Khi Ta Nói Lời Từ Biệt Với Thanh Xuân

Chương 15:




15
Chuyển ngữ: Andrew Pastel
Tết Nguyên đán năm 2005 đến trong không khí thanh bình và yên ả. Đêm giao thừa, tôi cùng mẹ đi xem Gala mừng xuân ở nhà như thường lệ, khi mẹ tôi tập trung học bài hát của Tống Tổ Anh, tôi lén lút nép vào ghế sô pha cầm điện thoại nhắn tin cho Đường Duệ. Tưởng tượng Đường Duệ cũng trốn người lớn cầm điện thoại di động cười cười nhắn tin hỏi lại tôi, loại tình cảm lén lút giống như học sinh cấp hai này khiến tôi cảm thấy hạnh phúc không giải thích được.
Gần 0 giờ, Hình Qua Vũ gửi cho tôi một tin nhắn chúc mừng năm mới bằng một câu chuyện cười người lớn, tôi cười ha ha chuyển tiếp nó sang cho Đường Duệ. Vài phút sau, Đường Duệ nhắn lại: "Anh đang nghĩ gì vậy?"
Tôi ghẹo em: "Ấm no nghĩ dâm dục."
Đường Duệ nhắn lại lần nữa: "Bây giờ anh có đang ở cùng mẹ không?"
Vừa nhìn thấy tin nhắn tôi hí ha hí hửng, quay đầu lại nhìn mẹ tôi, thấy bà đã ngủ gà ngủ gật, thế là tôi đứng dậy, cầm điện thoại nhẹ nhàng ra ban công, bấm số của Đường Duệ.
"Anh đang làm gì vậy? "Lúc Đường Duệ trả lời điện thoại, giọng điệu cũng lén lút, nói thì thào rất nhỏ, "Cha mẹ với anh hai em đều ở đây... "
"Ừ, anh cũng vậy, mẹ anh đang xem TV trong phòng." Tôi cười trộm nói, "Lát nữa gặp nhau được không?"
"... Anh đang nói gì vậy?" Đường Duệ nén giận mắng tôi, nhưng trong giọng điệu cũng không giấu được chút niềm vui nho nhỏ. "Đã muộn rồi, không sợ mẹ anh hỏi sao?"
"Mẹ anh Gala Hội xuân xong là đi ngủ à. Anh chờ mẹ ngủ rồi đi." Tôi kích động em, "Em cũng ra gặp anh đi, anh nhớ em quá."
"Anh nhớ em mới là lạ." Đường Duệ cười mắng tôi. "Hơi khó, Nguyên Nguyên với chị họ thằng bé còn sẽ đốt pháo hoa sau Gala Hội xuân. Có lẽ phải một hai tiếng nữa mới ra ngoài được."
"Không thành vấn đề, muộn bao nhiêu anh sẽ đợi em, một lát nữa anh sẽ lái xe qua." Tôi vui mừng trả lời.
"Em đang ở nhà bố mẹ, anh đậu xe xa xa một chút." Em cẩn thận dặn dò tôi.
"Được được được, em nhanh nha, anh sẽ ra ngay." Tôi vui vẻ cúp điện thoại, lúc quay lại phòng khách, trên TV đã hát bài "Khó quên đêm nay". Tôi giấu niềm vui vào lòng, sắp xếp cho mẹ đi ngủ, rồi cầm chìa khóa xe rón rén đi xuống nhà.
Lúc tôi lái xe đến lối vào nhà của cha mẹ Đường Duệ, tôi gọi cho em, bị em vội vàng tắt máy. Khoảng một phút sau tôi thấy Dường Duệ bọc trong một cái áo lông màu trắng chạy lại phía tôi. Tôi vội vàng mở cửa xe, em ngồi vào ghế phó lái, quanh người vẫn còn hơi lạnh, mũi đỏ bừng.
"Anh muốn chết à, gọi cái gì, làm em sợ chết khiếp." Em xoa tay trách móc tôi.
