Khi Ta Nói Lời Từ Biệt Với Thanh Xuân

Chương 9:




9
Chuyển ngữ: Andrew Pastel
Hôm đó tôi vừa ra khỏi công ty thì nhận được cuộc gọi từ mẹ: "Phục Cận, tối nay về nhà ăn cơm."
Tim tôi như thắt lại:" Có chuyện gì vậy mẹ?"
"Gọi về ăn cơm thôi mà?" Mẹ thản nhiên đáp,"Hôm nay tề tựu đông đủ, có thêm con lại càng vui."
Tôi hoa mắt: "Mẹ, mẹ đưa Nguyên Nguyên về à?"
"Đúng vậy, mẹ đã nói với Đường Duệ, bảo để Nguyên Nguyên ở lại nhà chúng ta hai ngày." Mẹ đáp.
"Mẹ đã nói gì với Đường Duệ?!" Tôi cao giọng, lòng tôi bùng lên một ngọn lửa giận vô danh.
"Con lo cái gì? Mẹ còn chưa nói cho cậu ấy biết." Mẹ tỉ mỉ giải thích kế sách cho tôi, "Mẹ chỉ nói là nhớ Nguyên Nguyên, cuối tuần đưa nó qua chơi hai ngày. Mẹ nói trước cho con biết, hiện tại Nguyên Nguyên đang ở trong cửa nhà chúng ta, mẹ nhất định sẽ không cho nó đi đâu, con liệu mà đi lo việc còn lại đi."
"Ai bảo mẹ đón thằng bé về? "Tôi tuyệt vọng hét vào điện thoại, "Mẹ đã suy nghĩ chưa? Sao mẹ không hỏi con trước?"
"Con la mắng cái gì hả? Còn không phải là mầm mống tai họa con bày ra sao. Mẹ không nói thẳng với Đường Duệ sự thật đã là để lại thể diện cho con rồi. Về ăn tối trước đi, ngày mai nói chuyện rõ ràng với Đường Duệ." Giọng mẹ đầy vẻ chiến thắng.
"Con không về nhà đâu! "Tôi cắt điện thoại, vô lực nằm gục trên tay lái. Mối quan hệ giữa tôi và Đường Duệ tựa hồ như chỉ vừa mới bắt đầu, mà trận phong ba này đủ để đưa những ràng buộc mong manh của chúng tôi đổ sông đổ biển.
Và tôi cũng không ngờ rằng khi tôi đang ngồi trên xe vò đầu bứt tai, mọi thứ xung quanh tôi lại thay đổi đến kinh thiên động địa như thế.
Tôi lái xe chậm rãi về nhà riêng, còn chưa kịp dừng xe, điện thoại di động đã vang lên dữ dội, tên người gọi hiện lên dòng chữ Đường Duệ, tôi gần như nghẹt thở, kinh hãi trả lời điện thoại.
"Cao Phục Cận, bây giờ có đang tiện nói chuyện không?" Giọng em nghe rất tệ.
Tôi lo lắng, chậm rãi mở miệng: "Anh nghe mẹ nói đã đem Nguyên Nguyên đi?"
Đường Duệ cười lạnh một tiếng:" Nguyên Nguyên hiện vẫn đang ở nhà tôi."
"Cái gì?!" Lúc đầu tôi không thể hiểu được rõ ràng, một loạt hình ảnh chợt hiện lên trong đầu tôi. Cuộc đối đầu giữa mẹ tôi và Đường Duệ vừa rồi khiến tôi không thể tưởng tượng nổi. Tôi cố nén tâm trạng rối bời hỏi em, "Bà ấy nói với em cái gì?"
"Không quan trọng." Đường Duệ lặng lẽ phun ra ba chữ này rồi khẽ cười, "Cao Phục Cận, nếu những gì anh nói ngày đó là sự thật, thì tôi thật lòng mong anh biến mất khỏi cuộc đời tôi bây giờ."
"Mẹ anh đã nói với em những gì?" Tôi lo lắng hỏi dồn, "Đừng nghe lời bà ấy. Thật sự, anh và Cổ Linh không có quan hệ gì trước khi kết hôn. Nguyên Nguyên thực sự là con trai em, đừng như vậy."
