Khi Pi Sà Thất Tình

Chương 106: Nghịch Tử




Thức Vương muốn xông vào một kiếm giết chết tên Phúc Đạt này nhưng đã bị Mạc Chu giữ lại:
- Vương gia… Vương gia người bình tĩnh đi.
Phúc Đạt chân vẫn đè chặt Ngô Nhu Nhu chẳng sợ chết, sợ đau gì nữa, chỉ cần Thức Vương dám tiến lại gần hắn sẽ một chân giẫm nát cổ của Ngô Nhu Nhu ngay lập tức. Mạc Chu giữ được Thức Vương lại rồi thì nhìn Phúc Đạt nói:
- Phúc Đạt ngươi mau thả Nhu phu nhân, cấm quân đã bao vây hết ngục giam này rồi ngươi chạy không thoát đâu.
Phúc Đạt chẳng đáp lời miệng thì nghiến lại, ánh mắt trừng trừng nhìn về phía Thức Vương nói:
- Tiểu Bạch… Ta cần Tiểu Bạch.
Thức Vương và Mạc Chu điều không biết “Tiểu Bạch” mà Phúc Đạt đang đòi là cái gì hay là người nào. Thức Vương nóng lòng phản ứng:
- Tiểu Bạch là cái quái gì thế hả? Ngươi có phải điên rồi không?
Vừa nói Thức Vương vừa bước chân định xông vào thì Phúc Đạt liền kích động chân định giẫm mạnh vào người Ngô Nhu Nhu:
- Tiểu Bạch của ta đâu…
Thức Vương thấy Phúc Đạt manh động liền dừng chân lại. Mạc Chu vội mềm giọng, giữ cho Phúc Đạt bình tĩnh nói:
- Phúc Đạt ngươi bình tĩnh đi đừng manh động. Ngô phu nhân có nguy hiểm gì thì ngươi cũng đừng mong có Tiểu Bạch.
Nghe vậy Phúc Đạt liền dừng chân lại. Ánh mắt tràn đầy sự tức giận nhìn về phía trước. Thức Vương và Mạc Chu bốn mắt giao nhau chẳng biết Tiểu Bạch là cái gì bây giờ lấy đâu ra mà trao đổi với hắn. Mạc Chu cũng dường như bất lực, nét mặt căng ra cố nghĩ xem cái thứ quái quỷ đó là gì.
Lúc này tiếng nói bên phía trong ngục giam vang lên trầm trầm:
- Ta có Tiểu Bạch…
Hiên Đế cùng Nguyệt Y rời chân khỏi chỗ mà nãy giờ cả hai đang ẩn nấp. Thấy Hiên Đế cấm quân và Mạc Chu liền cúi đầu hành lễ:
- Tham kiến Minh Thượng.
Hiên Đế dáng hình cao lớn, uy phong bước đứng đối diện với Phúc Đạt ánh mắt sắt lạnh, bá khí áp người làm cho Phúc Đạt đang bộc phát cơn bệnh “nổi điên” cũng phải dè chừng bảy tám phần. Giọng hắn ngắt quãng, bối rồi hỏi:
- Ngươi… Ngươi có Tiểu Bạch…?
Thức Vương liền xen lời vào nói ngay:
- Hoàng huynh có Tiểu Bạch gì đó thì đưa hắn mau đi, Nhu Nhu sắp chịu không nỗi rồi.
Hiên Đế hướng ánh mắt về phía Phúc Đạt rồi nói:
- Giao Tiểu Bạch cho ngươi không khó, chỉ là ta muốn biết ai đã giết mẫu thân ngươi và đích tôn nhà họ Phúc.
Phúc Đạt nghe hỏi vậy thì mỉm cười lạnh lùng đáp:
- Chẳng phải phụ thân ta đã nói lão ấy và tiện nhân này giết người hay sao?
Hiên Đế lấy trong người ra một hộp nhỏ, bên trong đựng toàn ấu trùng màu trắng. Nhìn thấy ấu trùng trắng Phúc Đạt ánh mắt sáng lên tay đưa ra nói:
- Trả Tiểu Bạch cho ta…
Hiên Đế nói:
- Ta muốn biết hung thủ.
Phúc Đạt hắn thở mạnh một tiếng trước thái độ băng lãnh của Hiên Đế hắn không có sự thương lượng ở đây, giọng gắt lại nói:
- Ta giết đó thì sao?
- Bà ta và cả tên tiểu tử đó đúng là không biết phải trái, dám kêu mấy tên đại phu trong thành đến giết Tiểu Bạch của ta.
Thức Vương đứng bên cạnh liền xen vào:
- Ngươi giết mẫu thân của ngươi thì thôi đi sao lại muốn vu tội oan cho phụ thân ngươi còn liên lụy cả Nhu Nhu.
Phúc Đạt phản ứng lại:
- Ta đâu có đỗ tội oan cho lão, tại lão ta và con tiện nhân này tự nhận tội thay thôi. Cũng đáng cho lão ấy cùng một bọn với nhau, định hại Tiểu Bạch của ta.
Nghe mấy lời đại nghịch bất đạo của tên bất hiếu, Thức Vương tức giận chủ thốt lên được một lời:
- Ngươi…
Hiên Đế lúc này lên tiếng:
- Đủ rồi đừng làm mất thời gian của ta nữa, ngươi mau nói đi, ngươi giết hai người đó như thế nào?
Phúc Đạt tỏ ra ung dung nói:
- Từ nhỏ người ta nói ta mắc chứng bệnh "nổi điên" giống phụ thân ta, nhưng ta trầm trọng hơn lão ấy. Vì vậy ta hay bị chúng bạn trêu chọc, chúng đánh ta, chửi ta, bắt ta ăn đồ dơ bẩn vì muốn xem khi ta phát bệnh sẽ có bộ dạng thế nào. Có giống phụ thân ta không, nổi điên lên như quái vật.
- Bên ngoài ta bị ức hiếp thì thôi, về đến nhà ghét nhất là nghe tiếng than vãn, tiếng khóc của mẫu thân ta. Bà đứng trước tượng Phật cũng khóc, gặp người họ hàng cũng khóc, gặp phụ thân ta cũng khóc. Than trách số bà ta khổ, làm sai cái gì mà để cho ta trở nên ngây ngây dại dại mang chứng bệnh tiềm ẩn như phụ thân ta.
- Cho đến một ngày ta tình cờ được một người tặng cho vài con Tiểu Bạch. Hắn nói chơi rất vui, đặc biệt nó không trêu chọc ta, không biết khóc. Đúng là Tiểu Bạch rất ngoan ta rất thích. Nhưng nó lại mau chết, ta dùng hết mọi cách tìm đủ thứ món cho nó ăn để nó sống mà không được. Ngày ngày nhìn Tiểu Bạch từ từ chết đi ta rất đau lòng, nên quyết định để giữ mãi nó bên cạnh thì con nào chết đi ta sẽ ăn con đó.
- Nào ngờ ta phát hiện thì ra thịt của Tiểu Bạch rất ngon, ăn vào thần trí của ta minh mẫn hẳn, học cái gì là nhớ cái đó, sức khỏe cũng mạnh hơn, tay chân linh hoạt, ai cũng khen ta, đại phu cả thành điều nói ta hết bệnh rồi. Nhất là đám bạn cũng không dám cười ta trêu chọc ta nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.