Khi Mọt Sách Rung Động

Chương 23:




5h sáng hôm sau đã về đến bến xe, Minh nhìn người bên cạnh vẫn đang ngủ say, cậu vươn vai một cái, sau đó liền lay nhẹ Thêm:
"Thêm, dậy đi, đến nơi rồi."
Thêm nhíu mày, hai mắt mơ hồ mở ra, dường như vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn, nhỏ dụi dụi mắt, sau khi phát hiện xe đã đến bến từ khi nào, Thêm nhanh chóng ngồi dậy, lấy đồ đạc của mình theo Minh xuống xe.
Đêm qua mặc dù ngồi trên xe buýt nên nhỏ vẫn ngủ rất ngon, không mộng mị, không khó chịu, đặc biệt là không còn choáng váng như lần đầu tiên đi xe. Thêm vỗ nhẹ hai cái vào má mình, có lẽ lần này một phần là do thuốc, phần hơn là do Minh.
Cậu để nhỏ tựa nguyên một đêm, rất khuya mới có thể chợp mắt, ấy vậy mà sáng sớm đã phải thức dậy, chắc chắn ngủ sẽ không ngon, nhìn dáng vẻ mệt mỏi của Minh, Thêm chạnh lòng, muốn hỏi thăm cậu một tiếng nhưng cuối cùng lại thôi.
Chần chừ một lúc lâu, Thêm mới tiến lên phía trước một bước: "Chuyện hôm qua... cảm ơn mày."
Minh nghệch mặt, cậu nheo mắt, cố gắng soi xem nhỏ này có gặp vấn đề gì không. Sao hôm nay tự dưng lại đi cảm ơn, nghe nó cứ là lạ. Nhìn từ trên xuống dưới một lúc mà vẫn không tra được gì, cậu chán nản khoác tay lên vai Thêm. Giọng nói phần nhiều là không có ý gì tốt đẹp.
"Thôi mày bớt lại giúp tao, mày cảm ơn như vậy tao còn cảm thấy sợ hơn."
Cảm giác áy náy trong lòng bay sạch, Thêm lườm lườm Minh, không ngần ngại mà dậm lên chân cậu một cái đau điếng. Đoạn Thêm đẩy cánh tay cậu ra, lạnh nhạt:
"Mày về sớm đi."
Minh bĩu bĩu môi, chẳng đáp chẳng rằng mà tiếp tục đi sau Thêm.
Nhận ra người ta không chịu về mà tiếp tục đi theo mình, nhỏ quay đầu, khó hiểu:
"Nhà mày ở hướng ngược lại?"
Minh nhún vai, tỏ ra là mình đúng, cậu nhoẻn miệng cười: "Tao muốn tập thể dục buổi sáng, không được à?"
Thêm thở hắt ra một hơi, về lý thì nhỏ đang mắc nợ Minh, không thể làm gì để đáp trả cậu cả, vì vậy Thêm cũng chẳng nói gì, mặc xác cậu lẽo đẽo theo sau cho tới khi về đến nhà. Đến khi vào tận trong ngõ, nhỏ mới nghiêng đầu:
"Tập thể dục gì mà vào tận trong đây?"
Minh huýt sáo, cười cười, dáng vẻ cà lơ phất phơ dưới làn sương mờ buổi sáng trông càng gợn đòn hơn bao giờ hết.
"Cái đó gọi là "về chung với nhau thì về cho trót" đấy."
Thêm ngán ngẩm nhìn Minh, muốn nói rằng đã ngu văn rồi còn ham lu thì rất dễ bị đánh, nhưng túm cái quần lại thì tên này càng nói càng không hiểu. Cuối cùng Thêm cũng đành buông bỏ, chậm chạm lết cái thân xác mệt mỏi đi vào nhà.
Minh cắn môi, lẳng lặng nhìn nhỏ đi vào trong, tận khi bóng dáng Thêm lấp dần sau cánh cửa, cậu mới xoay gót, chuẩn bị rời đi.
"Chờ một chút!"
Minh dừng chân, quay đầu về phía sau, đập thẳng vào mắt là chiếc đầu nho nhỏ đang lấp ló BÊN tấm cửa sắt. Thêm nhìn cậu, ngập ngừng:
"Mày vào đây đi, tao có thứ này muốn đưa cho mày."
Minh ngạc nhiên, bất giác bật cười khúc khích, chỉ chỉ vào nhỏ, ra dáng vẻ chàng thiếu niên lần đầu ngại ngùng: "Liệu có ổn không, tao..."
"Không vào thì thôi." Chưa đợi Minh nói xong, Thêm đã thẳng thừng cắt đứt câu nói, lạnh giọng.
"Tao vào tao vào, từ từ đi má."
Rón ra rón rén bước vào trong, Minh chăm chăm nhìn xung quanh, phát hiện ông bà Thêm vẫn chưa thức dậy mới yên tâm hơn một chút. Cậu ngồi xuống vệ thềm, chầm chậm hít thở không khí trong lành buổi sáng, hơn hết cảm giác lành lạnh của sương sớm lại khiến cậu tỉnh ngủ.
Lúc này mới cảm thấy thân thể mình có hơi nhức nhức, Minh xoa xoa cổ, có lẽ hôm qua ngủ không đúng tư thế nên bây giờ cái vai cậu mới dính chưởng.
