6
Chuyển ngữ: Andrew Pastel
Chuyến đi đến công viên giải trí chiều hôm đó, lần đầu tiên trong đời tôi đóng vai một người cha dượng nghiêm túc đến như vậy. Tôi vui vẻ đặt Nguyên Nguyên lên vai chạy vòng vòng, vội vàng giành trả tiền kem ba viên với Đường Duệ, tự hào chơi đập chuột dưới ánh mắt ngưỡng mộ của hai cha con; Nguyên Nguyên từ sau khi mất mẹ lần đầu cười rạng rỡ trong ánh mặt trời như thế.
Tôi cũng hiếm khi thấy Đường Duệ vui như vậy, nhất là khi em cùng Nguyên Nguyên đội mũ Mickey làm động tác chữ V đứng dưới đu quay cho tôi chụp hình, đôi mắt đẹp trong veo gần như khiến tôi mất lý trí, chỉ muốn chạy đến hôn em ngay lập tức. Tôi lặng lẽ nhìn hai cha con họ cười đùa trước mặt, trong lòng chợt dâng lên một cảm giác sứ mệnh không thể giải thích được: phần đời còn lại của tôi dường như sẽ sống vì hai cha con này.
Sau đó, Nguyên Nguyên đòi đi chơi khu trò chơi dưới nước, Đường Duệ và tôi ngồi bên hồ bơi đợi thằng nhóc. Đường Duệ chạy loạn cả một buổi chiều, trên mặt toát ra một tầng mồ hôi mỏng, tựa lưng vào ghế có hơi uể oải, những cám dỗ khi ấy gần như đánh tôi những cú chí mạng.
"Hôm nay phiền anh quá rồi." Em cười nhẹ quay đầu lại." Mấy ngày nay Nguyên Nguyên không vui, nếu không có anh, em thật sự không biết phải làm sao."
"Con nít, dù chuyện có lớn đến đâu, dẫn ra ngoài chơi vài ngày là không có chuyện gì." Nhân cơ hội, tôi nói: "Anh hay dẫn nó đi leo núi, nhưng lâu rồi chưa đi. Hay là hôm nào chúng ta đi đi?" Lúc nói điều này, tôi thực sự hồi hộp muốn chết. Sự im lặng một hai giây của Đường Duệ sau khi nghe cũng giống như tra tấn tôi. Đánh giá mức độ tương tác giữa tôi và Đường Duệ lúc đó, đây gần như là một lời mời chưa từng có. Tôi thề thần kinh đơn giản của tôi lúc đó không bao giờ nghĩ rằng sau này sẽ xảy ra sự việc kinh hoàng như vậy. Khi Đường Duệ nói "Được, để em xem lại lịch làm việc." tôi chỉ lo lắng nghĩ đến chuyện trên núi trời có thể lạnh, tôi có nên mua cho em một chiếc áo khoác thể thao đắt tiền rồi mang nó theo cho em không nhỉ linh tinh các thứ.
Lịch trình leo núi được ấn định vào nửa tháng sau, Đường Duệ mê tín lật xem hoàng lịch nói đó là ngày hoàng đạo. Ngày đi, trời quang đãng không mây, nhiệt độ cũng vừa phải. Tôi lái chiếc xe việt dã lớn của mình ra khỏi thành phố, đèn xanh suốt dọc đường đi; Sự háo hức của Nguyên Nguyên tăng cao, còn Đường Duệ ngồi ở ghế sau liên tục nói gì đó với thằng bé, tôi vui vẻ trong làn gió sớm mùa hè phả lên khuôn mặt, thiết nghĩ, cái gọi là hạnh phúc trên đời này cũng chỉ là như thế thôi.
Dưới chân núi có những bãi biển ven sông và những quán rượu thịt nướng, người dân địa phương thường gọi là quán uống lạnh hay bia đêm. Bia đêm ban đầu chủ yếu chỉ là những quán cóc nhỏ lẻ, chỗ ngồi thường bé tí. Nhưng dựa vào phong cảnh thiên nhiên hữu tình này, mỗi mùa hè, nó thu hút rất nhiều khách du lịch thành thị và dần trở thành nơi ăn uống và giải trí đặc sắc ở bản địa. Lúc làm ăn, một số khách hàng từ nơi khác đến thường đòi đi cảm nhận phong tục địa phương, tôi luôn đưa họ đến đây để nướng thịt; những ông chủ lớn thường thay đổi hình ảnh nhã nhặn khi đến nơi sôi nổi này, bóc con tôm nướng tay dính toàn dầu, chân trần thường ngâm trong nước sông thiên nhiên, mấy người đàn ông cùng nhau nhậu nhẹt nói chuyện thoải mái, thật là một đời vui vẻ. Với lợi thế địa phương này, tôi cũng nhận được nhiều đơn đặt hàng hơn. Cho nên tôi không thể không xem bãi sông này là nơi hái ra của cải, khi đi qua thì phải dừng lại, khi dừng lại thì phải uống rượu.
