Trưởng Tôn Tử Quân rất vô tội. Cũng không phải hắn bí mật mang theo hàng lậu, thế nhưng trong đồng nhân OOC, phong ấn trong cơ thể Dịch Hi Thần đúng là bọn họ đại chiến ba trăm hiệp liền phá giải.
Nếu quả thật là linh lực bị phong ấn, vậy phong ấn đó cũng là không thể không phá. Dịch Hi Thần nóng nảy xoa xoa mặt mình: “Còn có biện pháp khác không?”
“Ặc… Mang thai một hài tử thiên linh căn…” Trong ánh mắt đủ để thiêu đốt tất cả của Dịch Hi Thần, Trưởng Tôn Tử Quân yên lặng câm miệng, biểu tình vô tội đến mức tận cùng. Hết thảy đều lỗi của “ma chướng”, là Dịch Hi Thần nhất định bắt hắn nói.
Mắt thấy vọng tưởng có khả năng trở thành sự thật, nhưng mà thủ đoạn loại bỏ chướng ngại lại hoang đường như thế, Dịch Hi Thần quả là sắp bùng nổ. Y liếc nhìn Trưởng Tôn Tử Quân, giờ phút này Trưởng Tôn Tử Quân tách chân ngồi, vạt áo tự nhiên tách ra hai bên, nơi nào đó căng phồng. Dịch Hi Thần chợt cảm thấy lửa từ trong lòng dâng lên, càng ngày càng bạo, tức giận không chỗ phát tiết, nắm chặt nắm đấm đấm thẳng vào mục tiêu ——
“Ngao!!!” Người gào thảm là Dịch Hi Thần.
Tuy rằng y lên cơn giận dữ, nhưng cũng không phải hoàn toàn mất đi lý trí, dự định phế đi bạn tốt của mình. Y chỉ là muốn cho Trưởng Tôn Tử Quân một cái nhắc nhở, lực độ ra quyền cũng không nặng, hơn nữa đã sớm thu lực, nhưng làm y vạn vạn không ngờ tới chính là, quả đấm của y mới vừa đụng tới chỗ đó, liền bị đại lực bắn trở về!!!
Dịch Hi Thần không thể tin được nhìn nhìn nắm đấm đỏ lên của mình, lại không thể tin được nhìn Trưởng Tôn Tử Quân.
—— đồng nhân OOC thiết định: Bất luận thứ gì cũng có thể tổn hại, chỉ có hùng phong nam tử của tiểu công không thể bị thương tổn, bởi vì như thế sẽ làm độc giả vứt bỏ truyện! Cho nên ai dám vọng tưởng thương tổn đến uy phong của tiểu công, chắc chắn sẽ chịu trừng phạt gấp mười lần!
Dịch Hi Thần lau mặt. Y cảm thấy hiện tại người đầu óc không rõ ràng không phải Trưởng Tôn Tử Quân, mà là chính y, y cần nhảy vào hồ nước đá tỉnh táo một chút.
“Ngươi đi ra ngoài trước đi.” Dịch Hi Thần khóc không ra nước mắt mà nằm nhoài trên bàn, “Để ta một mình yên tĩnh.”
Trưởng Tôn Tử Quân mím mím môi, nhẹ nhàng xoa xoa sau gáy y, quay người đi ra ngoài.
Chuyện mang thai hài tử như vậy đương nhiên là nói hưu nói vượn, cho dù Dịch Hi Thần thông suốt, thì y cũng không có bản lĩnh này. Song tu ư? Trưởng Tôn Tử Quân là bạn tốt chí giao của y, vì Trưởng Tôn Tử Quân, dù y đánh cược cả tính mạng cũng sẽ không tiếc, thế nhưng chuyện song tu như vậy… Trong lúc nhất thời y thật sự không có cách nào đột phá chướng ngại trong lòng mình, càng sợ sau này không có cách nào ở chung giống như bạn tốt. Huống hồ hiện giờ thần trí Trưởng Tôn Tử Quân không rõ, coi như bọn họ thật sự song tu, kết quả vẫn vô ích với y, vậy quả thực là có lý mà không có chỗ để nói.
Thậm chí, có phải y thật sự bị lực lượng thiên hỏa phong ấn linh lực hay không, tuy rằng y rất hy vọng là phải, nhưng cũng không cách nào vững tin.
Giữa lúc Dịch Hi Thần rơi vào hỗn loạn, cửa đột nhiên lại bị đẩy ra, Trưởng Tôn Tử Quân đã trở lại.