Tôi mỉm cười nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của em, vừa xoa vừa hỏi, "Mọi người trong nhà đã ngủ chưa?"
"Người lớn thì đã ngủ, còn tụi nhỏ vẫn đang đốt pháo trên nóc nhà, chắc một lúc nữa mới ngủ." Em thuận thế dựa vào tôi, "Yên tâm không ai thấy đâu."
Tôi hôn lên trán em: "Lần đầu tiên anh thức cùng em đón giao thừa, trước đây anh chưa từng nghĩ đến, nhưng bây giờ cứ như đang mơ vậy."
Tôi nghe em cười nhẹ trong vòng tay tôi: "Lại còn là lần đầu tiên nửa đêm chạy ra ngoài yêu đương vụng trộm."
"Chúng ta như bây giờ sao gọi là yêu đương vụng trộm?" Tôi cắn nhẹ lên lỗ tai em, cười nói," Lại đây làm chuyện yêu đương vụng trộm đi."
"Ơ, đây là trong xe..." Em còn chưa kịp liếc tôi, môi đã bị nụ hôn của tôi chặn lại. Tôi hôn em một cách thuần thục, trong khi từ từ lột áo lông em xuống, luồn ngón tay vào trong áo len xoa nắn lên eo lưng. Em giật mình: "Anh thật sự muốn ở chỗ này...."
Tay tôi tiếp tục vuốt ve lưng em, thấp giọng cười nói: "Không phải em ra đây muộn như vậy là vì..."
"Anh thần kinh à!" Em giơ tay đẩy tôi ra. "Đang không có cái gì..."
Tôi vội vàng mở hộp đựng đồ trên xe, nói huyên thuyên: "Bôi trơn, bao, giấy vệ sinh, anh chuẩn bị hết rồi mới đến đó."
Ngay cả trong bóng tối, tôi vẫn thấy mặt em đỏ bừng không kiểm soát được: "Cao Phục Cận, anh..."
Tôi cười khoái chí, ngả lưng ghế, nằm trên người em trêu chọc: "Ăn mừng năm mới, xõa thôi."
Đường Duệ trừng mắt nhìn tôi, không nói nữa. Tôi và em hôn nhau trong bóng tối, mò mẫm tìm đường nét của nhau, không khí toát lên một hương vị vừa nồng nhiệt vừa dịu dàng. Lúc tiến vào trong em, tôi đột nhiên cảm thấy đây không phải làm tình, mà là một nghi thức thần thánh, tôi và Đường Duệ trải qua bao nhiêu năm thanh xuân, cuối cùng trong không gian nhỏ bé này, hoàn thành bằng chứng của tình yêu của hai chúng tôi.
Đêm đó chúng tôi hoàn toàn tuân theo dục vọng của mình, tôi say mê rong ruổi trên cơ thể em, hết lần này đến lần khác leo lên đỉnh điểm của dục vọng. Bên ngoài xe là một tràng pháo nổ, át đi tiếng thở dốc và tiếng rên rỉ của tôi với em. Khi tôi đạt đến cao trào lần cuối cùng, tôi nắm lấy tay em đặt lên ngực mình. Pháo hoa nổ ngoài cửa sổ, và tôi thấy em mỉm cười với tôi trong ánh sáng lóe lên; khi ấy tôi thậm chí còn nghĩ nếu thế giới có thể bị hủy diệt vào lúc này, tôi cũng không còn gì nuối tiếc hay hối hận.
Sau khi bình tĩnh lại, tôi lặng lẽ ôm Đường Duệ, vừa nghịch tóc vừa trêu chọc em: "Lúc nãy em có nghe tiếng mình rên không?"
Em ngẩng đầu liếc tôi một cái: "Em không rên, đừng nói nhảm."
Tôi chạm vào cổ họng em: "Khàn giọng luôn rồi mà bảo không rên, may là pháo hoa bên ngoài nổ to quá không nghe được."
