng đi theo cùng, hắn có thật sự nghe lọt câu nào từ nàng không vậy? mặc dù ra ngoài cũng không sao nhưng cái tình trạng này nàng không thể đi được
- Này… tôi đã nói rồi, chân tôi bị thương, tôi không thể nào bế ngài khi ở dạng trẻ con đi bộ một đoạn dài từ đây đến vương quốc của quỷ lùn được
- Phư phư~ ta đâu nói chúng ta sẽ đi bộ đâu?
- Hả? ý ngài là sao? không đi bộ thì sao mà đến đó được?
Bỗng nhiên hắn tiến lại gần và nhẹ nhàng nhấc bổng nàng lên theo kiểu công chúa một cách dễ dàng
- Chúng ta sẽ bay mà? phư phư~
Không kịp để nàng tiếp nhận câu nói ấy hắn bật tung đôi cánh của mình ở đằng sau
- Sẵn sàng chưa cừu nhỏ?
- Hả khoan đã tôi không…-
Hắn một đường nhảy lên một lực mạnh mẽ khiến mặt đất hắn đứng lên lún sâu xuống và vỡ nứt, hắn cứ thế chẳng quan tâm mà một đường đâm thủng cả mái nhà. Hắn điên rồi sao!? đây là cách hắn dối xử với một cô gái à? Nàng chưa kịp hoàn hồn mà theo phản xạ tự nhiên mà nhắm nghiền mắt lại quay mặt vào người hắn để tránh né khi va chạm mạnh với trần nhà
- Ta sẽ sửa lại chỗ đó sau nên đừng bận tâm, mở mắt ra nào cừu con
Khi cảm nhận làn gió đêm đang vồ vập phấp với lướt qua làn da nàng như những cơn cuồng phong, nàng mới bất giác nhận ra bản thân đang ở trên cao. Cuối cùng nàng cũng chịu mở mắt ra và thật sự nàng như cứng đờ trước quang cảnh trời đêm trước mặt. Những ánh đèn từ những căn nhà nhỏ nhắn trong vương quốc lấp lánh lung linh diệu kỳ giữa màn đêm, cứ như một bầu trời thứ hai vậy. Trên trời là ánh sáng của thiên nhiên dưới đất là ánh sáng nhân tạo của thế giới. Lúc trước khi rơi từ trên cao với hắn mới chỉ là cảnh hoàng hôn, bây giờ là khi màn đêm buông xuống. Nó khác nhau quá nhiều, mỗi quang cảnh đều mang vẻ đẹp riêng của chúng nhưng đều đẹp đến mức con người ta muốn thổn thức. Một bên mắt xanh dương mờ nhạt u tối của nàng bỗng như có sắc xanh trở lại tựa biển cả mênh mông hòa quyện với trời đêm. Hắn liếc nhìn xuống nàng đang thổn thức vẻ đẹp kia mà khẽ cười
- Phư phư~ ngươi thích đúng chứ?
- Um…
Nàng cũng vô thức trả lời hắn một cách thành thật
- Vậy mà lại bảo ở nhà thì không sao, ở nhà thì làm gì thấy được những thứ này đúng chứ?
- … Ngài may mắn thật đó… đêm nào cũng được ngắm nhìn thế giới từ trên cao thế này…
Hắn khẽ cười trước câu nói ngây thơ ấy của nàng
- Phư phư~ cũng chỉ là phàm nhân yếu đuối tầm thường, với ta chúng chẳng có gì đáng để ngắm hay để tâm. À~ cừu nhỏ à~ ngươi muốn một chút cảm giác đặc biệt chứ?
