Đương lúc làm việc, Diệp Khả Thư nhận được điện thoại thông báo Tiểu An lại phát bệnh, đợi đến giờ nghỉ trưa cô lập tức đi đến cô nhi viện. Cẩn thận xem xét thấy Tiểu An không sao, dặn dò a di vài câu Diệp Khả Thư lái xe trở lại công ty. Trên đường lại vô tình thấy một dáng người đang lay hoay, có lẻ là xe bị hư rồi đi. Cô dừng xe bên đường, hướng người kia hỏi
" Vương tổng, xe hư sao?"
Vương tổng ngoài ý muốn gặp được Diệp Khả Thư, con ngươi xẹt qua một tia vui mừng nhưng rất nhanh được bà che giấu
" Ân. Tôi khởi động không được."
" Tôi có biết chút ít. Để tôi xem giúp."
" Được."
Diệp Khả Thư mỉm cười đi đến phía trước xe, mở ra nắp ca-pô. Chăm chú nhìn bên trong, tay lại linh hoạt làm gì đó. Khoảng chừng 20 phút sau, cô đóng lại nắp ca-pô, đi vào trong xe bật lên chìa khóa khởi động đợi đến chiếc xe nổ máy, cô hài lòng mỉm cười tắt máy, đi ra nhìn Vương tổng cười cười
" Xe ngài đã được sửa xong."
Vương tổng dùng ánh mắt không thể tin nhìn cô, tận sâu trong tâm lại là đau lòng. Động tác thuần thục thế kia chắc chắn không phải lần đầu làm. Chẳng lẻ cô từng trải qua những công việc thế này sao? Một nữ nhân lại có thể chịu vất vả thế sao? Vương tổng cố đè nén xúc động, nói
" Cảm ơn."
" Không cần khách khí."
" Hiện tại vẫn là giờ nghĩ trưa đi. Tôi mời cô ăn cơm được không?"
Diệp Khả Thư suy tư một lúc, vẫn là đáp ứng
" Vậy phiền ngài rồi."
Diệp Khả Thư vừa định xoay người đến xe mình lại nghe Vương tổng lên tiếng
" Cô muốn ăn gì?"
Diệp Khả Thư dừng lại bước chân, mỉm cười
" Tùy ngài đi."
" Vẫn là cô quyết định đi. Tôi vừa về nước không lâu."
Diệp Khả Thư nghĩ nghĩ, gật đầu nói
" Được."
Nơi hai người đến là một quán ăn gia đình tên Mái Ấm, vì đang là giờ nghỉ trưa quán thật đông người. Diệp Khả Thư cùng Vương tổng đi vào, chọn một bàn gần cửa kính ngồi xuống, rất nhanh đã có một nhân viên đi đến chào hỏi
" Diệp tỷ lại đến a."
Diệp Khả Thư nhìn tiểu nhân viên mỉm cười gật đầu, lại nhìn Vương tổng hỏi
" Vương tổng, ngài muốn ăn gì?"
Vương tổng nhìn nhìn thực đơn
" Một bát mì đi."
Diệp Khả Thư nhìn tiểu nhân viên, chưa đợi cô nói tiểu nhân viên đã cười tươi lên tiếng
" Diệp tỷ vẫn như củ đúng không?"
Diệp Khả Thư gật gật đầu, tiểu nhân viên nhanh rời đi. Lúc này Vương tổng lại lên tiếng hỏi
" Cô rất hay đến đây sao?"
" Ân. Ngài đừng đánh giá thông qua vẻ ngoài. Nơi này thức ăn rất ngon."
Hai người trò chuyện thêm vài câu, thức ăn được một nữ nhân đem lên, đặt xuống thức ăn nữ nhân kia không rời mà hướng Diệp Khả Thư cười đến mị hoặc, lên tiếng
" Lão bản cũng đã cuối năm rồi, bọn họ đều muốn tiền thưởng a."
Diệp Khả Thư rùng mình một cái
" Cậu đều quyết định cả đi."
Nữ nhân nhẹ ân một tiếng liền rời đi. Diệp Khả Thư nhìn bộ dạng nghi hoặc của Vương tổng đành lên tiếng
" Tôi cùng nàng mở quán ăn này."
Cô thở dài nhìn phía ngoài cửa kính
" Nhân viên ở đây đều là trẻ mồ côi, đa phần bọn họ là học sinh trung học phải tự kiếm tiền đóng học phí."