Dịch Hi Thần buồn bực gần như muốn đem đầu mình bứt trọc: “Không phải nói để ta một mình một lát sao, sao ngươi lại trở lại nữa?”
Trưởng Tôn Tử Quân nói: “Ta nhớ ra rồi!”
Dịch Hi Thần uể oải hỏi: “Ngươi lại nhớ tới cái gì…”
Lần này Trưởng Tôn Tử Quân thật sự nhớ ra. Hắn vừa rời xa Dịch Hi Thần, máu đang sung trướng ở chỗ nào đó cấp tốc trở lại đại não, khiến hắn nhớ tới một đoạn chuyện cũ nhiều năm về trước. Khi đó Dịch Hi Thần lôi kéo hắn đến tàng kinh các của Dược Bất Độc nhìn lén bí kíp luyện đan, hắn chỉ say mê kiếm pháp, đối với thuật luyện đan không hề hứng thú. Dịch Hi Thần xem đến hứng thú say sưa không muốn đi, hắn yên tĩnh ở bên cạnh chờ đợi, trong lúc rảnh rỗi, rút ra một quyển sách Dược Bất Độc đặt trên bàn xem giải trí.
Quyển sách kia nói về luyện thể. Tập hợp đủ thiên tài địa bảo lực lượng ngũ hành, người tu luyện cùng với thiên tài địa bảo đi vào trong lô đỉnh nhập định, chịu đủ rèn luyện, có khả năng dùng phương pháp này đột phá bình cảnh, cũng có thể nhờ vậy mà phá tan phong ấn trong cơ thể.
Khi đó Trưởng Tôn Tử Quân cùng Dịch Hi Thần vẫn là tiểu đệ tử mới vừa nhập đạo, khoảng cách đến lúc tu luyện tới bình cảnh còn xa xăm vời vợi, Trưởng Tôn Tử Quân tùy ý xem qua, cũng không để ở trong lòng. Sau khi chỉ số thông minh login, hắn phúc chí tâm linh* mà nghĩ tới. Nếu như liên quan với hồi ức quá khứ, liền không có sai lầm, vội vã trở về nói phương pháp này cho Dịch Hi Thần.
*Phúc chí tâm linh: vận khí tới thì đầu óc cũng sáng suốt linh lợi hơn.
“Năm loại thiên tài địa bảo, theo thứ tự là Kỳ Lân huyết, Định Phong châu, Huyền Quy giáp, Bàn Long lân cùng Lôi Đình quả.” Trưởng Tôn Tử Quân gần như đã gặp qua là không quên được, đọc ra không sót một chữ, “Nếu như có thể thu được năm bảo vật này, đối với ngươi rất có ích.”
Sau khi nghe xong Dịch Hi Thần không khỏi nghiêm mặt, lại vẫn như cũ mặt ủ mày chau: “Ngày mai ta liền so kiếm với Vương Thanh Kiều, nhưng năm món này, cái nào cũng không dễ lấy được. Đừng nói một ngày, chính là tiêu tốn một năm, cũng chưa chắc có thể tập hợp được năm thứ này.”
Trưởng Tôn Tử Quân: “…”
Hắn đứng một hồi, đầu óc trống rỗng, thế nên cái gì cũng không nói, lại xoay người đi ra ngoài.
Dịch Hi Thần: “…”
Một lát sau, Trưởng Tôn Tử Quân lại đẩy cửa vào.
Dịch Hi Thần: “???”
“Ta lại nghĩ đến một phương pháp.” Trưởng Tôn Tử Quân ở bên ngoài tìm lại được chỉ số thông minh nói, “Phương pháp này có thể trợ giúp cho trận chiến của ngươi ngày mai, cũng có thể nghiệm chứng ngươi có đúng là biến dị linh căn bị phong ấn hay không.”
Dịch Hi Thần tò mò duỗi cổ nhìn ra ngoài cửa.
“Ngươi nhìn cái gì?”
“Bên ngoài có cao nhân chỉ điểm cho ngươi sao? Hay là có nước thần, uống vào có thể nâng cao tinh thần?”
“…”
“Được rồi, nghiêm chỉnh nói.” Dịch Hi Thần gãi gãi mặt. Trên người Trưởng Tôn Tử Quân đã xảy ra quá nhiều chuyện kì quái, trong lúc nhất thời y không làm rõ được, có lẽ vẫn là không hiểu rõ thì tương đối có ích với sự khỏe mạnh của thân tâm mình hơn. Nói chung việc cấp bách trước mắt, là cuộc chiến ngày mai. “Ngươi lại nghĩ tới cái gì?”
