Bạch Ly Nhược nhìn trong tã lót của hài tử, nhất thời giật mình, nửa năm rồi, hài tử của nàng ra đời đã ba tháng, hài tử của Liễu Y Y, cũng sẽ lớn như vậy rồi, bên cạnh nàng ta có Phong Mạc Thần, mà nàng, chỉ có thể lẻ loi ở hoàng cung cùng Phong Mạc Nhiên.
Phong Mạc Nhiên là một hoàng đế tốt, hắn so với Phong Mạc Thần thiếu đi một phần âm độc, cho nên nửa năm qua, năm vạn tinh binh của Phong Mạc Thần từ từ phát triển thành mười vạn, chư hầu khắp nơi đều hướng về Phong Mạc Thần nơi biên cương, thậm chí những nước láng giềng, cũng bắt đầu qua lại với Phong Mạc Thần, hắn làm hoàng đế nhưng là miệng cọp gan thỏ.
Thời gian nửa năm, Phong Mạc Nhiên gầy đi rất nhiều, vốn là phong thái khôi ngô, anh tuấn nhưng bây giờ giống như một trận gió cũng có thể thổi đi.
Thời điểm vào Lưu Vân điện, thái giám bên người lập tức tiến lên, thay hắn cởi áo choàng xuống, bàn tay hắn che miệng, ho khan không ngừng, trên khuôn mặt tái nhợt hiện ra một tia đỏ ửng vì bệnh.
Bạch Ly Nhược thấy hắn vào cửa, cuống quít đứng dậy "Hoàng thượng, thân thể ngươi, vẫn chưa có tốt lên sao?"
Phong Mạc Nhiên ngồi chồm hổm xuống trêu chọc hài tử trong nôi, cười nói "Không có gì lớn, chỉ là gần đây có chút lạnh thôi."
"Thiên Mạch hắn còn chưa tìm được thuốc giải sao?" Bạch Ly Nhược ngồi xổm xuống cùng hắn, cảm thấy trên người hắn có hàn khí, nàng cách xa như vậy, vẫn có chút run run.
Phong Mạc Nhiên trúng chính là hàn độc, từ khi hắn kế vị đến bây giờ, đã là mười năm.
"Nào có dễ dàng tìm được thuốc giải như vậy?" Phong Mạc Nhiên mỉm cười, vuốt ve gò má mập mạp của tiểu hài tử trong nôi.
"Phụ hoàng, phụ hoàng." Tiểu thái tử Phong Huyền Diệp nghe được âm thanh của Phong Mạc Nhiên, từ bên ngoài chạy vào, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy hồng quang.
Từ khi Bạch Ly Nhược trở lại Lưu Vân điện, tên tiểu tử này đều ở lại đây, mỗi lần nhìn thấy Phong Mạc Nhiên đều là vẻ mặt hưng phấn, nhưng Phong Mạc Nhiên lại luôn lạnh nhạt, có lẽ là do không thích mẫu thân của hắn.
"Cách xa ta ra một chút, bẩn thỉu." Phong Mạc Nhiên chau mày, đẩy tiểu thái tử đang muốn leo lên người hắn.
"Phụ hoàng." Phong Huyền Diệp uất ức, chực khóc lã chã.
Bạch Ly Nhược đi qua, ôm lấy phong Huyền Diệp, nhẹ giọng nói "Huyền Diệp, phụ hoàng ngươi mới vừa hạ triều, mệt mỏi, thẩm thẩm ôm ngươi, được không?"
Phong Huyền Diệp vẫn như cũ lẩm bẩm miệng "Đại mỹ nhân, khi đệ đệ trưởng thành, ngươi còn có thể ôm ta như vậy không?"
Không thể nào, Bạch Ly Nhược cười khổ, khi hắn trưởng thành sẽ là một nam tử hán, nàng sao có thể ôm hắn được?
Phong Mạc Nhiên nghiêm mặt "Xuống đi, năm nay ngươi cũng đã năm tuổi rồi, còn để cho thẩm thẩm ôm, còn nói cái gì?"
Phong Huyền Diệp với vẻ mặt đau khổ, từ trên người Bạch Ly Nhược vùng vẫy đi xuống, ngoan ngoãn thi lễ với Phong Mạc Nhiên, cẩn thận từng bước rời đi.
"Chỉ là tiểu hài tử, ngươi cần gì phải nghiêm khắc với nó như thế?" Bạch Ly Nhược cười khổ, đến bên cạnh nôi, ôm lấy con của mình.
"Huyền Diệp là một hài tử ngoan, còn nhỏ mà không có mẫu thân, ta cũng không biết còn có thể nhìn thấy hắn được bao lâu, thế cục bây giờ hỗn loạn như vậy, nếu như tiếp tục nuông chiều hắn, ta sợ tương lai hắn sẽ không thể bảo vệ được mình!" Phong Mạc Nhiên bất đắc dĩ nói, hậu cung của hắn cũng không có nhiều, chỉ có một hậu hai phi, hai phi tử kia hắn căn bản còn chưa chạm qua các nàng, càng không hy vọng các nàng có thể có con cháu.
Nói không thương con của mình là giả, mặc dù hắn có một mẫu thân không chịu nổi.
Bạch Ly Nhược nhất thời trầm mặc, chua xót trong lòng lại bắt đầu lan ra, nàng biết, tình cảnh bây giờ của hắn, không phải chỉ hai từ là có thể khái quát.