"Tôi không phải..." Đường Duệ phức tạp thở dài, "Tôi không quan tâm đến quan hệ huyết thống của Nguyên Nguyên là ai. Tôi bây giờ là người giám hộ hợp pháp của Nguyên Nguyên. Tôi chỉ hy vọng tôi và Nguyên Nguyên không có bất cứ dính líu gì với anh và gia đình của anh sau này."
"Đường Duệ, bây giờ em đang ở đâu?" Tôi vội vàng muốn nắm lấy cọng cỏ cứu mạng "Vấn đề này anh phải nói chuyện trực tiếp với em. Anh thề rằng Nguyên Nguyên là con ruột của em. Anh chỉ bịa ra chuyện này để lừa dối mẹ anh. Đừng tin, thực sự.. Anh chỉ muốn giấu mẹ thôi, mình cùng nhau giải quyết được không?"
"Cao Phục Cận, tôi chưa bao giờ nghi ngờ Nguyên Nguyên không phải con ruột của tôi. Câu nói khập khiễng của anh chỉ có thể dùng để lừa dối mẹ anh thôi. Hơn nữa, tôi không có nghĩa vụ phải giúp anh dọn dẹp đống hỗn độn này." Đường Duệ chậm rãi nói, "Tôi chỉ không muốn bị lôi kéo vào cuộc sống của anh nữa, vậy thôi."
"Đường Duệ, không phải như vậy, mọi chuyện không phức tạp như vậy, chúng ta vẫn có thể cùng nhau giải quyết..." Tôi không nghĩ ra lời nào để thuyết phục em, nhưng môi vẫn mấp máy tuyệt vọng.
"Nhưng tôi không muốn! Tôi không muốn anh hiểu không?" Giọng em kích động,"Cả đời này anh không muốn sống trong cái bóng của anh! Anh muốn tôi làm gì đây? Muốn tôi từ bỏ hơn 30 năm cuộc sống bình thường rồi làm người đồng tính với anh? Anh có lối sống như thế nào, tôi tôn trọng anh, nhưng anh không thể quyết định cuộc sống của tôi theo ý muốn, đừng ràng buộc tôi và anh lại với nhau, thế là xong."
"Đường Duệ, anh chưa bao giờ... chưa bao giờ nghĩ đến việc ràng buộc em ở lại bên mình." Tôi bi thương nói," Anh chỉ muốn ở bên cạnh chăm sóc em, anh đã không còn mong được yêu nữa."
"Cao Phục Cận, tôi sẽ nói lại lần nữa. Giờ chúng ta không còn gì với nhau. Đừng ép tôi phải nói lần thứ hai." Giọng Đường Duệ quá lạnh lùng, không hề còn chút độ ấm, "Tôi sẽ gửi đơn từ chức vào hộp thư của anh, cũng sẽ từ từ thanh toán số tiền bồi thường thiệt hại hợp đồng. Tạm biệt."
"Đường Duệ!..." Tôi không kịp gọi em lại, giọng em đã biến mất trong sóng điện thoại. Ngay lúc đó, tôi chỉ cảm thấy mọi suy nghĩ của mình đều tan biến, thậm chí không biết lỗi này bắt đầu từ đâu và kết thúc ở đâu. Trời nhá nhem tối, tôi ôm điện thoại im lặng không biết phải làm gì.
Nhưng thực tế lại càng không cho tôi cơ hội thở dài, điện thoại di động của tôi vang lên không biết mệt ngay thời điểm u ám này, đầu dây bên kia là giọng nói đầy lo lắng của trợ lý Trần Minh: "Anh Cao, đến công ty nhanh lên, anh Hoàng muốn bán vốn chủ sở hữu!"
Trong đầu tôi chợt có một tiếng nổ mạnh, dấu vết cuối cùng của sự tỉnh táo biến mất sạch cùng với tiếng kêu cứu đầy lo lắng của Trần Minh.