“Ta là thiên linh căn, trong cơ thể có lực lượng thiên nguyên…”
Dịch Hi Thần nghe thấy hắn lại đem lời nói vòng trở về, yên lặng đỡ lấy ghế tựa ngồi vững vàng, để tránh nghe phải lời gì kinh khủng ngã chổng vó xuống.
“Ta đi vào thần thức của ngươi, mạnh mẽ thôi thúc công pháp, có thể kích thích ra tiềm lực của ngươi.”
Dịch Hi Thần nghiêng nghiêng đầu. Y từng nghe nói qua phương pháp này. Phương pháp này tên là “đoạt ý”, khá là hung hiểm. Người có tu vi cao hơn xông vào thần thức của người có tu vi thấp, dùng tu vi bản thân thôi thúc công pháp, nếu như thân thể của người có tu vi thấp không thể chịu đựng, nghiêm trọng nhất có thể nổ tan xác mà chết. Nếu như người có vi thấp có thể chịu đựng, thì sẽ bị kích thích ra tiềm lực, công pháp tăng cao. Nhưng mà đây chỉ là tạm thời, qua cực hạn, thì sẽ sức cùng lực kiệt, an dưỡng mấy ngày mới có thể chuyển biến tốt.
Tuy rằng phương pháp này hung hiểm, nhưng Dịch Hi Thần một hơi đáp ứng luôn: “Vậy thì thử xem.”
“Đoạt ý” có ba nguy hiểm, một là bị người khác xâm lấn thần thức, đây là kiêng kỵ của người tu chân, là sợ người có tâm làm xằng làm bậy, điểm này đối với Dịch Hi Thần mà nói căn bản không chút lo lắng; thứ hai là nếu như thân thể của y không thể chịu đựng, sẽ bị trọng thương thậm chí là nổ tan xác, nhưng nếu Trưởng Tôn Tử Quân đưa ra phương pháp này, liền có năng lực khống chế nguy hiểm, gặp phải thời điểm không thích hợp sẽ lập tức ngừng lại, bởi vậy cũng không lo; thứ ba lại là sau khi tiêu hao quá độ cần phải tĩnh dưỡng, mà y và Vương Thanh Kiều tỷ thí xong còn phải đối mặt với đại hội so kiếm chính thức, sợ là tĩnh dưỡng hỏng việc. Điểm này Dịch Hi Thần cũng không phải quá lo lắng, y vốn cũng không dựa vào công pháp giành chiến thắng, huống hồ thi đấu mỗi người chỉ đấu một ngày một trận, y nghĩ biện pháp ứng phó qua mấy ngày đầu, sau đó có thể phát huy toàn lực.
Mà quan trọng hơn là, cho dù có nguy hiểm, Dịch Hi Thần cũng không kịp chờ đợi muốn biết, đến tột cùng y có phải là biến dị linh căn hay không —— nếu là kích phát tiềm lực, có tiềm lực mới có thể bị kích phát. Còn nếu như y là ngụy linh căn chân chính, Trưởng Tôn Tử Quân hơi thúc giục liền tới cực hạn của y, tự nhiên không có chỗ trống để nâng lên.
Nếu đã quyết định, hai người cũng đều không phải là người lo ngại nhiều lần, lập tức tĩnh tọa, Dịch Hi Thần không chút đề phòng mở ra thần thức nhập định.
Một lát sau, một luồng sức mạnh ấm áp xâm nhập vào thức hải của y.
Y chưa bao giờ có cảm giác thư thái như vậy, y tựa như một chiếc thuyền con, ở trong sông nước chậm rãi trôi, cuộn sóng không nhanh không chậm đánh vào trên người y, thúc đẩy y đi tới mảnh trời đất càng xa hơn.
Qua khúc rẽ, những ngọn núi san sát hai bên bờ sông lui bước, chính là một mảnh biển rộng vô biên vô tận. Là biển rộng tiên cảnh chưa bao giờ được mở ra mà y ước mơ, khao khát. Y hạnh phúc mà rơi lệ.
Đêm đó, phía sau Thiên Kiếm sơn đột nhiên xuất hiện sóng linh lực rất mạnh.
Cây phượng tê trụi lủi trăm năm, lặng lẽ nở hoa.
Hết chương 15