"Ngươi muốn, Huyền Diệp kế thừa ngôi vị hoàng đế sao?" Bạch Ly Nhược dùng giọng mũi rất nặng, mang theo tiếng khóc nức nở.
"Ngươi ngốc sao?" Phong Mạc Nhiên mỉm cười, khinh thường nhìn Bạch Ly Nhược, "Phong Mạc Thần đã lên kế hoạch từ lâu, làm sao có thể dễ dàng để Huyền Diệp kế thừa ngôi vị, đến khi kinh thành bị đánh phá, ta sẽ đưa Huyền Diệp rời đi, chỉ hy vọng cả đời này, hắn được bình an, có thể cùng người hắn yêu sống bên nhau cả đời là tốt rồi!"
Bạch Ly Nhược ôm con của mình, ánh mắt đấu tranh nửa ngày, vẫn không thể đem nước mắt bức trở về, giọt nước mắt rơi trên mặt tiểu hài tử, tiểu hài tử không yên động miệng, lông mi lay động, nhưng vẫn không hề mở mắt.
"Ly Nhược, ta tin Phong Mạc Thần yêu ngươi, con của ngươi, có lẽ sẽ có tương lai nhiều hơn, ngươi không cần phải thương tâm, ngươi cùng hài tử còn có Diệp nhi, sẽ được trời phù hộ!" Phong Mạc Nhiên nhẹ giọng an ủi, ánh mắt tràn đầy nụ cười thản nhiên.
"Ta không hy vọng hắn có tương lai gì, ta chỉ hi vọng, tương lai hắn có thể bình an, cùng người mình yêu ở chung một chỗ!" Nước mắt của Bạch Ly Nhược rơi xuống càng nhiều, cúi đầu hôn lên gò má mềm mại của tiểu hài tử.
"Sẽ, nhất định sẽ!" Phong Mạc Nhiên trong lòng chua xót, mấp máy môi, nhẹ nhàng nói "Đã đặt tên cho tiểu hài tử chưa?"
Bạch Ly Nhược lắc đầu, nàng không biết, nên cho hài tử tên gì mới tốt, nàng thậm chí còn không biết, hài tử nên có họ gì.
"Tiểu tử này xinh đẹp như vậy, sau khi lớn lên, nhất định là tài hoa phong nhã, không bằng kêu là Phong Huyền Đại đi." Phong Mạc Nhiên cười đến gần Bạch Ly Nhược.
Bạch Ly Nhược rưng rưng nước mắt, mỉm cười đem con đưa cho Phong Mạc Nhiên, "Ngươi ôm hắn một lát đi, Tiểu Huyền Đại sau khi lớn lên sẽ nhớ đến ngươi!"
Phong Mạc Nhiên lắc đầu "Trên người ta quá lạnh, ôm hắn, hắn sẽ lạnh."
Bạch Ly Nhược trầm mặc, ôm hài tử không ngừng lay động vào trong ngực, tại sao, người nàng thích không phải là hắn?
"Ly Nhược, ta thấy chiến sự sắp xảy ra rồi, ngươi có muốn rời kinh thành đi tìm Phong Mạc Thần không?" Âm thanh Phong Mạc Nhiên nhẹ nhàng, mềm mại vô cùng, mang theo âm điệu ngay cả hắn cũng không xác định được, nhìn vào mắt Bạch Ly Nhược, ẩn chứa một tia ưu thương.
"Ta không cần, ta ở trong hoàng cung, chờ hắn công phá kinh thành, ta muốn nhìn một chút, đến tột cùng hắn sẽ lấy mặt mũi nào đi lên cửu trọng bảo tháp quân lâm thiên hạ*!" Trên mặt Bạch Ly Nhược tái nhợt, có một tia tuyệt nhiên.
*cửu trọng bảo tháp quân lâm thiên hạ: ý nói lên làm vua (mình nghĩ thế ><)
"Ai, trong lòng ngươi dù nghĩ như thế, nhưng ta cũng thật đáng thương, người trong thiên hạ ai cũng nghĩ ta là một hôn quân cướp đoạt em dâu." Phong Mạc Nhiên nhếch môi nhạo báng.
"Hoàng thượng, thật xin lỗi! Để cho ngươi vì ta, đeo trên lưng nhiều tiếng xấu như vậy!" Bạch Ly Nhược để Huyền Đại xuống, ngượng ngùng, không biết làm sao.
"Sao lại nói xin lỗi với ta, ta sống còn có hạn, để ý đến những thứ hư danh kia làm cái gì, ngược lại cám ơn ngươi, vẫn còn ở bên ta!" Phong Mạc Nhiên mỉm cười, thê lương cười.
"Đúng vậy, cám ơn nàng, ngươi nên cám ơn nàng, nếu không, thiên hạ Sở quốc này, làm sao có thể biến đổi như vậy, Phong Mạc Thần kia sao có thể giương cờ khởi binh đánh vào kinh thành?" Cùng với giọng nói nghiêm nghị, ánh sáng ngoài cửa tối sầm lại, tiếp đó là một bóng dáng ung dung lộng lẫy vào Lưu Vân điện.
Bạch Ly Nhược liền biến sắc, lắp bắp mở miệng nói "Thái hậu vạn an!"