Khi Anh Thích Em, Như Thấy Mùa Xuân

Chương 4:




Cách đó hơn 10 met, đám thanh niên kỹ thuật của Tinh Sang đứng túm tụm bàn tán, đầu mọc ra vô số dấu chấm hỏi.
“Lão đại với em gái kia nói gì vậy nhỉ?”
“Mới nhìn còn có vẻ nói rất vui vẻ nữa kìa? Cậu nhìn cô ấy cười đẹp quá đẹp.”
“Lão đại mới vừa cười phải không? Haizz, không được rồi, tôi phải chụp mấy tấm đem về cho mấy cô nàng trong công ty xem để hết hy vọng đi.”
“Dừng tay, lão đại nhìn qua!”
Chu Diễn Xuyên lạnh lùng quét mắt qua đám nhân viên rồi thu hồi ánh mắt về. Anh giúp Lâm Vãn đóng nắp xe, bàn tay với khớp xương rõ ràng gõ nhẹ lên trên: “Là tôi không phải, trước đó không nên nói cô như thế.”
Đây là ý xin lỗi.
Nhưng Lâm Vãn lại có hơi thất bại – không phải do giọng điệu của Chu Diễn Xuyên không đủ thành ý, mà là cô chờ đợi cả nửa năm trời mới phản công được, lại giống như đấm vào bông, nhẹ nhàng bay mất. Làm cô tự nhiên nghi ngờ, Chu Diễn Xuyên cơ bản là không quan tâm người ta đánh giá anh thế nào. Đối thủ bình thản đến mức này, lại làm cô không thể nào tiếp tục so đo.
Huống hồ cô còn phải đi nhờ xe người ta.
Lâm Vãn hẹn với cửa hàng sửa xe 4S sáng mai đến kéo xe, rồi lấy đồ đạc trong xe ra, khóa kỹ cửa xe, đi tới bên cạnh chiếc xe việt dã màu đen kia. Đem thiết bị bỏ vào cốp xe, cô liếc mắt qua cái máy bay không người lái trong đó. Trước đó ở khoảng cách khá xa nên nhìn không rõ, bây giờ nhìn gần thì cô thấy máy bay không người lái này cực kỳ bình thường, bên ngoài thân nó ngoài cái dấu 3D ra thì không hề có nhãn hiệu gì nữa. Mới nhìn không giống máy bay không người lái thật sự.
Có điều cô vốn dĩ không hiểu biết gì về lĩnh vực này, cũng không muốn bình luận gì, để đồ vào trong xong thì đi tới ghế sau xe.
Không ngờ vòng tới cửa xe thì thấy bên trong đã có 2 thanh niên dân IT chiếm đóng. Nhận ánh mắt khó hiểu của Lâm Vãn, họ chỉ vào ghế phụ, cực kỳ biết điều nói: “Cô ngồi cạnh lão đại đi.”
Lâm Vãn cắn môi, đành phải đi ra trước kéo cửa ghế phụ lái.
Chu Diễn Xuyên tay đặt trên vô lăng, cổ tay áo lộ ra một làn da trơn bóng, dưới làn da trắng trẻo có những đường gân xanh mờ mờ kéo dài.
Anh thò đầu ra cửa, ý bảo mấy người đi xe kia đi trước, sau đó mới nghiêng mặt sang hỏi: “Cô về đâu?”
“Đường Đông Sơn. Không tiện đường thì anh cứ nói, trên đường có trạm tàu điện ngầm nào đó cho tôi xuống là được.”
Lâm Vãn thấy búi tóc cộm sau ót nên đơn giản cởi búi tóc ra. Mái tóc dài đen nhánh đang được buộc chặt xõa tung ra bồng bềnh trên vai che khuất bớt những đường cong của xương quai xanh.
Ánh mắt Chu Diễn Xuyên hơi ngừng lại.
