Thức Vương im lặng đầu cúi xuống mặt cho Nguyệt Y tức giận như thế nào ngài ấy cũng không đáp trả lại như trước nữa.
- Ta từng làm mọi cách để che giấu sự thật này, từng muốn ngươi chết thật nhanh. Nhưng ngày hôm qua khi ta thấy ngươi ngất đi ở bên ngoài ta tưởng ngươi đã chết, trong lòng ta lúc ấy mới biết thì ra ta không hề muốn ngươi chết. Ngươi chết ta lại đau lòng hơn cả khi nhìn Nhu Nhu bị thương nặng.
Nguyệt Y không muốn đối diện với Thức Vương nữa, nàng ta tay chân rung rẩy quay người rời đi. Từng bước như không còn sức chỉ có thể đưa tay vịn vào tường mà đi. Thức Vương liền đi theo nhưng Nguyệt Y lại nói:
- Người đừng theo ta nữa. Huynh đệ các người hại ta thê thảm lắm rồi, đừng ép ta phải phản kháng.
Thức Vương chân đứng lại, ánh mắt chỉ còn biết dõi theo Nguyệt Y một cách xa xăm. Chuyện đã đến nước này cho Bạch Nguyệt Y biết sự thật đêm hơn đó có quá tàn nhẫn không? Nhưng Thức Vương không có sự lựa chọn, Nguyệt Y giờ cũng như ngọn đèn treo trước gió, chẳng biết khi nào tắt đi. Nếu hy sinh một người gần đất xa trời như Bạch Nguyệt Y đổi lấy một sinh mệnh mới như Nhu Nhu có lẽ là sự sắp xếp của Thiên Tạo rồi.
Nguyệt Y khó khăn lắm mới đi khỏi Nội Giam, từng bước rời xa Thức Vương càng xa càng tốt. Nàng ta chân như mất hết sức khụy xuống đất ôm mặt bật khóc nức nở.
Thì ra bấy lâu nay tấm thân nàng ta nhơ nhuốc, đêm đó nàng ta tưởng người nằm cùng giường với mình là Hiên Đế, nào ngờ người lại là Thức Vương. Còn cùng ngài ấy "phong hoa tuyết nguyệt" để cuối cùng mang thai con của ngài ấy.
Thì ra ngay từ đầu chẳng phải vì Thái hậu sai khiến mà là ngài ấy sợ phải ăn nói với Hiên Đế như thế nào khi "loạn" cùng tẩu tẩu, nên năm lần bảy lượt muốn dồn Nguyệt Y vào đường chết, tìm mọi cách chia ly nàng ta với Hiên Đế. Cuối cùng cũng chỉ vì muốn che giấu một sự thật tàn khốc.
Nguyệt Y rơi nước mắt, nàng ta thật sự không thể đứng lên được nữa, đối diện với cảm giác đau khổ bất tận này chỉ muốn chết đi cho xong.
Kể từ ngày hôm đó trở đi Bạch Nguyệt Y lại càng xa cách Hiên Đế hơn. Thường xuyên tránh mặt ngài ấy, khiến cho Hiên Đế trong lòng rối càng thêm rối. Bây giờ không biết phải hàn gắn với thê tử như thế nào.
Sáng hôm đó Hiên Đế cho áp giải Mạc Chu đến Ngự Phòng. Quỳ bên dưới thảm gấm hành lễ quân thần Mạc Chu đầu cúi xuống cung kính. Hiên Đế ngồi ở ghế nệm nhìn một loạt giấy mà Mạc Chu trình lên.
- Mấy ngày qua ngươi chỉ điều tra được bấy nhiêu đây thôi sao?
Mạc Chu đáp lời:
- Bẩm Minh Thượng do phủ của Phúc gia bị cháy hết nên mọi chứng cứ dường như đã bị hủy khiến công việc điều tra khó khăn. Nhiều ngọ tác ở Dương Bình và kể cả nha môn Kinh Môn đã từng khám nghiệm thi thể qua, tất cả điều không nói rõ được nguyên nhân cái chết.
- Còn trong bảng lời khai mà quan huyện Dương Bình trình lên thì khẳng định đêm đó Phúc đại phu nhân cùng Phúc Đạt và cháu nội đi du lễ bên ngoài về sớm hơn dự định nên vô tình bắt quả tang Phúc lão cùng con dâu Ngô Nhu Nhu quần áo xốc xếch trong phòng.
- Phúc đại phu nhân vì tức giận đã dùng gậy gỗ đánh Ngô Nhu Nhu nhưng bị Phúc lão ngăn cản rồi xảy ra xô xát đánh chết phu nhân của lão. Lúc ấy trong phòng còn có nội tử lên sáu thấy chuyện la khóc vì sợ kinh động nên Ngô Nhu Nhu đã giựt lấy khúc gỗ đánh chết luôn nội tử.
- Phúc Đạt may mắn chạy thoát truy hô ra bên ngoài làm kinh động người trong phủ nên án mạng vì thế mới bại lộ.
- Trong lời khai Ngô Nhu Nhu và Phúc lão cũng đã điểm chỉ khai nhận tội.
Hiên Đế nghe vậy thì suy nghĩ một lát rồi nói tiếp:
- Có nhân chứng nói lúc còn ở Phúc phủ mẫu thân của Phúc Đạt luôn đích thân nấu thức ăn cho hắn. Trong thức ăn của Phúc đại phu nhân nấu toàn là sâu bọ.
Mạc Chu liền nói tiếp lời:
- Bẩm Minh thượng có khi nào Phúc đại phu nhân chán ghét Phúc Đạt vì sinh ra thần trí đã không bình thường nên đối xử tệ bạc cho ăn toàn sâu bọ. Lại hà khắc với Phúc Lâm khiến lão ta không dám cưới thiếp. Điều này có khi nào làm tăng thêm động cơ gây án của Phúc Lâm không? Cố tình đánh chết Phúc đại phu nhân.
Hiên Đế gương mặt trầm đi giọng lại nói:
- Thái hậu nói Phúc đại phu nhân có phụ thân làm lão sư, dạy chữ cho nhiều hoàng thân quốc thích. Là nữ nhân hiền lương thục đức. Từ ngày gả cho Phúc gia năm nào cũng tặng lương thực, cứu dân đói nổi tiếng từ bi ở Dương Bình thì làm sao là độc phụ.
- Ngô Nhu Nhu lại cùng bổn quân lớn lên từ nhỏ, tính nàng ta hiền lành, ít nói có phần nhút nhát, giết một con gà thấy máu còn sợ. Thì làm sao lại dám đánh chết một hài tử. Với ngươi xem Ngô Nhu Nhu chẳng phải bị thương rất nặng hay sao, không nhờ có Nguyệt Y giúp thì đã chết mấy kiếp rồi.
- Vết thương của nàng ta theo như ta quan sát có thể trước đó một đến hai tháng vết thương của Ngô Nhu Nhu đã nghiêm trọng rồi sợ là cả đi lại cũng khó khăn chứ đừng nói dùng gậy gỗ đánh chết một hài tử khỏe mạnh, lanh lợi chạy nhảy.