Khi Ánh Nắng Nhạt Màu

Chương 64:




Lục Thịnh đi vào phòng thẩm vấn một lần nữa, Chu Trạch cúi thấp đầu nhìn mặt đất, không nhìn rõ vẻ mặt của hắn.
"Cô ấy ở đâu?"
Chu Trạch không nói lời nào, đầu ngón tay run lên, sau đó nắm chặt lại.
Lục Thịnh nghiêng đầu nói nhỏ với Lưu Dương vài câu, Lưu Dương đứng dậy đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại Lục Thịnh, "Anh biết người bị hại tên gì không?"
Chu Trạch ngẩng đầu nhìn Lục Thịnh, gương mặt hiện lên vẻ mông lung.
"Mười năm trước, dưới sự dẫn đầu của Trần Nhã Tĩnh, nhóm bốn nữ sinh đã tố cáo giáo viên dâʍ ɭσạи bọn họ, hại giáo viên tan cửa nát nhà. Đúng vậy, chính là người mà bản thân anh cho rằng đó là mình, anh biết anh ta là ai không? Anh đã từng gặp anh ta chưa?"
Vẻ mặt Chu Trạch phức tạp, hắn chỉ biết hận, nhưng hận ai đây? Hắn cần tìm một lý do biện minh cho ba mình, để hình ảnh của ba không đáng ghét đến vậy, vậy nên hắn đã tìm một con đường đi để trút giận.
"Anh đã từng mắc bệnh tâm lý, bác sĩ trị liệu cho anh là ai?"
Chu Trạch ngẩng đầu nhìn chằm chằm Lục Thịnh, ánh mắt âm trầm.
Lục Thịnh không tiếp tục ép hỏi, nhìn thẳng vào mắt Chu Trạch, trầm mặc.
Thời gian im lặng dài dằng dặc, yết hầu Chu Trạch nhấp nhô, mím môi, "Tôi chính là anh ta."
Cửa phòng thẩm vấn bị đẩy ra, Lục Thịnh quay đầu lại, anh đứng dậy. Vẻ mặt Chu Trạch chết lặng, hắn phát hiện có điều gì đó không đúng, nhưng bây giờ hắn phải làm thế nào? Giả làm người bệnh tâm thần có thể trốn tránh sự trừng phạt của pháp luật, không thì hắn chỉ có con đường chết.
Chu Trạch rất thông minh, hắn luôn biết mình phải làm gì vào lúc nào. Hắn nghe thấy tiếng nói, đã nhìn ra cảnh sát chuẩn bị dùng biện pháp nào đối phó với mình? Người đến có thể là chuyên gia tâm lý, có lẽ ——
"A Trạch —— "
Chu Trạch sửng sốt, ngẩng đầu nhìn mẹ hắn mặt mũi đầy nước mắt. Người hắn cứng đờ như khúc gỗ, ngây ngốc nhìn mẹ mình.
"A Trạch, con nói cho mẹ biết, con hãy nói cho mẹ biết chuyện này không phải do con làm!" Bà muốn bước đến chỗ Chu Trạch nhưng bị Lưu Dương ngăn lại, bà lảo đảo ngã xuống đất, Lưu Dương vội vàng giơ tay đỡ bà.
Sắc mặt Chu Trạch lập tức biến đổi, mắt đỏ lên gào to, "Không được đụng vào bà ấy!"
Lưu Dương giật mình, lập tức quay đầu nhìn Lục Thịnh, Lục Thịnh ra hiệu anh tạm thời đừng đụng vào, Lưu Dương liền đứng sang bên cạnh. Mẹ Chu Trạch ngồi dưới đất gào khóc, lau nước mắt, "Con nói với bọn họ! Con nói với bọn họ, con không làm gì hết, con là đứa trẻ ngoan ngoãn, con —— sao có thể gϊếŧ người!"
Chu Trạch ngã ngồi xuống ghế, siết chặt nắm đấm, cúi đầu mím chặt môi.
Khoảng hai phút sau, Lục Thịnh liếc mắt ra hiệu cho Lưu Dương dẫn người đi. Lưu Dương miễn cưỡng đỡ mẹ Chu Trạch dậy, Chu Trạch lại nhìn sang, giãy dụa muốn rời khỏi ghế, ánh mắt chứa đựng cảm xúc phức tạp.