Lâm Vãn mặc cái áo khoác ngụy trang rằn ri, rộng rãi nên nhìn phong cách rất đơn giản thoải mái. Lúc này cô xõa tóc ra, lại tăng thêm mấy phần nữ tính dịu dàng, hơn nữa hôm nay cô không trang điểm, làn da căng bóng non mịn tự do đón nắng mặt trời, rất giống những cô sinh viên mới tham gia tập quân sự, trắng tới lóa mắt, đẹp tới rực rỡ.
“Trung tâm thành phố à? Có hơi xa, hai người họ ở gần hơn, tôi đưa họ về trước,” Chu Diễn Xuyên khởi động xe, đánh tay lái một vòng, “Sau đó lại đưa cô về.”
Lâm Vãn ậm ừ cảm ơn, mặc kệ anh có nghe được hay không.
Về thành phố cần hơn hai giờ, phong cảnh cây cối khiến người ta thấy sảng khoái lại trùng trùng điệp điệp xuất hiện bên ngoài cửa sổ xe.
Nhưng Lâm Vãn thì chẳng có tâm trạng gì mà thưởng thức, chủ yếu là vì xuất phát không bao lâu thì đi qua một đường hầm, cửa sổ xe hiện lên sườn mặt nổi bật của Chu Diễn Xuyên, mà người đàn ông này lại vừa khéo nhìn thoáng qua bên cô. Tầm mắt hai người vô tình chạm nhau, lại như Lâm Vãn đang nhìn lén anh.
Vì vậy cô dứt khoát đổi tư thế ngồi thoải mái, nhắm mắt lại giả vờ ngủ.
Ra khỏi đường hầm, ánh mặt trời chiếu vào xe, nhảy lên mi mắt cô. Đôi mắt nhắm nghiền thì thính giác lại trở nên cực kỳ nhạy bén. Trong xe chỉ còn tiếng nhạc êm êm, không khí tĩnh lặng.
Yên ổn chưa bao lâu, người ngồi sau không chịu nổi im lặng, bắt đầu lên tiếng.
“Lão đại, anh quen cô ấy hả?” người ngồi sau Lâm Vãn hỏi.
“Ừ.”
“Chà, anh gặp người đẹp thế này ở đâu thế? Làm Tổng giám đốc Tào phí công giới thiệu bạn gái cho anh, theo tôi thấy không bằng anh…”
Giọng Chu Diễn Xuyên bình tĩnh: “Muốn xuống xe đi bộ về?”
“…”
Người đó nghe giọng anh có vẻ đe dọa, ngoan ngoãn ngậm miệng.
Nhưng không được hai phút, người khác lại tò mò hỏi: “Giới thiệu bạn gái gì? Sao tôi không biết?”
Người khi nãy nói rất nhỏ: “Là chuyện năm trước, lúc đó anh còn chưa vào công ty đâu. Có một hôm tôi tăng ca, đang bàn bạc chuyện lưu trình thí nghiệm với lão đại thì thấy anh ấy nói chuyện wechat với một người. Vị trí tôi ngồi lại vừa khéo, không cẩn thận thấy nội dung trò chuyện của họ.”
“Mạnh bạo lắm à?”
“Đúng là quá bạo luôn đó.” Người đó càng hạ thấp giọng, giống như đang ghé tai thì thầm.
Lâm Vãn mơ hồ nghe thấy mấy tiếng “xem chim” “chụp cho tôi xem” linh tinh.
Cô cắn cắn phần má trong, cân nhắc có nên nhảy ra ngăn họ đừng tám tiếp hay không.
Không để cô kịp nghĩ xong, phía sau lại có tiếng truyền tới: “Thật không vậy? Cái này… con gái bây giờ, trời đất! Tôi không tìm thấy đối tượng là vì tôi không đủ hư hỏng hả trời?”
Người kể chuyện nói: “Có hư cũng vô dụng. Sau đó có lần ở thang máy tôi lại nghe Tổng giám đốc Tào hỏi lão đại, “Cô Lâm mà tôi giới thiệu cho cậu thế nào”.
Anh ta hắng hắng giọng, bắt chước giọng điệu lạnh băng mà ghê tởm của Chu Diễn Xuyên: “Tục tằn không chịu nổi.”
