"Vạn An?" Thái hậu đứng dưới ánh mặt trời cười lạnh một cái "Hoàng cung của ngươi như thế này làm sao ai gia vạn an được đây”.
"Mẫu hậu." Phong Mạc Nhiên cau mày.
"Mẫu hậu cái gì? Còn biết ai gia là mẫu hậu của ngươi, hiện tại ngươi chỉ biết tới con hồ ly tinh này, giang sơn xã tắc cũng không cần sao?". Thái hậu bên ngoài mạnh bên trong yếu, mặt lạnh, đi tới bên cạnh cái nôi.
Bạch Ly Nhược vội vàng tiến lên, che chở hài tử, Phong Mạc Nhiên cũng ngăn ở trước người của nàng, hướng về phía Thái hậu ôm quyền nói "Mẫu hậu, Phong Mạc Thần tạo phản, căn bản không trông nom đến chuyện tình của Ly Nhược, Ly Nhược cũng là người bị hại!"
"Câm miệng!" Ánh mắt Thái hậu sắc bén như một mũi tên nhọn, mang theo uy lực thẳng tắp bắn về phía Bạch Ly Nhược.
Phong Mạc Nhiên quả nhiên ngậm miệng lại, chỉ cau mày thở dài.
"Yêu phụ căn bản không chết, từng ấy năm tới nay vẫn như vậy, mọi sóng gió vẫn là do nàng ta gây ra, sao ngươi lại không biết?". Thái hậu nói gần như gầm thét, ngực không ngừng phập phồng, cơn tức giận tựa hồ không nhẹ.
Phong Mạc Nhiên vẫn trầm mặc như cũ, đầu cúi thấp hơn, xem ra, hắn biết tất cả những chuyện này.
"Ngươi tới đây cho ai gia, đến Từ Ninh cung tra hỏi!". Thái hậu vung ống tay áo, hung hăng tát Bạch Ly Nhược một cái, ngay sau đó xoay người bước đi.
Phong Mạc Nhiên bất đắc dĩ hướng về phía Bạch Ly Nhược mỉm cười, sau đó cùng Thái hậu ra khỏi Lưu Vân điện.
Bạch Ly Nhược vẫn biết Thái hậu đối với nàng bất mãn, nhưng nhiều lần đều có Phong Mạc Nhiên che chở cho nàng, không biết Phong Mạc Nhiên phái bao nhiêu ám vệ, vừa có gió thổi cỏ lay, Phong Mạc Nhiên đã tới.
Ngoài phòng, ánh mặt trời có chút chói mắt, nơi xa tiểu thái tử Phong Huyền Diệp đang cùng một cung nữ chơi đùa, nàng đứng dậy, định đóng một cánh cửa, che bớt ánh mặt trời.
Ai ngờ, bỗng dưng, Tiểu Huyền Diệp ngã trên mặt đất, tiểu cung nữ cùng chơi với hắn cũng té xuống, tiếp theo là tới toàn bộ thị vệ, Ảnh Vệ cùng canh giữ ở cổng hét lên, rồi ngã gục, trái tim của nàng không khỏi có chút co rúm.
Lính gác đi qua, mấy tên thái giám xấu xí cầm phất trần trong tay đi ra, đi theo phía sau là mấy tên hộ vệ mặc ngân giáp, nàng nhận ra bọn họ, đều là người của Thái hậu.
Muốn xông tới đóng cửa lại, mấy người đó đã vào trong đại điện, một người cầm đầu bọn thái giám cười một tiếng "Thần vương phi, Thái hậu ra lệnh cho lão nô đưa vương phi cùng tiểu thế tử lên đường, tiễn vương phi đi một đoạn đường thật tốt."
Hai mắt Bạch Ly Nhược mở lớn, nhìn chiếc phất trần phía sau tên thái giám hóa thành một đạo kiếm quang, thẳng tắp chỉ xuống tiểu hài tử trong nôi, nàng nhào tới, hai mắt tràn đầy nước mắt, nhưng chiếc phất trần kia đã ngừng lại nơi cổ họng nàng.
Bởi vì nàng bổ xuống làm cho chiếc nôi không ngừng lắc lư, Tiểu Huyền cất tiếng khóc lớn, tên cầm đám thái giám cau mày nói: "Tiểu Quý Tử, động thủ nhanh lên!"
Tiểu Quý Tử vẫn như cũ, không hề cử động, nhìn ánh mắt Bạch Ly Nhược ngây ra, tên cầm đầu đám thái giám tiến lên, đẩy Tiểu Quý Tử ra, Tiểu Quý Tử không còn cử động, té xuống, nơi mi tâm có một cây độc châm, ẩn vào da thịt.
Mọi người kinh hãi, không có ai trông thấy hắn ra tay thế nào, thậm chí không biết hắn núp ở nơi nào, Tiểu Quý Tử cứ như vậy mà chết, trong lòng mọi người, sợ hãi mọc rễ nảy mầm.
Ánh mắt lạnh lẽo của tên cầm đầu đám thái giám quét một cái khắp phòng, hướng về phía thị vệ sau lưng nói "Ngươi, lên giết nàng ta!"
Thị vệ rút trường kiếm ra, có thể nhìn thấy tay hắn cầm kiếm có chút run rẩy, kiếm pháp thật là tốt, áng sáng bạc chợt lóe, hướng thẳng mi tâm của Bạch Ly Nhược.