Từ khi còn nhỏ Chu Trạch đã là con nhà người ta, thành tích xuất sắc, trong mắt giáo viên và người lớn hắn là một đứa trẻ ngoan. Nếu như hồi cấp 3 không xảy ra chuyện ấy, hắn hẳn sẽ thi đậu trường đại học nổi tiếng, trở thành một bác sĩ. Đúng vậy, ước mơ của Chu Trạch là trở thành bác sĩ. Nhưng vào năm lớp mười hai, tất cả đều bị hủy hoại.
Chu Trạch chôn mặt trong lòng bàn tay, hít một hơi thật dài, nước mắt trào ra.
"Tại sao lại lấy đáy huyệŧ của cô ấy?" Vụ án Sử Yến, thi thể bị mổ bụng hung tàn.
"Cô ta không xứng làm một người mẹ." Chu Trạch nghiến răng, giọng nói rít qua kẽ răng, "Cô ta không xứng đáng được sinh con."
"Anh nói mẹ của anh sao?" Chu Trạch bỗng ngẩng đầu, ánh mắt Lục Thịnh rất bình tĩnh, "Ba anh qua đời không lâu, bà ấy đã đi tìm một người đàn ông khác."
"Mày câm miệng!" Cảm xúc của Chu Trạch sụp đổ, vỗ bàn gào lên, "Mày câm miệng!"
"Bà ấy liên tục tìm đàn ông, không quan tâm dáng vẻ của người đàn ông đó như thế nào, chỉ cần là đàn ông là được —— "
"Đừng nói nữa!"
"Cho nên anh xả hết hận thù lên những người vô tội?" Ánh mắt Chu Trạch nhìn mẹ mình rất kỳ lạ, đó là ánh mắt chiếm hữu của đàn ông, chứ không phải sự bảo vệ của một người con. Tình cảm của hắn đối với mẹ mình rất phức tạp, đó là loại tình cảm hoang đường, nhưng nó xuất hiện ở trên người Chu Trạch lại rất hợp lý, cả cuộc đời hắn đều vặn vẹo.
"Bọn họ không vô tội!" Chu Trạch nói, "Bọn họ đáng chết! Hại một gia đình tan nát mà vẫn sống tốt, dựa vào cái gì?"
"Đứa bé thì sao? Nó có lỗi gì?"
Qua xét nghiệm DNA, vết máu trong tay kéo va li đựng xác Sử Yến và mẩu da trong móng tay bé gái đều là của Chu Trạch, bé gái cũng do hắn gϊếŧ. Bên Thành phố B cũng đã tìm thấy bằng chứng trong camera giám sát, vào ngày Lưu Tĩnh bị hại, xe của Chu Trạch từng xuất hiện trên lối vào con đường. Thời gian địa điểm đều trùng khớp, bây giờ cảnh sát Thành phố B đang khám xét nhà của Chu Trạch.
"Ba nó không cần nó nữa, mẹ của nó thì bị gϊếŧ, nó còn sống không cảm thấy đau khổ sao? Trong mắt Chu Trạch ẩn chứa sự điên cuồng, "Không bằng tôi đưa nó đi luôn, kiếp sau đầu thai thành một người tốt."
Nếu không phải đang mặc đồng phục cảnh sát thì Lục Thịnh đã nện vào mặt hắn một đấm.
"Làm sao anh biết chỗ bọn họ ở? Làm sao mà tìm được?"
"Anh ta cho tôi —— không phải, là tự tôi điều tra ra."
"Anh ta là ai?"
Chu Trạch nhíu mày, sắc mặt trở nên khó coi, hắn lắc đầu, "Tôi không biết."
Thẩm vấn tiến hành được một nửa, điện thoại của Lục Thịnh đổ chuông, anh đi ra ngoài nghe máy. Người gọi là Lâm Phong, anh ta vội vàng nói, "Đội trưởng Lục, đã tìm thấy Trần Nhã Tĩnh."
"Còn sống không?"
"Còn sống." Giọng Lâm Phong hơi kích động, "Anh đoán xem tìm thấy ở đâu?"
"Trần Nhã Tĩnh có tỉnh táo không?"
"Vẫn chưa tỉnh, vừa được đưa đến bệnh viện."
