Khi Mọt Sách Rung Động

Chương 20:




Cầm một nhúm xu trong tay, Minh thử hết lần này đến lần khác, cơ mà trật lất gần hết. May mắn lần cuối cùng, Thêm thật sự không chịu nổi nữa đành lao vào chỉ dẫn, cuối cùng cậu mới có thể gắp được xoài bông.
Nhìn chú xoài bông trơ trọi trên tay mình, lại nhìn thú bông trong tay Thêm đếm không kể xiết, cậu chạnh lòng, cụp vai xuống, hận không thể có vài cái lỗ để mình chui xuống. Này thì rủ nhỏ chơi cho bằng được, này thì nhìn vào tài năng của Minh, giờ hối hận cũng không kịp.
Minh nghĩ mà lại buồn, cậu nhìn nhỏ, thở dài hỏi:
"Đủ quà hết chưa?"
Thêm gật gật đầu, nhưng suy nghĩ gì rồi lại lắc đầu, ngoại trừ ông bà Thêm sẽ mua quần áo tặng hai người, thì còn Minh vẫn chưa có, cô mím môi hồi lâu.
"Mày thích quà gì?"
Minh ngẩn người, hai má bỗng dưng đỏ lên, cậu rơi vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan, muốn nói cũng chả được muốn đáp cũng chả xong. Món quà Minh muốn thì Thêm chắc chắn sẽ đáp ứng được, nhưng chỉ sợ cậu vừa nói ra đã bị Thêm đạp cho một cước ngay tại chỗ.
Quan sát dáng vẻ ngây thơ trước mặt, cậu vội xua tan ý nghĩ trong đầu bản thân, chỉ vào một cô bé búp bê bằng bông có đội mũ hoa hướng dương trên tay Thêm, có hơi miễn cưỡng nói:
"Tao muốn cái kia, mày đổi với tao là được."
Thêm không ngờ cậu sẽ đòi đổi xoài bông với búp bê bông, nếu suy nghĩ kĩ thì nhỏ vốn thấy xoài bông hợp với Minh hơn, vả lại thật ra lúc nãy Thêm gắp con này vì muốn đặt nó trên giường để trang trí.
Nghĩ đi nghĩ lại thì thấy Minh vẫn thiệt hơn, nhỏ hỏi lại, cố cho cậu một cơ hội cuối cùng:
"Thật à? Muốn đổi quà khác không?"
Minh dậm chân, bực bội nhìn Thêm, đổi nữa thì quà sẽ là "nhỏ" luôn đó.
"Không cần, tao chỉ muốn con bé kia, bé nhìn hơi ngu ngu mà đội mũ hoa hướng dương ấy." Y chang Thêm không khác tẹo nào.
Thêm bĩu bĩu môi, nếu chê em búp bê bông này thì cậu đòi đổi lấy nó làm gì, tuy nghĩ vậy nhưng Thêm vẫn đưa nó cho Minh, còn Thêm nhận lại xoài bông mà ngay từ đầu bản thân đã ngắm trúng.
Rời khỏi quán, Thêm đã vội kéo Minh lại:
"Lúc nãy mày trả bao nhiêu tiền, giờ tao trả lại mày."
Minh đỡ trán, vẻ mặt cậu trầm xuống, cậu đã cố né tránh việc này mà nhỏ vẫn nhớ như đinh đóng cột, cái tính sòng phẳng này của nhỏ đối với ai cũng được, sao nhất quyết lại phải đối với cậu. Có chút hậm hực trong người, cậu quay mặt đi, một cảm giác khó chịu dần len lỏi trong tâm trí.
Minh hiểu rõ bản tính trẻ con của mình, nhưng không phải cậu không biết nghiêm túc, cậu luôn cười nói, nhưng không phải cậu không biết thất vọng. Thêm luôn cư xử như người xa lạ với cậu, đến một mức nhất định, Minh quả thật đã tự hỏi, đối với nhỏ thì cậu rốt cuộc là gì?
Hai hàng mi cậu run run, Minh quát lớn, cảm giác cổ họng như nghẹn lại:
"Sao mày cứ đối xử vậy với tao, lúc nãy trà sữa cũng vậy, tao mua cho mày, mày cũng phải trả lại tiền cho tao, tao với mày quen biết với nhau cũng hơn 15 năm rồi, bây giờ cũng tính là bạn thân rồi đúng chứ? Tiền bạc không quan trọng, nhưng mày đừng có lúc nào cũng lạnh nhạt với tao như vậy được không? Tao thật sự rất thất vọng."
Thêm yên lặng lắng nghe, trong đôi ngươi lóe lên một vệt sáng bối rối, nhỏ chăm chăm nhìn cậu, không ngờ Minh lại nghĩ như vậy, Thêm muốn nói gì đó để giải thích, nhưng cuối cùng nhỏ chỉ rũ mắt, im lặng và quyết định không nói gì thêm.
Mọi chuyện Minh nói Thêm không thể phản bác, cũng chẳng thể phủ nhận. Từ đầu đến cuối nhỏ chỉ ích kỷ nghĩ riêng cho mình. Thêm siết chặt hai tay, cố gắng không để bản thân phải mất bình tĩnh khi từng dòng kí ức cũ lần lượt ùa về.
Khôi phục lại tinh thần, Thêm nói rất khẽ, chỉ đủ cho hai người nghe thấy:
"Tao xin lỗi."
Nhỏ chỉ vì rất ghét cảm giác phải nợ nần người khác, thật sự rất ghét cảm giác đó. Nặng nề, khó chịu và luôn luôn khiến nhỏ phải trải qua thước phim đen tối trước kia một lần nữa.