Bạch Ly Nhược không động, coi như động cũng không có biện pháp, nhưng trường kiếm chưa đến gần thân thể của nàng, miệng người cầm kiếm đã phun máu đen, té xuống, nhìn kỹ lại, nơi mi tâm có một cây châm dài.
Tên cầm đầu đám thái giám run rẩy bước xuống, đi về phía sau lưng mấy tên thị vệ nói: "Cùng tiến lên, xem hắn nàng ta sẽ giết được mấy người."
Đao quang kiếm ảnh, khí thế như rồng, động tác vừa bắt đầu, thậm chí có người còn chưa kịp rút trường kiếm ra, toàn bộ đã ngã xuống, không có máu, đã thành những bóng ma.
Bạch Ly Nhược ôm tiểu hài tử đang khóc, không ngừng run rẩy, sắc mặt nàng trắng bệch nhìn bốn phía, tất cả tĩnh mịch đến đáng sợ.
Tiếng hét từ Phong Huyền Diệp truyền đến "Đại Mỹ Nhân, Đại Mỹ Nhân."
Phong Huyền Diệp chạy vào trong điện, sợ hãi hét lên một tiếng, núp sau lưng Bạch Ly Nhược nói "Đại Mỹ Nhân, vừa rồi ta té xỉu, những người này, đều là do nàng giết sao?"
Bạch Ly Nhược lắc đầu, nhìn chung quanh phòng, sắc mặt càng thêm trắng bệch.
Lưu Vân điện bắt đầu được tổng dọn dẹp, toàn bộ tủ quần áo bị mang ra ngoài, cuối cùng, không thấy cái gì bị che dấu, cũng không phát hiện được gì hết.
Nàng có chút chán chường, cũng có chút sợ, ở chỗ tối có cái gì đó? Có phải là người của Phong Mạc Thần không?
Phong Mạc Nhiên lo sợ lần biến động này, với tính khí của Thái hậu đã mấy lần tức giận đến hộc máu, Thái hậu chỉ trời thề thốt, về sau không bao giờ đụng đến Bạch Ly Nhược nữa.
Ban đêm trong Lưu Vân điện, Bạch Ly Nhược luôn cảm thấy ở chỗ tối có một đôi mắt nhìn nàng chằm chằm, nàng đứng ngồi không yên, lòng nàng nóng như lửa đốt, đã ảnh hưởng đến Tiểu Huyền, làm cho tiểu hài tử thỉnh thoảng khóc ra tiếng.
Thời điểm Phong Mạc Nhiên đến, Bạch Ly Nhược đang thay quần áo, nhìn thấy hắn vào cửa, nàng để cho bà vú ôm Tiểu Huyền đi xuống, tiểu thái tử Huyền Diệp muốn cùng chơi với đệ đệ, liền đi cùng bà vú để dỗ dành Tiểu Huyền.
Bạch Ly Nhược bỏ rèm xuống, quay đầu về phía Phong Mạc Nhiên nói "Trễ thế này sao ngươi còn tới đây? Bên ngoài gió lớn, cẩn thận khéo lại bị cảm lạnh."
Phong Mạc Nhiên cười một tiếng xem thường, cởi áo choàng trên vai ra, nói: "Hôm nay hù dọa nàng rồi".
Bạch Ly Nhược đi tới, giơ tay cởi áo choàng giúp hắn, gật đầu nói "Đúng vậy, ta sợ muốn chết, nhưng không biết trong phòng này, rốt cuộc ẩn dấu thần thánh phương nào."
"Rất có thể là quỷ!" Phong Mạc Nhiên cười bí ẩn.
Bạch Ly Nhược cầm tay Phong Mạc Nhiên, gắt giọng "Hoàng thượng, sao tay ngươi lại lạnh như thế này? Gần đây vẫn uống thuốc tốt chứ?"
Phong Mạc Nhiên cười ôm Bạch Ly Nhược vào lòng và nói: "Uống có ích lợi gì, đã như vậy, uống cũng không giải được độc."
Bạch Ly Nhược vòng tay ôm chặt lấy eo của Phong Mạc Nhiên, vùi đầu vào ngực hắn, nói: "Vậy cũng không được, ngày mai, ta phải nhìn thấy ngươi uống thuốc”.
Phong Mạc Nhiên mỉm cười, bắt đầu cởi bỏ y phục của Bạch Ly Nhược và nói vào tai Bạch Ly Nhược câu gì đó, Bạch Ly Nhược cười và đánh Phong Mạc Nhiên, bộ dạng hai người thực hạnh phúc.
Lúc hắn mở nút áo thứ ba của nàng, từ chỗ tối, lãnh phong bay ra, Phong Mạc Nhiên lắc mình tránh, một thanh hàn kiếm lướt qua.
Áo đen kiếm lạnh, lông mày sắc bén, người này, không phải đại thống lĩnh Thần vương phủ, Chu Thanh, thì là ai? Sát thủ nhìn Phong Mạc Nhiên, giống như chỉ cần hắn cử động một lần nữa, hắn sẽ mất mạng.
Bạch Ly Nhược tức giận run cầm cập, rất tốt, quả nhiên, Phong Mạc Thần phái người giám sát nàng trong bóng tối, ân tình hắn đối với nàng nặng như núi thì không nói, nhưng lại phái Chu Thanh ở trong bóng tối nhìn chằm chằm, nửa năm qua, thì ra nhất cử nhất động của nàng, đều đặt dưới sự giám sát của hắn.