Lục Thịnh thở phào nhẹ nhõm, Trần Nhã Tĩnh không chết, đây là chuyện tốt, "Tôi biết rồi, trông chừng cô ta cẩn thận, không để xảy ra sai lầm."
"Tôi biết rồi."
Cúp điện thoại, Lục Thịnh định quay lại thì nhìn thấy Cục trưởng ở đối diện.
"Tiểu Lục, cậu đi theo tôi một chuyến."
Lục Thịnh đã một đêm không ngủ, lần thẩm vấn này kéo dài bốn tiếng, bây giờ đã xế chiều, anh vẫn chưa ăn cơm. Anh vuốt mặt, đuổi theo Cục trưởng đi về phía văn phòng, nói, "Có chỉ lệnh gì mới?"
"Đến văn phòng rồi nói."
Đi vào văn phòng, Cục trưởng chỉ chỉ vị trí trước mặt, ra hiệu Lục Thịnh ngồi xuống, rót một chén nước đưa cho Lục Thịnh, "Gần đây phá án vất vả."
"Ông muốn nói gì thì cứ nói thẳng ra đi." Lục Thịnh không muốn nghe ông ta vòng vo, hiện giờ tâm lý Chu Trạch đang bên bờ sụp đổ, khá dễ dàng đột phá, anh không muốn lãng phí thời gian.
"Đã tìm thấy nạn nhân nữ cuối cùng?"
"Tìm thấy rồi."
"Chu Trạch là hung thủ?"
"Đúng vậy." Chứng cứ vô cùng xác thực, không có khẩu cung cũng có thể định tội.
"Cậu xem đi, hung thủ đã nhận tội, chúng ta còn điều tra cái gì nữa?"
Lục Thịnh dừng uống nước, ngẩng đầu nhìn Cục trưởng.
"Không còn gì nữa thì kết thúc vụ án đi, phía trên rất để ý vụ án này." Năm nay Cục trưởng đã hơn năm mươi, ông làm việc đúng với quy củ, có thể không nhúng tay vào thì kiên quyết không nhúng tay vào, có thể không lập thành vụ án thì sẽ thoái thác. Lục Thịnh hiểu ý của ông, anh cảm thấy còn có người đứng đằng sau, nhưng Cục trưởng không nghĩ như vậy, ông ta mặc kệ có người hay không, kết thúc vụ án mới là chuyện quan trọng nhất. Ông ta không những tháo bỏ được trách nhiệm trên vai mà còn nhờ vào đó lập được công lớn, "Người đã bắt được, tiếp tục nói những cái khác cũng không có gì hay. Chúng ta chỉ cần bắt được hung thủ, những kẻ thao túng đằng sau rất nguy hiểm, chuyện này không liên quan đến chúng ta."
Lục Thịnh vừa ra khỏi văn phòng Cục trưởng, điện thoại lại đổ chuông lần nữa, anh bắt máy.
"Đội trưởng Lục, đưa mẹ Chu Trạch về sao?"
"Hỏi được gì không?"
"Không có, bà ấy không thường xuyên gặp Chu Trạch, hai người họ cũng không sống cùng nhau." Lưu Dương nghỉ một lát rồi nói tiếp, "Đúng rồi, chuyện phóng hỏa trong bệnh viện đúng là Chu Trạch nhờ bà ấy ám chỉ với Vương Trung Kiến."
"Tạm thời không thả, thẩm vấn lại."
Cúp điện thoại, Lục Thịnh xoa bóp mi tâm, bên Thành phố B đã gọi đến. Lục Thịnh nhận điện thoại, người ở đầu bên kia nói, "Tìm thấy hung khí ở nhà Chu Trạch, dây cáp TV trùng với vết hằn trên cổ nạn nhân. Trong kẽ hở giữa gạch men toilet có vết máu khô, nơi này hẳn là hiện trường gây án đầu tiên."
Lục Thịnh không về phòng thẩm vấn ngay, anh gặp được Thẩm Thiến ở văn phòng, gọi cô, "Có đồ ăn không?"
Hôm qua Thẩm Thiến bị Lục Thịnh dọa, hôm nay nhìn thấy Lục Thịnh vẫn còn hơi sợ, sợ anh giống với Từ Qua, nói ngã thì sẽ ngã xuống ngay.