"Ai bị khàn giọng." Em đầy phẫn nộ nói.
Tôi cười: "Khàn cũng được, giọng khàn nghe... ừm, nam tính."
Em lẩm bẩm thêm gì đó, nhưng tôi không nghe rõ. Tôi mặc áo khoác vào cho em, ôm em thật chặt, trân trọng khoảng thời gian yên tĩnh này vô cùng. Đường Duệ nằm trong lòng tôi một lúc rồi nói: "Anh về đi, anh không thể ở trên xe qua đêm được. Mẹ anh sáng mai dậy không thấy anh đâu thì sao đây?"
Tôi ôm chầm lấy em, hôn thật mạnh vào má: "Vậy nếu nhớ anh thì nhắn tin nhiều hơn, được không?"
"Biết rồi." Em vừa nói vừa kéo áo lông, "Em thấy bây giờ anh càng ngày càng càm ràm như mấy bà già, cẩn thận mãn kinh sớm."
Tôi cười véo eo em: "Em mới là cẩn thận, đừng nghĩ mình còn trẻ, eo bắt đầu cứng rồi, nếu không chăm sóc, coi chừng có ngày anh ghét bỏ em."
"Chậc chậc, hóa ra đây mới là lời thật lòng của anh." Em vẫn trêu đùa theo tôi, nhẹ nhàng đẩy cửa ra chuẩn bị đi xuống, nhưng vừa một chân bước ra khỏi xe em chợt cứng đờ.
"Sao thế, eo cứng rồi à?" Tôi mỉm cười ôm eo em, nhìn theo hướng em mở cửa, đùng một cái tôi cũng không khỏi bàng hoàng.
Đứng trước mặt em là một người đàn ông trung niên khoảng hơn bốn mươi tuổi, nét mặt anh ta và Đường Duệ hao hao giống nhau. Người đàn ông khoanh tay dựa vào bồn hoa trong tiểu khu, khuôn mặt vô cảm, không biết anh ta đã đứng ở đó bao lâu nữa, tôi chợt đánh cái rùng mình.
"Anh... Anh hai, anh đi ra lúc nào vậy?" Tôi nghe thấy Đường Duệ nói nhỏ.
Đầu tôi như bị ai đó đập mạnh.
"À, chắc khoảng một giờ trước." Người đàn ông phớt lờ sự ngạc nhiên của tôi, nhìn nhìn đánh giá tôi qua vai Đường Duệ. "Đây là... Cao Phục Cận? Chậc chậc người anh em, chiếc xe này lắc lư liên tục gần một tiếng đồng hồ, càng già càng sung ha."
Mặt tôi nóng bừng.
"Anh hai, anh đang nói cái gì vậy! "Đường Duệ vội vàng nắm lấy cánh tay của người đàn ông, quay về phía tôi. "Đây là anh trai em, Đường Tô, anh ấy biết chuyện của chúng ta, đừng lo lắng."
Tôi cứng họng một lúc, không biết nên trả lời như thế nào, đành gượng một câu: "Chào ngài Đường."
Đường Tô cười sặc sụa, đáp lại với một khuôn mặt méo mó: "Ừm, chào ngài Cao."
"Anh hai, đừng trêu chọc anh ấy." Đường Duệ xen vào.
"Em bênh người cũng kỹ nhỉ." Đường Tô nghiêm mặt nói, "Tìm một chỗ ngồi đi, anh tình cờ có chuyện muốn nói với hai người."
Không khó để tìm một quán trà trong thành phố vào đêm giao thừa. Đường dẫn tôi và Đường Duệ tìm đến một quán trà kiểu Trung Hoa, vừa ngồi xuống đã gọi một vại bia nóng, rót bia xong còn múc thêm một quả táo tàu cho tôi, cười lớn: "Ăn nhiều tẩm bổ, lúc nãy mới vất vả."
Tay tôi run lên, suýt đánh đổ bia.