Có hai công ty dưới tên tôi, một cái là Nguyên Gia, hoạt động như một đại lý và nhà phân phối thực phẩm; Phần trăm cổ phần ở Nguyên Gia của tôi là 33.7%, có thể được coi là đại cổ đông tuyệt đối. Cái còn lại là Cận Hưng, cũng liên quan đến thực phẩm, nhưng chuyên về công nghiệp. Quy mô của Cận Hưng không lớn bằng Nguyên Gia, nhưng nó là tài sản cá nhân của tôi, không liên quan đến quỹ tiền của ai.
Hoàng Tân là bạn kinh doanh tôi quen trong thời kỳ khởi nghiệp. Hắn ta nắm giữ 29% cổ phần tại Nguyên Gia. Là phó chủ tịch của công ty, vị trí của hắn chỉ đứng sau tôi. Tôi luôn cảm thấy Hoàng Tân là người có đầu óc hoạt bát, có mạng lưới quan hệ rộng và luôn quý trọng hắn, ai mà ngờ có ngày hắn lại đâm sau lưng tôi.
"15 triệu nhân dân tệ, anh có quyền từ chối đầu tiên (*) theo luật định." Hoàng Tân cười hì hì nói với tôi.
(*) Quyền từ chối đầu tiên (Right Of First Refusal) là một quyền theo hợp đồng. Nói nôm na là căn cứ theo pháp luật, Phục Cận có quyền được biết và được đề nghị giao dịch đầu tiên khi Hoàng Tân muốn bán số cổ phần của đó (vì nó liên quan đến lợi ích của ổng). Nếu Phục Cận từ chối thì Hoàng Tân sẽ bán cho bên thứ ba.
"29% cổ phần mà giá 15 triệu sao?" Tôi nén giận nói với hắn.
"À, hiện đã hơn 40% rồi." Hoàng Tân mỉm cười đẩy một xấp tài liệu đến trước mặt tôi. Mực chữ ký ở phía dưới bên phải vẫn còn chưa khô, "Dương Hiểu Xuyên vừa mới chuyển nhượng 12,4% cổ phần trong tay cậu ta cho tôi rồi."
Lại còn thêm Dương Hiểu Xuyên! Tôi ảm đạm, bình tĩnh hỏi hắn: "Hiện tại đã tìm được người mua chưa?"
"Tại sao? Không có bình luận." Hoàng Tân giang tay, "Anh Cao, thoải mái đi. Chúng ta không phải là công ty niêm yết, sao phải xem xét nhiều vấn đề ảnh hưởng như vậy."
"Sức của công ty bao nhiêu đâu phải cậu không biết. Tôi tìm tiền ở đâu đưa cậu bây giờ đây?" Tôi trừng mắt nhìn hắn, "Tiểu Hoàng, sống phải xứng với lương tâm của mình chứ. Nguyên Gia là do hai chúng ta thành lập. Thật sự không ngờ cậu lại làm được chuyện này."
"Anh Cao, đừng đùa." Hoàng Tân chậm rãi lấy lại lá thư chuyển nhượng cổ phần của mình, khóe miệng cong ra một nụ cười, "Tôi biết một cơ quan thẩm định, có người quen ở khắp mọi nơi. Tôi nghĩ nếu họ được yêu cầu thẩm định tài sản của Cận Hưng, sẽ không có vấn đề gì với 15 triệu đâu."
Tôi bừng tỉnh, đập mạnh tay xuống bàn: "Mẹ kiếp mày dám dòm ngó đến Cận Hưng à?!"
Hoàng Tân mỉm cười: "Tất cả đều là những giao dịch công bằng, anh Cao đâu cần nói khó nghe đến thế?"
Tôi ngồi trở lại ghế, khoanh tay chế nhạo: "12,4% Dương Hiểu Xuyên bán cho cậu kia còn chưa thông báo đại hội cổ đông, không sợ cổ đông khác phản đối sao? Còn về Cận Hưng, nằm mơ cũng đừng hòng."
"Anh Cao, đừng dùng quyền từ chối đầu tiên để lấn át tôi. Ngay cả khi Dương Hiểu Xuyên thông báo đại hội cổ đông, bao nhiêu cổ đông nhỏ đó có thể xùy tiền ra đây? Chẳng lẽ tổng giám đốc Cao đây mua sao?" Hoàng Tân mỉm cười, "Tài khoản của công ty gần đây đang rối tung lên. Tôi nghĩ một lúc chi bốn, năm triệu nhân dân tệ cũng khó, phải không?"