"Có." Thẩm Thiến đi theo anh, hỏi thêm, "Anh muốn ăn gì? Tôi gọi đồ ăn giúp anh."
"Không cần gọi đồ ăn ngoài." Lục Thịnh nói, "Bây giờ tôi phải đi thẩm vấn ngay."
Thẩm Thiến cẩn thận dò xét Lục Thịnh, đi đến bàn làm việc của mình, "Tôi có bánh mì với sữa chua." Nói rồi cô nhanh chóng mở ngăn kéo ra, lấy một túi đồ ăn vặt lớn đưa cho Lục Thịnh, "Anh nhìn xem thích ăn gì."
Lục Thịnh lấy bánh mì trong túi ra, "Cám ơn."
"Không cần khách sáo, không cần khách sáo." Thẩm Thiến được sủng ái mà đâm lo, cô sợ một phút sau Lục Thịnh lại hỏi cô là ai, "Trưa nay tôi có ghé thăm Từ Qua, cô ấy đỡ hơn nhiều rồi, tỉnh lại lúc hơn hai giờ."
Lục Thịnh vốn định lấy bánh mì xong thì đi, nghe vậy liền dừng bước, quay đầu: "Cô ấy —— tỉnh rồi?"
"Vâng vâng." Thẩm Thiến vội vàng gật đầu.
"Nói gì?" Lục Thịnh không muốn tỏ ra quá vội vã, vừa xé túi đựng bánh mì vừa hỏi.
"Không nói gì." Thời gian Từ Qua tỉnh lại rất ngắn, Thẩm Thiến còn chưa kịp bước đến trước mặt cô, cô lại ngủ thiếp đi, "Bố của cô ấy, bố của cô ấy ——" Thẩm Thiến nhanh chóng nghĩ ra một từ tương đối dễ hình dung, "Rất mạnh mẽ."
Thực tế là ngang ngược.
Lục Thịnh vừa nghĩ đến ánh mắt ghét bỏ của Từ Phú Xuân thì cảm thấy nuốt không trôi bánh mì trong miệng. Anh có một quyết định sai lầm hại Từ Qua suýt chút nữa mất mạng, chuyện này lại để Từ Phú Xuân biết, có lẽ cả đời này Lục Thịnh cũng không có cơ hội gặp lại Từ Qua.
Cô ấy sẽ hận mình chết mất? Lục Thịnh nghĩ đến điều này, quay người đi ra ngoài.
"Ai, đội trưởng Lục—— "
Lục Thịnh quay đầu, "Còn việc gì nữa?"
Ánh mắt của anh hơi lạnh lùng, Thẩm Thiến rụt cổ lại, "Không có."
Lục Thịnh ăn hết bánh mì, vừa định đến phòng thẩm vấn, trong bộ đàm vang lên giọng nói của đồng nghiệp Tiểu Vương, "Đội trưởng Lục, Chu Trạch té xỉu."
Lục Thịnh nhấc chân chạy đến phòng thẩm vấn, Chu Trạch ngất xỉu mà không có dấu hiệu báo trước, Lục Thịnh chạy đến nhìn thấy sắc mặt Chu Trạch trắng bệch, hô hấp yếu ớt, là dáng vẻ cách cái chết không xa, lập tức ra lệnh đưa đến bệnh viện.
Kết quả kiểm tra của bệnh viện cho thấy Chu Trạch không có vấn đề nghiêm trọng, nhưng hắn luôn hôn mê bất tỉnh.
Lục Thịnh ra khỏi phòng bệnh, dặn dò những điều cần chú ý cho người canh gác, đứng trầm tư ở cửa ra vào. Ý của bác sĩ là, Chu Trạch giả vờ ngất.
Giả vờ ngất, họ quả thực không có biện pháp nào khác, bọn họ cũng đâu thể lôi Chu Trạch dậy đánh một trận?
Lục Thịnh rời khỏi khu nội trú châm một điếu thuốc, quay đầu nhìn về phía bên kia bệnh viện, nơi có Từ Qua đang nằm. Trời đã tối, bầu trời đêm nặng trĩu không có một ngôi sao, anh kinh ngạc nhìn trong chốc lát, ném tàn thuốc đi nhấc chân bước nhanh đi về phía đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.