(*) Bia nóng là loại thức uống từ các nguyên liệu gồm bia, táo tàu, gừng, quýt, cam, gạo nếp đun trong nồi, sau đó gạn lọc xác ra lấy nước.
"Anh hai đừng có lôi chuyện đó ra đùa nữa!" Đường Duệ hai má đỏ bừng, không nhịn được gõ bàn kêu lên.
"Lại còn dám ý kiến!" Đường Tô liếc em một cái, "Em có biết anh tìm em như thế nào không? Vừa chuẩn bị đi ngủ thì thấy em ăn mặc sáng choang như cái bóng đèn chuồn ra; lúc đó trên ban công anh thấy em chạy vào một cái xe lạ, em nghĩ anh hoảng không? Kết quả là lao xuống xem thử thì xe đã bắt đầu nhún."
Đường Duệ tức giận phớt lờ anh ta. Tôi chỉ có thể lúng túng bốn mắt nhìn nhau với Đường Tô.
Đường Tô châm một điếu thuốc, đôi mắt rất giống Đường Duệ nheo lại, ẩn hiện sau làn khói. "Tiểu Cao, từ đầu đến cuối tôi đều biết mọi thứ về cậu và Đường Duệ. Đường Duệ hồi nhỏ thầm thích cậu, nó muốn thi vào đại học ở Bắc Kinh, lúc đó tôi nghĩ nó lên Bắc Kinh học cũng tốt, nên cũng không can thiệp. Sau đó, tự dưng nó đổi ý không đi Bắc Kinh, nữa, tốt nghiệp xong thì kết hôn, tôi cũng không nhắc đến cái chuyện điên cuồng kia nữa. Sau đó nó lại ly hôn, nó không nói chi tiết tại sao với chúng tôi, giờ nghĩ lại thì cơ bản chắc vẫn là vấn đề xu hướng tính dục."
Đường Tô thản nhiên gõ rơi tàn thuốc, "Tôi vốn tưởng rằng Đường Duệ đã ly hôn, có một đứa con trai, chỉ cần anh hai là tôi đây bảo vệ nó, giữ bí mật cho nó đến khi nào hai vị thân sinh vẫn còn sống, tôi không quan tâm người ngoài nghĩ gì. Nhưng bây giờ, nhìn xem... " Anh ta phà một hơi thuốc rồi đưa mắt nhìn Đường Duệ, "Chưa bàn đến việc hai người đã cùng trước bàn thờ tổ tiên cưới Cổ Linh, bây giờ Đường Duệ đang nuôi Nguyên Nguyên, Tiểu Cao, cậu lại là cha dượng của thằng bé, nếu hai người thực sự ở bên nhau, trước hết tạm gạt áp lực xã hội sang một bên, thì cậu đã bao giờ nghĩ đến Nguyên Nguyên chưa? Cậu định giải thích thế nào về mối quan hệ của mình với Nguyên Nguyên? Nguyên Nguyên đã phải chịu rất nhiều xáo trộn gia đình từ khi còn nhỏ xíu, sau lại bị kết hợp như vậy, hai người nghĩ thằng bé sẽ cảm thấy thế nào? Dù sao tôi cũng không dám nghĩ đến."
Anh ta cụp mắt xuống, nhàn nhạt nói: "Tôi không kỳ thị người đồng tính, cũng không có thành kiến ​​gì với hai người. Nhưng vì Nguyên Nguyên, tôi nghĩ cả hai vẫn nên tách ra."
- -
Giả sử nếu không có ai kỳ thị bàn tán về đồng tính, Phục Cận trong trường đại học cũng sẽ không sốc tâm lý đốt thư của Đường Duệ, sau đó Đường Duệ sẽ lên Bắc Kinh với Phục Cận, cả hai đến với nhau lúc đó, và Cổ Linh cũng sẽ sống tốt ở nơi nào đó với người thật sự yêu mình, nhỉ.
./.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.