Khi nàng còn tò mò và có chút khó hiểu trước câu nói ấy, thì bỗng hắn buông tay ra khiến nàng hoàn toàn rơi tự do từ trên cao xuống. Rơi từ trên cao xuống, vẫn như thường lệ nàng vẫn không có chút cảm xúc sợ hãi hay gì hoặc dãy dụa vùng vẫy với lấy mạng sống của mình. Nàng nhắm mắt cảm nhận làn gió mát của đêm đen khi cơ thể rơi tự do, giống với lúc nàng rơi xuống từ trên đỉnh tòa lâu đài năm ấy khi nàng phát hiện ra khả năng bất tử của mình. Chỉ khác rằng nàng lại được vòng tay to lớn của hắn đỡ lại. Hắn bay xuống với tốc độ cao, đến khi nàng dường như sắp chạm đất hắn mới dang tay ra đỡ lấy cừu nhỏ của hắn
- Đúng như ta nghĩ nhỉ? ngươi vẫn chẳng có biểu cảm gì trên mặt
- Tôi chỉ… thấy hơi bất ngờ
- Phư phư vậy sao? vậy vui vẻ thêm một chút nữa nhé cừu nhỏ? đêm còn dài lắm~
Hắn lần nữa bay cao hơn nhưng lần này không thả nàng nữa mà tung nàng lên cao rồi đỡ lấy, xoay vòng với nhau trong không trung, hắn nắm lấy tay nàng mà cứ thế khiêu vũ với nàng giữa vầng trăng đẹp đẽ và bầu trời đêm điểm lên những ngôi sao sáng. Hắn cứ thế khiêu vũ với nàng, trêu trọc và cười lên những nụ cười quái dị như thể hắn đang rất tận hưởng điệu nhảy trên cao như đang trêu đùa với cái chết này
Cứ thế khi trăng đã lên tới đỉnh đầu họ tới được làng của những người nấm lùn, có thể coi họ là những yêu tinh lùn tý hon vì họ sống ở trong nấm và có một chiếc mũ to hơn cả người của mình có dạng hình nấm. Nhìn từ trên cao có lẽ sẽ chẳng ai nhận ra họ là quỷ lùn, rất tốt để ngụy trang. Họ sống xung quanh một hồ nước rộng lớn hắt lại hình ảnh phản chiếu của ánh trăng. Khi đến ngôi làng ấy nàng cảm thấy họ rất nhỏ bé và dường như cần được che trở, những nấm lùn ở đây cũng rất thân thiện chào đón nàng. Khi thấy nàng ngồi tựa vào thân cây to lớn, có vài quỷ lùn đã trèo lên váy của nàng thích thú chào hỏi nàng. Còn hắn không mấy hứng thú tới chuyện này, chỉ ngồi cạnh đó mà ngắm nhìn nàng chơi đùa cùng các quỷ lùn
- À mà… sao ngài lại đưa tôi đến đây cùng ngài vậy?
- Tộc quỷ lùn này rất giỏi về y dược nên họ có thể sẽ giúp được ngươi giải quyết cái chân kia
- Ngài không đe dọa bọn họ giúp tôi đấy chứ…?
- Bộ ngươi nghĩ ta xấu tính đến thế sao? ta đâu có rảnh hơi đi trêu trọc đám nhóc bé con này đâu, dù sao thì ngươi cũng nên hỏi bọn chúng
Nàng nhìn những người dân tý hon trước mặt khiến nàng cảm thấy họ đáng yêu phần nào đó
- Mọi người giúp tôi có được không?
Nàng cho họ xem cổ chân bị thương và được hắn băng bó lúc trước lại. Những người dân nấm lùn gật đầu như một lời đồng ý sự giúp đỡ, có vài quỷ lùn tiến lại chỗ băng bó ấy kiểm tra. Họ giao tiếp với nhau bằng thứ ngôn ngữ riêng của họ. Sau đó vài quỷ lùn quay lại những căn nhà nấm để pha chế thuốc, vài quỷ lun thì giúp nàng tháo băng gạt. Sau đó họ đổ lên rất nhiều y dược lên cổ nhân nàng và cùng nhau chạm tay vào phần bị gãy và sau đó đúng thật nàng không còn cảm thấy cơ đau nữa, chân cũng có thể cử động bình thường. Nàng cảm ơn những người dân nhỏ bé và họ cũng có vẻ rất vui mừng, một vài quỷ lùn còn tặng nàng một vài nguyên liệu pha chế của họ trong khu rừng họ sinh sống. Nàng cảm thấy biết ơn họ vô cùng.
- Giờ đi lại được rồi, ngươi không cần nằm lì trên giường đâu
- … Cảm ơn ngài
Một lời cảm ơn hiếm hoi hắn được nghe khiến tim hắn bỗng hẫng một nhịp khi nghe thấy
- Vì điều gì?