Tôi nghĩ đến Dương Hiểu Xuyên phụ trách tài chính của công ty, thảo nào dòng vốn gần đây bất thường như vậy. Nhũng nhiễu khắp nơi, cuối cùng thì hắn dòm ngó đến Cận Hưng, nhưng tôi không nghĩ ra lý do gì mà Hoàng Tân cứ khăng khăng đòi Cận Hưng. Nếu hắn muốn tự mình làm riêng, 40% vốn chủ sở hữu có trong tay là đủ rồi.
Lúc này, não tôi chợt lóe lên, nghĩ đến lần trước ở quán bia đêm trên bãi sông, không khỏi buột miệng: "Là ông Khương à?!"
Hoàng Tân sửng sốt, sau đó bình tĩnh lại: "Anh đã biết rồi."
Tôi hung tợn vẩy tàn thuốc: "Mẹ! Đúng là lòng tham không đáy." Tôi quay đầu lại nhìn Hoàng Tân: "Đến đây, tôi hỏi cậu, ông ta hứa hẹn cho cậu lợi ích gì? Công ty bên này không có chỗ cho cậu quay đầu đâu."
Vẻ mặt Hoàng Tân khó hiểu: "Anh Cao, tôi không phải loại người như vậy."
Tôi tức giận: "Không phải là loại người như vậy sao? Vậy là người như thế nào? Cậu theo tôi bao nhiêu năm? Chúng ta đã cùng nhau bỏ ra bao nhiêu nỗ lực ở Nguyên Gia? Bây giờ cậu xoay được đến 40%, muốn bán là bán! Lại còn dòm ngó Cận Hưng! Cậu biết ông ta bao lâu? Không phải một chữ tiền thì còn là gì nữa?!"
Hoàng Tân cuối cùng cũng xìu xuống, để tôi mắng mà không nói một lời.
Tôi thở dài, xoa xoa thái dương, mệt mỏi nói với hắn: "Má nó! Bây giờ tôi muốn cổ phiếu của Dương Tiểu Xuyên, sẽ trả cho cậu bằng tiền mặt. Nói đi, muốn điều kiện gì?"
Hoàng Tân ngượng ngùng nói: "Phí chuyển nhượng 12,4% của Dương Hiểu Xuyên là ông Khương ra tiền..."
Tôi phẫn hận phàn nàn: "Biết ngay, cậu làm gì có đủ tiền."
"Vì vậy, tôi không có đường lui." Hoàng Tân nhỏ giọng bảo vệ.
Tôi trợn trắng mắt nhìn hắn, "Không phải vốn chủ sở hữu vẫn đứng tên cậu sao? Con mẹ nó cậu viết cho tôi một lá thư chuyển nhượng ngay bây giờ, chuyển vốn chủ sở hữu của Dương Tiểu Xuyên cho tôi."
Hoàng Tân quýnh lên: "Không được, nếu ông Khương hỏi..."
Tôi lấy chìa khóa két sắt trong ngăn kéo ra 'rầm' một tiếng ném lên bàn, "Trong tủ có một trăm nghìn, cầm tiền rồi cút đi, đi bất cứ đâu tùy thích. Thứ hai, tôi sẽ ra tòa đệ đơn kiện, đóng băng cổ phần của cậu. Ông Khương bên kia tôi biết cách đối phó."
Hoàng Tân run rẩy:" Anh kiện tôi cái gì?"
Tôi vò đầu, lười nói nhiều với hắn, "Phản bội, tham ô, biển thủ công quỹ, cậu ở Nguyên gia nhiều năm như vậy, tôi không tin cậu vẫn thanh liêm. Trước kia ông đây mắt nhắm mắt mở cho qua, giờ hiếm có cơ hội tốt như vậy, không chỉnh cậu được tôi không họ Cao."
Mặt hắn tối sầm lại: "Anh Cao, anh không thể..."
Tôi vỗ vào tờ giấy và cây viết trên bàn: "Ngoan ngoãn nghe lời tôi rút đơn khiếu nại. Ký đơn chuyển nhượng, cầm tiền rồi cút."
./.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.