Vương tổng suy tư, nữa buổi sao mới lên tiếng hỏi
" Tại sao cô lại giúp bọn họ?"
Diệp Khả Thư mỉm cười, ánh mắt lại tràn đầy bi thương
" Tôi và họ giống nhau."
Vương tổng sóng mủi chua xót, nhưng vẻ mặt vẫn trấn định
" Được rồi. Ăn thôi."
Diệp Khả Thư thu hồi bi thương, gật gật đầu, tập trung xử lí tô mì của mình.
Hai người khi ăn ngẩu nhiên sẽ nói vài câu. Đến lúc kết thúc chào hỏi vài tiếng, mổi người tự lái xe trở về công ty nhưng là mang theo hai tâm sự khác nhau. Diệp Khả Thư luôn không hiểu tại sao lại có cảm giác ấm áp khi ở cạnh Vương tổng, lại có cảm giác ánh mắt bà nhìn mình giống như ánh mắt mẹ viện trưởng nhìn mình, chẳng lẻ cô có sở thích luyến mẩu? Nhưng nghỉ lại cũng không phải a. Còn Vương tổng lại cảm thấy tự trách không thôi khi thấy ánh mắt bi thương của Diệp Khả Thư.
Trở lại Tần thị, Diệp Khả Thư một mạch đi đến phòng tổng tài, cô cẩn trọng mở ra cánh cửa, nhìn thấy bên trong không có người mới thở ra một hơi. Nhưng chưa đợi cô vui mừng, phía sau tiếng giày cao gót vang lên, Tần Hạ Nhiên tay cầm ly cafe đi thẳng vào phòng không thèm nhìn cô một cái. Diệp Khả Thư xụ mặt, thở dài bước theo nàng vào trong. Thư ký Kha ngồi trực tại bàn thư ký bên ngoài đều thấy một màn này, cố nhịn cười đến nội thương.
Tần Hạ Nhiên đi đến sôpha đặt xuống cafe, tay khoanh trước ngực, chân bắt chéo bày ra tư thế nử vương. Diệp Khả Thư chân chó chạy lại, ngồi xổm, tay xoa xoa chân Tần nữ vương, miệng cười hề hề
Tần nữ vương lạnh lùng lên tiếng
" Tiểu An thế nào?"
" Không sao a. Chỉ sốt nhẹ."
" Em là chăm sóc Tiểu An đến giờ mới trở lại?"
" Ách...Việc đó..."
" Hửm?"
" Trên đường trở lại gặp phải Vương tổng bị hư xe, tôi giúp bà ấy sửa, bà ấy mời tôi ăn cơm."
Tần Hạ Nhiên không đáp, im lặng suy nghỉ. Diệp Khả Thư dừng lại động tác tay, lồm cồm ngồi dậy, từ phía sau ôm lấy Tần Hạ Nhiên.
" Chị lại suy nghĩ cái gì rồi?"
Tần Hạ Nhiên ngã về phía sau, tựa vào lòng Diệp Khả Thư
" Trùng hợp như vậy?"
" Ân. Chỉ là trùng hợp."
Diệp Khả Thư biết là Tần Hạ Nhiên lo lắng, trong lòng cảm giác ấm áp vô cùng, cô xoay người nàng lại, chuẩn xác ngay môi đặt xuống một nụ hôn. Không khí ái muội dần được tăng cao thì điện thoại Tần Hạ Nhiên reo lên. Tần Hạ Nhiên dùng một tia lý trí cuối cùng tách ra khỏi nụ hôn của Diệp Khả Thư, nàng đứng dậy đi nhận điện thoại.
Đến khi kết thúc cuộc gọi, Tần Hạ Nhiên nhìn Diệp Khả Thư bằng ánh mắt bất đắc dĩ
" Tiểu Thư...Tối nay tôi..."
Diệp Khả Thư nhanh cắt lời nàng
" Không sao a. Chị cứ về Tần gia đi."
Khi điện thoại được gọi đến, Diệp Khả Thư có nhìn thấy tên hiển thị. Là Tần mẹ gọi, vì vậy cô biết Tần Hạ Nhiên sẽ nói gì.
Tần Hạ Nhiên mỉm cười ôn nhu, đưa tay kéo Diệp Khả Thư lại gần nàng hơn, cằm đặt lên vai cô, thì thào
" Tôi đi rồi còn em làm sao bây giờ?"
" Tôi đến cùng Tiểu An."
" Ân. Vậy tan tầm tôi chở em đến đó."
" Được."