Cổ họng Minh khô khốc, lòng dần nguội lạnh, nặng nề như có tảng đá đè lên, cuối cùng thì nhỏ vẫn không giải thích một lời, chỉ một câu xin lỗi đã dần kéo khoảng cách của hai người ra xa. Minh cười giễu, chẳng lẽ cô nhóc ấy thật sự cho rằng cậu thật sự không giận được nhỏ sao? Mà... có lẽ vậy.
Cậu không thể giận, cũng không thể mắng, không thể làm gì tổn thương đến Thêm cả.
Minh hít vào một hơi, thu hồi cảm giác thất vọng, trở về dáng vẻ thường tình như chưa có cuộc cãi vã nào xảy ra, cậu nhìn lên đồng hồ, thấy đã quá giờ trưa, cậu quay đầu nhìn Thêm:
"Đói không, đi ăn chút gì nhé?"
Chân nhỏ khẽ động đây, Thêm ừ một tiếng. Nhỏ không cảm thấy đói lắm, vốn dĩ không muốn ăn nhưng thấy Minh cả sáng sớm đã lặn lội đến hội trường thi, đến trưa thì đưa Thêm đến đây, chắc chắn hiện tại cậu vẫn chưa có gì vào bụng nên mới đồng ý.
Nhỏ ngước mắt nhìn bờ vai rộng lớn trước mặt, bờ vai này luôn xuất hiện lúc nhỏ cần nhất, Minh lúc nào cũng đi trước Thêm như vậy, đột nhiên nhỏ cảm thấy lúc này trở nên an toàn hơn bao giờ hết.
Quyết định một lúc, cả hai lại quyết định trở về khách sạn Minh đang ở, bởi vì hiện tại ai cũng không có tâm trạng ăn uống, nên bọn họ trở về khách sạn ăn đồ ăn đã được chuẩn bị sẵn, như vậy sẽ đỡ mất công phải chọn lựa.
Suốt cả quãng đường đi, không khí nặng nề lấn át cả con đường ồn ào tâp nập xung quanh, không ai nói với nhau câu nào, Minh đi phía trước, nhỏ đi phía sau, một khoảng cách vô hình cứ như vậy quấn lấy cả hai người bọn họ.
Đột nhiên lúc này máy điện thoại nhỏ đổ chuông, Thêm cảm thấy Minh vừa nghiêng đầu nhìn mình một cái, nhưng ngay sau đó liền thu hồi ánh mắt, nhìn qua màn hình, mới phát hiện là Ngọc gọi đến.
Thêm cũng không nghĩ gì nhiều mà liền bắt máy, vừa kịp alo một tiếng, bên kia đã vang lên tiếng hét ngập trời của hai người nào đó.
Thêm cau mày đưa máy ra xa tai, bên kia vẫn nhao nhao giành máy, nhỏ lại lên tiếng gọi một lần nữa: "Ngọc?"
"Ừ ừ ừ tao đây, dm Vinh, mày có câm miệng không thì bảo."
"Hu hu hu, tao cũng muốn chúc mừng thủ khoa trường mà."
"Câm miệng."
Thêm cười khẽ, hai người này lại cãi nhau rồi, đi xa một ngày không gặp, nhỏ cũng có cảm giác nhớ bọn họ.
Ngọc siết chặt mặt, xúc động đến mức suýt nữa rơi nước măt: "Thêmmm, chúc mừng mày, trời dm tao không ngờ mày đi thi chơi chơi mà ẵm ngay giải thủ khoa về đó."
Vinh bên cạnh gật đầu tán thành, chen vào một tiếng: "Đúng vậy chúc mừng chúc mừng."
Thêm đáp một tiếng cảm ơn, sau đó lại nghe tiếng ồn ào từ trong điện thoại, có hơi tò mò, nhỏ hỏi: "Mọi người đang ở đâu vậy?"
Ngọc che đi tạp âm từ bên ngoài, nói lớn: "Tụi tao đang đi ăn bò viên để chúc mừng mày nè, Hải Anh Hải Anh, mau lại đây, tao gọi được cho Thêm rồi này."
Hải Anh bưng dĩa bò viên đặt xuống, suy nghĩ gì đó, cậu khẽ cười một tiếng, áp điện thoại lên tai, cậu vô tình nói: "Thêm, bà mở loa ngoài được không?"
Mặc dù Thêm không hiểu gì lắm nhưng vẫn thành thật mở loa ngoài lên, chưa kịp hỏi có chuyện gì đã vang lên tiếng nói rõ ràng rành mạch của Hải Anh.
"Sáng nay Minh xin nghỉ á bà, nghe nói ông ấy bệnh nặng lắm, sốt cao 40 độ cơ ấy, nghe nói còn ngất xỉu ngay trên giường mà."
Người vừa bị nhắc đến tên đang giận dỗi đi phía trước, vừa nghe thấy đoạn này thì liền sững lại, hai chân cũng dừng bước, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Minh thầm chửi thề một tiếng trong lòng, vừa quay đầu lại đã bắt gặp ánh mắt đầy lo lắng của nhỏ.
Chưa kịp suy nghĩ ra cách giải thích, Minh xua tay, muốn nói vài lời, nhưng mới vừa bước tới đã bị Thêm túm lấy áo.
"Minh! Mày bị bệnh sao không nói với tao?"
Minh mím môi, khóe môi khẽ giật giật, quả này về có mà đội bao nhiêu cái quần cũng không rửa sạch tội.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.