- Vì đã giúp đỡ tôi nhiều như vậy… dù tôi trông thảm hại đến đâu hay dù những thứ này chỉ đến từ sự thương xót của ngài thì tôi vẫn muốn cảm ơn ngài… tôi chưa từng được bất kể ai quan tâm thật lòng hay dựa dẫm vào người khác như vậy… dù sao cũng cảm ơn ngài…
- … Ta chẳng hiểu có gì mà khiến ngươi phải cảm ơn con quỷ như ta đây. Ta cũng chẳng nhớ lần cuối ta nghe được từ “cảm ơn” này là từ khi nào nữa. Dù sao để cho cừu nhỏ này sống vật lộn với cái chân gãy cũng thật thô lỗ đúng không nào?
Sau đó có một người lùn nhỏ nhắn trèo lên vai của nàng và khẽ chạm vào bên mắt trắng đục của nàng, nơi hắn đánh dấu lại. Như thế người lùn ấy tò mò về con mắt khác lạ ấy. Nàng nhẹ nhàng với lấy và ôm quỷ lùn ấy vào lòng
- Tôi cũng thắc mắc sao khi đọc trong sách thường những con quỷ ký kết nô lệ họ thường hay đánh dấu ở vài bộ phần như tay, cổ và chân, hiếm khi ở trong mắt. Mà nếu có vậy thì cũng bị mù một bên. Vậy sao tôi vẫn có thể nhìn bình thường?.
||||| Truyện đề cử: Nhan Tiểu Thư, Em Mãi Là Người Tình |||||
- Phư phư~ bởi cổ, tay, và chân chúng là hợp đồng nô lệ lao động bởi chúng là vị trí gắn xiềng xích lên, có những con quỷ dục vọng thì sẽ đánh dấu ở lưỡi và bụng. Đơn giản với ta vì ngươi có một dôi mắt đẹp, một đôi mắt hiếm thấy trong cái thế giới đầy chiến tranh này. Nếu không phải công chúa thì có lẽ ngươi đã bị móc đi đôi mắt xinh đẹp ấy mà bán trong chợ đen rồi. Hơn nữa như vậy ta cũng có thể quan sát điểm nhìn của ngươi qua đôi mắt ấy, ngay cả điểm nhìn của quá khứ và tương lai nên ta mới biết tất cả mọi thứ về ngươi. Phư phư~ à mà nếu ngươi không biết thì dấu ấn của ta cũng có thể nhuốm đỏ cả con ngươi ấy trong một vài trường hợp đặc biệt~
- Trường hợp đặc biệt? tôi chưa nghe thấy điều qua sách
- Cũng giống như những dấu ấn ở cổ, tay và chân sẽ hiện ra xiềng xích và dấu ấn trên lưỡi và bụng sẽ sáng lên khi ■■■ ( tự hiểu nha) thì của ta cũng sẽ như vậy trong vài trường hợp, còn như nào thì về sau ngươi sẽ biết
- Vậy …-
Chưa kịp nói tiếp bỗng nàng cảm nhận được máu của hắn bắn lên cả mặt của mình nhuốm đỏ cả khuân mặt của nàng, cùng với đó là một chiếc rìu lướt qua găm thẳng vào thân cây phía sau nàng. Trước mắt nàng là chiếc đầu của hắn đã bị cắt đôi ra đến mũi. Hắn nghiến răng và nhanh chóng mọc lại đầu của mình quay đầu ra sau nhìn với ánh mắt sắc lẹm tức giận với đám người bí ẩn đằng sau cầm vũ khí
- Có lẽ ta dừng cuộc chơi ở đây thôi cừu con, ta cần tiếp khách một chút, hẹn gặp ngươi ở nhà
- Khoa- khoan đã!
Bỗng với một cái búng tay nàng đã nhận thấy mình đã ở nhà từ lúc nào rồi, là hắn đã dịch chuyển nàng trở về đây. Nàng không khỏi cảm thấy có chút lo lắng cho hắn và thắc mắc đám người kia là ai?
- Mong ngài ấy vẫn xử lý ổn thỏa…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.