Khi Mọt Sách Rung Động

Chương 10:




Chưa gì mà gần hai tháng đã qua đi, thời gian trôi đi nhanh như chó chạy ngoài đồng, Minh chán nản nhìn cuốn lịch trong tay, thở dài một tiếng não nề, còn tận 6 tháng nữa mới nghỉ hè.
Tháng 11 là thời gian ôn thi giữa kì của học sinh toàn trường, trên sân trường lúc nào cũng tấp nập học sinh vừa đi vừa học, tay bên phải cầm một cái bánh mì, tay bên trái cầm một quyển sách lịch sử dày cộm.
Hôm nay là đầu tuần, trời trở lạnh, lớp 10A1 trực tuần nên phải đến từ sáng sớm, gió mùa thổi qua khiến họ bất giác co rúm người lại, hai răng va cầm cập vào nhau. Nữ sinh lớp 10A1 tụ tập lại một chỗ, tạo thành một vòng tròn để sưởi ấm. Đám con trai bên cạnh khụt khịt mũi, là đấng nam nhi sao có thể làm trò đó, nhưng mà lạnh quá đi mất.
Lớp trưởng 10A1 hừ một tiếng: "Đám con trai đúng là chúa sĩ diện, kiểu gì cũng có ngày teo vì nó."
Những người khác cũng gật đầu đồng tình, Vinh đứng bên cạnh, nhịn không được thở ra một làn khói, tay chỉ chỉ về phía nhỏ khùng đang vừa quét rác vừa học bài xem như chẳng có gì:
"Tụi mày nhìn thủ khoa trường kìa, người ta vừa học vừa làm việc, mau đứng dậy, đừng biếng nhác."
Nữ sinh 10A1 quay lại nhìn nhau, lúc nãy bọn họ đã cố gắng rủ Thêm lại đầu này, nhưng nhỏ nhất quyết không chịu, nhỏ bảo muốn ôn tập xong môn sử nên đã từ chối, nhận ra ánh mắt "quả nhiên là vậy" trong mắt đối phương, cả đám liền gật đầu:
"Tụi tao không ghen tỵ với Thêm đâu, cậu ấy là người không bình thường."
Minh nhìn chằm chằm bóng người trước mặt, hôm nay trời 12 độ, ấy vậy mà nhỏ chỉ mặc một chiếc áo len màu đỏ bên trong, bên ngoài là áo khoác đồng phục mỏng tang. Nếu không cẩn thận rất dễ bị cảm lạnh.
Cậu dời mắt, nhanh chóng sải bước đến trước mặt nhỏ, vì Thêm đang quay lưng lại phía cậu nên Minh rất dễ dàng túm lấy cổ áo nhỏ, chưa kịp để nhỏ định thần, cậu đã lôi tuột nó về phía đám đông, dù không biết cách này có đúng hay không, nhưng có lẽ nhiều người vẫn ấm hơn một người.
Thật ra Minh định đưa khăn quàng của bản thân cho Thêm, nhưng ở đây đông người, nếu làm quá lộ liễu sẽ dậy nên những tin đồn không tốt.
Dường như Thêm đã quá quen với cách làm này của cậu, nhỏ không quay đầu, vẫn chăm chú đọc sách.
"Sao vậy?"
Minh nhạt nhẽo đáp lại, hôm nay giọng cậu khá mềm, nếu nghe kĩ còn có thể nghe được giọng mũi, có lẽ cái lạnh khiến họng cậu khô cứng cả lại.
"Lại đằng kia sẽ ấm hơn."
Thêm gập sách, load lại từ đầu đến cuối nội dung mình vừa ôn tập, sau đó mới đáp lại:
"Nhưng tao đâu có lạnh."
Cậu vẫn nắm chặt lấy cổ áo nhỏ: "Im lặng và đi theo tao thôi."
Cả đám ngẩn ngơ nhìn hai con người lôi lôi keo kéo nhau trước mặt, không biết nên tỏ vẻ biểu cảm như thế nào. Vinh nuốt nước miếng ừng ực, không phải đó chứ, chẳng lẽ thằng bạn anh thật sự có tình cảm với thủ khoa trường, bức tường này cao chót vót, Minh biết khi nào mới leo lên nổi.
Vội lấy tay cắt đứt hành động đang nắm lấy cổ áo thủ khoa trường kia, Vinh vội lôi Minh lại một phía, tay nhanh nhẹn phủi phủi bụi trên áo cho Thêm:
"Sao cậu dám lôi đầu thủ khoa trường như vậy hả? Người ta là của quý của nhà trường đó."
Minh lườm Vinh một cái, chẳng ngần ngại đập thẳng một cái "bép" lên bàn tay Vinh, trời lạnh, cơn đau mà cậu ta phải chịu lên tới tận mây xanh. Vinh la oai oái, thổi thổi mu bàn tay đỏ ửng của mình.
Cả đám lại được trận cười nghiêng ngả, như nhận ra điều gì đó, lớp trưởng 10A1 chú ý đến chiếc túi áo khoác cồng kềnh của nhỏ.
"Thêm, trong túi mày đựng cái gì vậy?"