“Ắc ắc ắc ắc ắc ắc ắc ắc ắc ắc—“
Một tràng cười nghe không được thông minh cho lắm phát ra phía sau nghe y như tiếng ngỗng kêu.
Lâm Vãn thấy mình bị chế giễu. Cô không thể nhịn được nữa mở mắt ra, quay lại nhìn hai người đàn ông đang cười phía sau: “Ngại quá, cô Lâm mà hai người nói chính là tôi.”
Hai người không hẹn mà cùng tắt tiếng, miệng há ra thành chữ O, mắt tràn ngập vẻ hoảng hốt.
Tốt quá, không khí lại yên tĩnh.
Lâm Vãn cảm thấy mỹ mãn, nhìn họ cười một cái tươi rói, quay người lại ngồi như trước, khóe mắt thoáng thấy Chu Diễn Xuyên vẻ mặt như cười như không nhìn cô.
Cô không cam lòng yếu thế, trừng mắt lại, nghĩ thầm cười con khỉ, anh đường đường là một người CTO, một chút uy với nhân viên cũng không có.
“Cô dậy rồi à?” Chu Diễn Xuyên biết còn cố hỏi, “Giúp tôi một chút.”
“Chuyện gì?”
Anh nhẹ nhàng đọc 3 địa chỉ: “Giúp tôi tra xem nhà của ba người đi đường nào gần hơn.”
Lâm Vãn “Ờ”, nhập địa chỉ vào app, nghĩ ngợi rồi hỏi: “Nhà anh ở đâu, có muốn tiện thì tôi tra luôn không?”
“Khu phủ Vân Phong.”
Đầu ngón tay Lâm Vãn khựng lại.
Cô biết Vân Phong phủ ở đâu, mấy năm trước Nam Giang có khu biệt thự được đưa ra thị trường, phiên giao dịch đầu tiên đã xác lập giá cao nhất lịch sử, chính thức là khu phức hợp dân cư sang trọng bậc nhất.
Hơn nữa, chỗ đó cách đường Đông Sơn nơi cô ở rất xa.
Cô để điện thoại giữa hai người, chỉ anh xem lộ trình mà app đề nghị: “Anh không cần đưa tôi về nhà, nếu không thì anh đã vòng hết nửa cái thành phố Nam Giang rồi.”
Phía trước là trạm thu phí cao tốc.
Chu Diễn Xuyên giảm tốc độ, nhìn vào màn hình. Mặt trời gần 6 giờ chiều không còn chói mắt, ánh nắng dịu dàng rơi trên lông mi anh, tạo thành một bóng râm bên dưới mắt.
Đôi mắt anh thật sự rất thu hút, mí mắt hơi mỏng hơi cúi thấp nhưng không che được ánh sáng trong đồng tử màu nâu trong vắt, màu sắc rực rỡ của giao diện app chỉ đường ánh vào mắt anh, tựa như những cánh hoa bay vào mặt hồ yên tĩnh.
Lâm Vãn nhìn chăm chú vào nốt ruồi nơi cuối mi mắt anh, đầu ngón tay vô thức động đậy.
Vẻ ngoài của người đàn ông này, thật sự có thể gây tội.
“Không sao.” Chu Diễn Xuyên nhìn xong, cười nhẹ, “Coi như là để xin lỗi cô.”
Lên đường cao tốc, phong cảnh ven đường càng trở nên đơn điệu. Những hành lang bảo vệ đứng sừng sững hai bên, ngăn cách khói bụi tiếng ồn, cũng ngăn cách con người với tự nhiên.
Mí mắt Lâm Vãn dần nặng nề, lúc này không cần cô cố tình mà đã vô thức ngủ quên mất.
Nửa tỉnh nửa mê, cô tựa như nghe thấy Chu Diễn Xuyên nhận điện thoại, dường như sợ đánh thức cô nên hạ giọng thật thấp, làm thành cảm giác khàn khàn gợi cảm.
Đợi khi cô tỉnh lại, thì xe đã vào tới nội thành.