Hôm đó chúng tôi từ trên núi xuống là đã hoàng hôn, tôi đặc biệt đề nghị đi uống bia đêm ở ven sông cho Đường Duệ, nói rằng hôm nay nắng ráo, đêm chắc chắn đầy sao; là thời điểm thích hợp để uống bia đêm. Cuối cùng, Đường Duệ có vẻ không cao hứng lắm, nhưng Nguyên Nguyên lại bị sự miêu tả lan man của tôi thuyết phục, hai mắt sáng ngời giục tôi lái xe đến đó.
Khi chúng tôi đến bãi sông, ven sông đã dày đặc thực khách trốn nóng, Nguyên Nguyên muốn tìm một nơi có thể ngâm chân trong nước, vội vàng chạy về phía sông. Tôi và Đường Duệ đang định đi theo thì đột nhiên nghe thấy tiếng chào vô tư: "Tổng giám đốc Cao! Ở đây ở đây!"
Tôi quay lại, phát hiện ra đó là Hoàng Tân, phó chủ tịch công ty, người đàn ông trung niên mới nổi ngồi bên cạnh là ông Khương, một khách hàng lớn của công ty chúng tôi. Hoàng Tân và ông Khương đều dẫn theo vợ, bốn người họ đang vui vẻ trò chuyện quanh chiếc bàn vuông.
"Tiểu Hoàng, ông Khương, thật là trùng hợp?" Tôi ngạc nhiên chào, nhấc chân đi qua đó, lòng tự hỏi từ khi nào mà hai người này lại thân thiết như vậy. Tiểu Hoàng chủ động bảo ông chủ lấy thêm một chỗ ngồi, vì vậy tôi và Đường Duệ chiếm được một vị trí tốt bên sông mà không cần tốn sức. Nguyên Nguyên dĩ nhiên bị khung cảnh choáng ngợp, không chờ hỏi thằng bé đã cởi giày vớ, bước xuống nước tung tăng.
Vài người chúng tôi ăn tối cùng nhau. Vì có ông Khương, bia đêm thư giãn ban đầu có thêm một ít tính chất công việc, việc được nhắc đến nhiều nhất trên bàn ăn vẫn là vấn đề kinh doanh. Chuyện nhậu nhẹt cũng không tránh khỏi, bốn người đàn ông chúng tôi uống bia đêm, trung bình mỗi người uống hết 2 chai rưỡi, chuyện này chả có gì to tát, nhưng điều tồi tệ là sau ông Khương nổi hứng gọi rượu trắng ra để chơi bom chìm (*), Tiểu Hoàng và tôi cười khổ nhìn nhau, phải chơi theo ông ta. Đường Duệ lúc này mặt đã có chút đỏ lên, hai má cũng hơi ửng đỏ, rất động lòng người. Tôi sợ em không chịu nổi, nên tranh thủ lúc ông Khương không để ý, thì thầm vào lỗ tai em: "Bom chìm nếu không quen thì đừng uống. Em không phải là người của công ty, không cần nể mặt ông Khương."
(*) Bom chìm: Dạng cocktail pha bởi bia và rượu. Cách chơi: đổ ⅔ bia vào một cái ly miệng rộng, đổ rượu mạnh (volka hay rượu trắng) vào ly nhỏ, lúc chơi thì thả ly nhỏ vào ly miệng rộng, lúc thả vào sẽ có hiệu ứng sủi bọt bong bóng mạnh giống bom.
Đường Duệ trừng tôi: "Như vậy sao được? Dù sao em vẫn là tư vấn pháp lý của công ty anh mà."
Trong lòng ấm áp, tôi định mở miệng thì ông Khương đằng kia đã dội năm ly bom chìm, khà khà cười nói: "Nào, dzô!" "Nói xong chỉ vào cái ly dư hào hứng quay sang vợ mình: "Em cũng dzô đi, hôm nay chúng ta vui vẻ."
Bà Khương kéo cái ly đến trước mặt, không chút rụt rè nói: "Uống thì uống!" Sau đó quay sang bên chúng tôi: "Mọi ngày tôi cũng không uống nhiều lắm, hôm nay uống giữ thể diện cho ông Khương, ba người các cậu đừng có trốn nha."
Bà Khương đã nói như thế, chúng tôi không còn lối thoát. Trước đây tôi hiếm khi uống rượu với Đường Duệ, tôi không biết sức em uống được bao nhiêu; nhưng tôi đoán em là một luật sư nên cũng không sợ cầm ly. Tôi nghĩ em bét nhất cũng chịu được nửa lít rượu trắng. Nghĩ vậy, tôi cảm thấy nhẹ nhõm, mạnh dạn đối đầu với ông Khương.