Thêm đẩy đẩy gọng kính, sợ phật ý mọi người, nhỏ lấy từ trong túi ra vài bịch trông hình dáng có vẻ vuông vuông dẹp dẹp. Nhỏ hắng giọng, vẻ mặt vẫn lạnh tanh, bắt đầu thuyết trình:
"Tấm giữ nhiệt, 20k một túi, đảm bảo không sợ lạnh."
Lớp trưởng 10A1: "..."
Cả lớp: "..."
Minh: "..."
Sao đột nhiên dạo này cậu ta cứ có cảm giác mình trở thành công cụ gián tiếp mua bán của nhỏ này.
Không biết ai đó bất chợt dơ tay, đập tan cái im lặng của đám đông, Đức gãi gãi đầu, có vẻ hơi ngại ngùng: "Hay là mày bán cho tao một cái."
Thêm nhoẻn miệng, gật đầu đồng ý: "Được."
"Tao nữa, tao nữa, lạnh sắp chít rồi."
"Tao cũng mua."
"Bán cho tao với đi."
"Chờ một chút, trong cặp tao vẫn còn, mọi người vào lớp trước đi."
Vinh len lén liếc nhìn thằng bạn bên cạnh, cậu khịt mũi, nước mắt nước mũi sắp đóng băng luôn rồi, bạn bè gì nữa, nuốt nước miếng một cái, Vinh chỉ tay vào cửa lớp:
"Tao cũng đi mua cho mày 1 cái nhé, không cần cảm ơn."
Chưa kịp để Minh trả lời lại, Vinh đã ba chân bốn cẳng chạy vào lớp, dưới gốc bàng lúc này chỉ còn Thêm và Minh đứng đó. Thêm nhìn lướt qua cậu, nhỏ giọng nói:
"Thế tao cũng đi vào trước."
"Khoan đã!"
Thêm khẽ dừng bước, dáng hình nhỏ nhắn chậm rãi quay đầu, đôi mắt hổ phách dưới ban mai như phát sáng, ngập tràn xúc cảm:
"Sao thế?"
Tim Minh như đánh bịch một cái, cảm giác kì lạ lại truyền đến, len lỏi vào từng góc khuất trong suy nghĩ, cậu ho nhẹ, bình tĩnh bước lại phía nhỏ, đến khi hai người chỉ còn một khoảng cách nhất định, Minh mới dừng lại, khẽ cúi đầu nhìn xuống.
Cậu cười mắng:
"Lạnh như vậy mà vẫn cố chấp, mũi đỏ hết rồi."
Thêm bĩu môi, muốn lên tiếng phủ nhận nhưng đã bị hành động tiếp theo của cậu làm khựng lại, nhỏ bần thần nhướn mày, giây tiếp theo, cảm giác ấm áp từ chiếc khăn quàng cổ truyền tới, ngay lúc này, Thêm bỗng chốc nhận ra cái lạnh của mùa đông hơn bao giờ hết, thứ mềm mại này... khiến nhỏ rất dễ chịu.
"Sao, khăn quàng của ông đây rất ấm đúng không."
Thêm ngẩng đầu nhìn cậu, sau đó lại rụt đầu vào trong khăn, khẽ gật gật:
"Ừ, rất ấm."
Minh ngại ngùng quay đầu, hai tay vuốt mặt, hai tai bỗng dưng đỏ rực. Con nhỏ ngốc này, không nhớ rằng cậu mới sử dụng nó hay gì mà lại tự nhiên như vậy.
Sân trường hôm đó vắng lặng, chỉ có cậu và tôi đứng sát kề nhau, và cũng chỉ có cậu và tôi chung một thế giới, chung một con tim.
Lúc này trước của lớp 10A1, đám học sinh loi choi chen chúc ngắm nhìn cặp đôi gà bông, Vinh thiếu mỗi điều suýt chút nữa lao ra ngoài xem mình có nhìn lộn hay không.
Vinh thì thào: "Tao cược đến 3 năm sau Minh cũng sẽ không cua được thủ khoa trường."
"Ừ, tao thì cược mày sai."
"Tao cũng vậy."
"+40"
"... Người tàn ác thường sống thảnh thơi."
Thêm hít vào một hơi, lợi dụng lúc Minh đang quay đầu mà dúi vào túi áo cậu tấm giữ nhiệt cuối cùng còn sót lại còn trong tay.
"Quà cảm ơn đấy. Đi đây."
Minh ngây ngốc tại chỗ, sau đó lại phụt cười, cậu khụy gối, giọng thấp dần theo sự bối rối:
"Phải làm gì với mày bây giờ..."
Hải Anh đang bưng bảng hiệu đi qua:
"Ai cơ?"
Minh giật mình, vội vàng ngồi dậy, suýt chút nữa thì không thì đứng vững, cậu vội lảng tránh:
"Mi ở đây làm gì? Không vào mua tấm giữ nhiệt sao?"
Hải Anh cười cười:
"Không, lần trước tui đã mua cả thùng ở nhỏ Thêm rồi."
Khóe miệng Minh giật giật, cái tên này... thật sự mới là trùm cuối, đáng sợ quá mức.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.