Cô vẫn còn hơi buồn ngủ, lười biếng nhắm mắt không muốn mở ra, tai nghe người phía sau chỉ đường cho Chu Diễn Xuyên, chắc là có người gần đến nhà.
Xe ngừng ở ven đường, ngay sau đó tiếng cửa xe mở ra và tiếng chào tạm biệt.
“Cảm ơn lão đại, tôi với anh ấy cùng xuống đây luôn, vừa lúc đi ăn cơm tối chung. Không còn sớm nữa, anh đưa cô Lâm về đi ạ.”
“Ừ, đi đường cẩn thận.” Giọng Chu Diễn Xuyên vang lên bên cạnh Lâm Vãn.
Không thấy người, giọng anh nghe càng có vẻ lãnh đạm. Giọng như lăn một vòng qua nước đá, nghe có vẻ xa cách, dè dặt.
Rất nhanh, Chu Diễn Xuyên lại ấn mở cửa sổ xe, giọng cao hơn, tựa như nói với người bên ngoài xe: “Phải rồi, trước đó tôi với cô Lâm có chút hiểu lầm, là lỗi của tôi. Bên chỗ Tào Phong tôi sẽ đi giải thích, mọi người đừng tùy tiện bàn tán cô ấy.”
Hai tiếng “Dạ biết” đồng thời vang lên.
Có thể thấy uy của CTO vẫn được sử dụng khi cần thiết, hơn nữa còn là sau khi cô ngủ mới sử dụng, không hề có ý ra oai, thể hiện trước mặt cô.
Lâm Vãn tính từ đây tới đường Đông Sơn phải mất ít phút. Chờ nửa đường mới dụi mắt, ra vẻ vừa tỉnh ngủ.
Cô chậm rãi vươn người duỗi eo, giọng lười biếng: “Hình như sắp đến rồi?”
“Có hơi kẹt xe, có lẽ khoảng hơn mười phút nữa.” Chu Diễn Xuyên vừa trả lời thoáng thấy cô liếm môi, “Khát nước không? Phía sau có nước khoáng, cô tự lấy nhé.”
Cả buổi trưa Lâm Vãn không uống nước, bây giờ hơi khát. Cô nghĩ dù sao cũng sắp tới rồi, cũng lười hạ ghế lấy, nhưng mà mười phút này không dài không ngắn, nếu luôn im lặng thì không phải phong cách của cô.
Khi cô đang suy tư nên nói gì thì khu trường học từ từ tiến vào tầm nhìn. Lv thuận miệng nói: “A, đi ngang qua trường cũ của tôi.”
“… vậy à?” giọng Chu Diễn Xuyên hơi ngần ngừ.
Lâm Vãn: “Đúng đó, mẹ tôi là giảng viên đại học Nam Giang, trung học tôi học ở trường phụ thuộc đại học ấy.”
Nói rồi cô lại nghĩ hình như Chu Diễn Xuyên là người phía bắc, còn tận tình giới thiệu thêm một câu, “Chắc anh không biết, trường trung học trực thuộc đại học Nam Giang là trung học chuyên tốt nhất, chưa kể trường còn rất đẹp.”
Trong câu nói của cô có chỗ không chính xác. Trung học trực thuộc Nam đại đúng là trình độ tốt, nhưng mà trong thành phố Nam Giang còn có một trường trung học số 3, tỉ lệ tuyển mỗi năm đều vừa vặn đè lên trên đầu bọn họ.
Trước kia lúc còn đi học, nếu có ai muốn chơi họ thì đều lấy câu “Lão nhị vạn năm không đánh lại tam trung*” (trung học số 3), vậy nên học sinh trường trung học trực thuộc nhắc tới trung học số 3 đều hận tới ngứa răng.
Bên trong xe yên lặng mấy giây.
Tới khi Chu Diễn Xuyên ung dung thong thả lên tiếng: “Thật ra tôi biết.”
Anh liếc nhìn cô một cái, “Tôi tốt nghiệp trung học số 3, ờ, chính là cái trường trung học số 3 mà các cô ghét nhất đấy.”
***** Tác giả có lời muốn nói:
Lâm Vãn: Đậu mía!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.