Nhưng Đường Duệ và tôi đã uống hơi quá nhiều ngày hôm đó. Tửu lượng của Đường Duệ hơi ngoài dự đoán của tôi, bây giờ nghĩ lại, tối đa chỉ là nửa lít. Khi chúng tôi tạm biệt ông Khương, trời đã tối mịt, Đường Duệ hoàn toàn bất tỉnh vắt trên người tôi, may mà rượu chất lượng tốt nên em không nôn mửa. Tôi đến đứng còn không vững, còn phải chăm sóc cho Nguyên Nguyên cứ đòi xuống nước, tôi thật sự lực bất tòng tâm, chỉ ước gì có thể vứt hết mọi chuyện mà gục xuống ven đường ngủ thẳng cẳng đến sáng.
Ba người chúng tôi xiêu vẹo đi vào một khu nghỉ dưỡng gần đó thuê phòng, tôi và Đường Duệ ở cùng một gian, còn Nguyên Nguyên thì ở một gian riêng. Tôi thề rằng khi mở cửa phòng, tôi tuyệt đối không có suy nghĩ bậy bạ, tất cả những suy nghĩ lung tung đều do Đường Duệ khơi mào.
Trước khi vào phòng, Đường Duệ luôn yên lặng đến bất ngờ, nhưng vừa mới vào phòng đã vội vã chạy vào toilet giống như cơ quan nội tạng bị kích hoạt cái nút nào đấy, ôm bồn cầu nôn liên tục. Sau khi nôn xong, em lại bất động, quỳ bên cạnh bồn cầu như đã đi gặp Chu Công.
"Đường Duệ......? "Tôi thử gọi em.
"Hửm? "Đôi mắt đen, sáng bóng của em mở to, gần như khiến tôi sợ hãi. Sau khi nôn xong, mắt em càng ngày càng ướt át, còn có một viền đo đỏ xung quanh.
Tôi ổn định tinh thần, đưa tay ra kéo em: "Mau đứng dậy đi ngủ."
Đường Duệ nghe tôi nói, chợt nở nụ cười quyến rũ, khác lạ đưa tay ra: "Anh kéo em đi."
Tim tôi gần như ngừng đập trước phản ứng của em, cố hết sức phớt lờ ánh mắt lấp lánh của Đường Duệ, tôi đỡ em dậy, gỡ kính để xuống bàn cho em, cởi giày vớ cho em. Mỗi một hành động đều cực kỳ dày vò đối với tôi, bản năng đàn ông của tôi không ngừng bốc lên trong lòng, chưa kể Đường Duệ đang say rượu, thỉnh thoảng vẫn dùng ánh mắt đưa tình liếc nhìn tôi. Tôi gần như bắt đầu hối hận vì quyết định chung phòng với em.
Nhưng mà, khi tôi từ bỏ việc cởi quần áo mà định nhét em vào chăn bông luôn, thì Đường Duệ đột nhiên cởi cúc áo sơ mi đầu tiên ra, sau đó chậm rãi đưa tay di chuyển xuống dưới, mở chiếc thứ hai, chiếc thứ ba.... Sau đó, đến nút thứ tư, em chợt dừng lại đột ngột, nhắm mắt vô tội nghiêng đầu sang một bên, để lộ ra mảng da trắng như tuyết, ướt át đến lạ thường.
Từ khi tôi và Đường Duệ gặp lại nhau sau mười năm xa cách, tôi vẫn luôn kiểm chứng tình cảm sâu đậm của mình dành cho em. Tôi đã hơn một lần tưởng tượng rằng em và tôi vẫn còn trẻ, còn nhiều thời gian và nhiều sự bất cần; tôi sẽ hèn mọn yêu em, cưng chiều em, bất kể tính dục của em như thế nào, tôi tin rằng tôi có thể yêu em nhiều hơn, bền chặt hơn bất cứ ai khác. Nhưng sau mười năm trôi qua, khi chúng tôi đã trải qua tình yêu, sự nghiệp, gia đình và thậm chí là một người vợ chung, tôi không còn có thể dùng hai chữ đồng tính nặng nề để duy trì mối quan hệ của chúng tôi. Khi chúng tôi nói lời từ biệt với thanh xuân, những ước mơ phù phiếm ấy cũng đã bay xa khỏi chúng tôi trên đôi cánh tuổi trẻ.
Vì vậy, đối với Đường Duệ, tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc vượt qua giới hạn, mà sự tình đêm đó đến quá đột ngột, khiến tôi không có thời gian để nghĩ đến một đêm này sẽ thay đổi chúng tôi về sau như thế nào.
./.