Phong Mạc Thần cười lạnh, y phục bị gió thổi bay phấp phới, sau đầu là ba nhánh tóc quấn quýt tung bay trong gió, thanh âm lạnh lùng mang theo nụ cười giễu cợt “Hàn Thiên Mạch, nếu ngươi không sợ chết thì có thể thử xem.”
Thân hình Hàn Thiên mạch lướt trên mái nhà như một chú chim ưng dũng mãnh, thanh âm theo gió truyền đến “Thần Vương, chuyện của Ly Nhược ta nhất định sẽ không bỏ qua, sao ngươi không tiến cung gặp Bạch Thanh loan một lúc, nói không chừng thì ngươi đối với nàng tình cũ vẫn chưa dứt.”
Phong Mạc Thần vươn người, khuôn mặt tuấn mỹ lạnh lùng nhìn không ra sắc thái, ánh mắt như ngôi sao cuối chân trời, có chút phát sáng rồi nhanh chóng biến mất, hắn phải đi xác nhận ư?
Bạch Thanh Loan, trong lòng hắn giữ mãi cái tên này, có lẽ hắn nên vào lãnh cung xem nàng một chút.
Thân hình di chuyển theo gió, hai cánh tay Phong Mạc Thần giơ lên, dùng khinh công bay vút đi hướng về hoàng cung.
Hàn Thiên Mạch nhìn Phong Mạc Thần đã đi xa, lạnh lùng cười một tiếng, Phong Mạc Thần, ngay cả tâm ý của chính mình mà ngươi cũng không biết rõ, chẳng lẽ ta đã quá xem trọng ngươi rồi?
Có lẽ hai năm trước là hắn đã sai lầm, hắn nên bỏ hết tất cả để mang Ly Nhược rời đi.
Hàn Thiên Mạch từng bước, từng bước đi tới phía biệt viện, áo bích lục khẽ tung bay trong làn gió thoảng.
———-
Lúc nửa đêm, thị vệ trong Vương phủ trở nên khẩn trương, trong tay cầm giáo thương đi tới biệt viện của Đan Cơ.
Bọn họ nhìn thấy một bóng đen trên bầu trời của Vương phủ, khinh công rất giỏi ẩn thân vào trong viện của Đan Cơ.
Tổng quản thị vệ không dám lỗ mãng, cầu kiến Đan Cơ đang bên trong, Đan Cơ đang buồn ngủ, giận dữ mắng mỏ thị vệ tự ý xông vào biệt viện, mọi người lui ra ngoài nhưng trong lòng không tránh khỏi hoài nghi.
So với lúc mấy vị cơ thiếp được sủng ái bị giết, thủ vệ nghiêm ngặt hơn gấp mấy lần, người áo đen lại mạo hiểm xông vào chỗ của Đan Cơ, điều này thực làm cho người ta sinh nghi, mấy thị vệ đang làm nhiệm vụ muốn bẩm báo lại với Phong Mạc Thần thì phát hiện hắn không có ở Vương phủ, chỉ có thể chờ sau khi trời sáng mới đi hồi báo.
Trong lúc đó, bên trong phòng Đan Cơ, một vị nam tử đeo mặt nạ đang nằm trên giường, ngón tay thon dài đùa giỡn tua rèm che, phát ra tiếng kêu “leng keng”.
Đan Cơ nén giận nói “Ngươi cố ý, đúng không?”
Nam tử đeo mặt nạ híp mắt cười giễu cợt, nhìn không thấy vẻ mặt làm mất đi vẻ đùa giỡn trong mắt hắn, nhẹ giọng nói “Đan Cơ, ngươi lại thất bại rồi, Bạch Ly Nhược hoài nghi là ngươi đã giết mấy nữ nhân đó rồi đổ tội cho nàng ta.”
Đan Cơ phất ống tay áo, oán hận nói “Nữ nhân ngu xuẩn!”
Nam tử mang mặt nạ đứng thẳng lên, lạnh nhạt nói “Ngươi có biết tại sao ta cố ý cho những thị vệ kia chú ý vào lúc này không?”
“Là ý của chủ nhân?” Đan Cơ cắn răng, không phục nhìn nam tử.
“Không sai, chủ nhân muốn ngươi nhận tội này, hơn nữa phải nghĩ cách để Bạch Ly Nhược ăn loại thuốc này.” Nam tử móc ra một bình sứ trắng nhẹ đặt vào trong tay Đan Cơ, chậm chạp đứng lên nói “Làm việc thông minh một chút, chủ nhân không muốn ngươi thật sự thương tổn đến Bạch Ly Nhược.”