Đột nhiên cảm nhận được sự ấm áp truyền từ má trái, Minh giật mình, theo bản năng lùi về phía sau một chút. Chợt nhận ra Thêm đã ngồi bên cạnh mình từ khi nào, cậu đùa:
"Mày làm tao khiếp vía đấy, đi gì mà không một tiếng động."
Thêm chẳng quan tâm đến lời nói của cậu là mấy, nhỏ đưa cốc nước gừng sang bên cạnh, mắt nhìn thẳng về phía trước.
"Uống đi."
Minh nhìn chằm chằm cốc nước gừng vẫn còn hơi nóng bốc lên, cậu liếm môi, bản thân cậu ghét gừng từ nhỏ, cậu không thích cái mùi hăng hăng cay cay của nó, lại lén lén liếc sang Thêm, thấy vẻ mặt vẫn rất chi là bình tĩnh của nhỏ, Minh mới chậm chạp bưng cốc lên.
Cậu nuốt nước miếng, muốn nói mình có thể không uống hay không, nhưng Thêm đã đột ngột quay sang, nhỏ cảnh cáo nhưng với chất giọng nhẹ nhàng hơn nhiều:
"Không thích cũng phải uống, tao đã cho chanh vào để dễ uống hơn rồi."
Minh gãi gãi đầu, giờ mà cậu ta không uống thì có phải "kén cá chọn canh" không nhỉ. Sợ rằng sẽ ăn ngay một trận đòn ngay tại chỗ. Cậu không nhúc nhích, nhưng tay vẫn nhẹ đẩy cốc nước gừng ra xa, cười né tránh:
"Sao hôm nay mày tốt với tao thế? Còn mất công đâm gừng nấu nước cho tao nữa."
Thêm lật lật quyển từ vựng Tiếng Anh, nhàn nhạt đáp lại:
"Không cần cảm ơn, trà gừng gói, chỉ cần cho thêm chút nước nóng là xong."
Minh cạn lời, cảm thấy hơi quê nhẹ, cậu dứt khoát cầm cốc lên, bịt mũi mà uống cạn cốc nước gừng. Dòng nước ấm chảy qua cổ họng khiến thân thể Minh ấm dần lên, có lẽ bởi vì đây là trà gói nên dễ uống hơn nhiều, không còn mùi gừng quá nồng, cũng không quá hăng nhưng dư vị để lại vẫn là mùi gừng. Cậu không thích nó.
Minh nhắm tịt mắt, cau có mặt mày, ôm mặt mình cố nuốt xuống hết. Cái vị này cậu chắc chắn sẽ không báo giờ uống thêm một lần nào nữa, quả thật là tra tấn vị giác.
"Há miệng ra."
Giọng nói lạnh nhạt vừa vang lên, theo bản tính Minh cũng hành động theo. Vừa há miệng thì liền cảm nhận được vị ngọt truyền đến nơi đầu lưỡi, mùi thơm rất rõ ràng, là vị sữa chua, chua chua, ngọt ngọt, dễ dàng đánh tan đi dư vị đọng lại của trà gừng. Minh ngẩn người, sao Thêm lại biết cậu thích ăn vị sữa này?
Cậu vừa vui vẻ ngậm kẹo, vừa chớp chớp mắt nhìn Thêm.
Nhỏ không để ý, một lúc sau, Minh vẫn giữ tư thế ngậm kẹo, mắt không rời khỏi nhỏ nửa phút.
Thấy mãi mà Minh chẳng chịu rời mắt, ánh nhìn chằm chằm khiến nhỏ như bị châm chích, chẳng thể tập trung nổi. Thêm gập quyển sách lại, không ngần ngại mà đập lên đầu Minh một cái.
"Đừng nhìn nữa, kẹo mới nhập hàng về, cho mày làm vật thử nghiệm thôi."
Minh bị đập nhưng vẫn cười hề hề, cậu ngượng ngùng:
"Sao mày biết tao thích ăn vị sữa chua?"
"Trùng hợp."
Thêm nhanh chóng đứng dậy, phủi phủi bụi trên quần rồi nhém cho cậu một quyển sách bìa cứng còn mới toanh.
"Cái này tao mua ở hiệu sách, không cần thiết nên cho mày."
Minh chưa kịp hỏi gì thì Thêm đã đi thẳng vào trong, không thèm quay đầu nhìn lấy một cái. Cậu bĩu bĩu môi, không cần thiết nên mới cho cậu là sao, mới vừa thấy Thêm hơi hơi dễ thương, giờ lại thấy dễ ghét quá chừng.
Lại liếc nhìn quyển sách trên tay, vừa nhìn thấy chữ to đùng đập thẳng vào mắt, Minh hoảng hồn, đây... đây chẳng phải quyển sách tham khảo Minh tìm kiếm từ tiệm sách này sang tiệm sách nọ ư? Sao Thêm lại mua được?
Không lẽ nhỏ mua lúc ở Hà Nội? Nhưng nếu Minh nhớ không nhầm thì vừa đi thi xong thì nhỏ liền đi cùng cậu mà? Thời gian đâu mà mua nó? Hàng vạn câu hỏi vì sao cứ vang lên trong đầu, Minh vò xù tóc, muốn hỏi mà Thêm đã đi luôn rồi còn đâu.
Cậu trở về nhà mà lòng như mớ hỗn độn, vui thì vui nhưng cậu vẫn thấy chỗ nào đó là lạ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.