Nhật Linh tỉnh lại trong bệnh viện. Mở mắt ra là cái màu trắng đến lóa mắt và cái mùi thuốc sát trùng nồng đượm sộc thẳng vào mũi. Cô yếu ớt mở mắt ra, cố gắng nhìn quanh phòng. Trên đầu giường, một bình nước truyền dịch đang nhỏ từng giọt chậm dãi. Nước như thể tràn qua mạch máu, làm cô có thể cảm nhận rõ rệt cảm giác lành lạnh ở trong cánh tay.
- Em tỉnh rồi à?
Một giọng nói ấm áp vang lên. Hoàng đẩy cửa bước vào, vội vàng đến bên giường và ngồi xuống. Anh xót xa nhìn cô em gái nhỏ đang ngày càng gầy và xanh xao hơn. Nhìn cô xem, yếu ớt mỏng manh như thể là một bong bóng nhỏ vậy, nếu không cẩn thận có thể vỡ bất cứ lúc nào.
- Mẹ… đâu anh?... Mẹ sao… rồi? Em… muốn… - Nhật Linh nói không rõ tiếng, khó khăn lắm mới nói trọn vẹn được câu.
Hoàng ngăn cô lại, không cho cô nói nữa. Anh bặm môi, quyết định nói sự thật. Khoảng khắc khi anh biết mọi việc, anh đã bàng hoàng đến mức nào. Nhưng là con trai trưởng trong nhà, anh biết, và anh hiểu, mình phải là người mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Việc ở nhà bố anh lo liệu, anh vào viện chăm sóc Linh. Anh đã nghĩ biết bao lâu, có nên nói cho cô không? Hay nên giả vờ rằng đó chỉ là một giấc mơ. Nhưng, cuối cùng, anh vẫn chọn sẽ nói cho cô hết. Anh biết, với tính cách của Nhật Linh, khi cô nhận ra mình đã bị dối, chắc chắn cô sẽ còn tự thu mình, tự dày vò mình nhiều hơn.
- Nghe anh nói này. Em bình tĩnh. Đây không phải lỗi của em, không phải do bất cứ ai cả. Không ai muốn chuyện này xảy ra hết, em hiểu không? Mẹ… mất rồi… - Hoàng khó khăn buông ra câu cuối cùng.
Nhật Linh mở to đôi mắt. Hóa ra, đó không phải là mơ. Hóa ra, sự thật chính là như thế. Hóa ra… người gắn bó với cô từng ấy năm, người mang nặng đẻ đau cô chín tháng mười ngày, người chăm sóc, dưỡng dục cô ngần ấy thời gian… đã rời bỏ cô mà đi rồi. Nhật Linh tự hỏi, nếu như, cô không đi đến công viên đó, nếu như, cô nhận ra được trước tai nạn đó, nếu như, nếu như… thì mọi chuyện sẽ không như vậy? Một giọt nước ấm nóng trào ra từ khóe mắt, lăn xuống cái gối trắng tinh. Nhật Linh khóc.
- Không sao, không sao mà, không phải lỗi của em. Không phải… - Hoàng nắm tay Nhật Linh, siết chặt, mong muốn truyền cho cô chút hơi ấm của anh, mong muốn bao bọc cô, nhưng anh không biết rằng, giọng mình đã như lạc hẳn đi, bàn tay cũng run lên.
- Em muốn nhìn mẹ lần cuối. – Nhật Linh vắt tay lên trán, che đi đôi mắt đã đỏ lên, môi run run bật ra từng tiếng.
………………
Nhật Linh khoác hờ cái áo khoác của anh trai, tay nắm chặt vào áo, mắt nhìn chăm chăm di ảnh của mẹ. Trên ảnh, mẹ cô vẫn đẹp như thế, cười vẫn hiền như thế, ánh mắt vẫn dịu dàng như thế. Nhưng mà sao… vô hồn quá. Nhật Linh nhắm mắt lại, một lần nữa cố gắng tìm kiếm giọng nói của mẹ, tìm kiếm vòng tay của mẹ ôm cô mỗi khi cô khó ngủ, tìm kiếm tiếng hát ru ngọt ngào của mẹ thuở nhỏ. Bây giờ, đâu hết rồi? Mọi thứ đâu hết rồi?
Cô đi vào trong nhà, đến chỗ quan tài của mẹ ở giữa phòng, nói:
- Bố, mở nắp được không? Con xin đó…
Bố cô lúc đầu thấy cô vào nhà thì mắng Hoàng té tát, bảo sao lại để em đến chỗ này, ảnh hưởng đến em. Mắng một thôi một hồi, ông cũng không nói nữa. Ông biết, khi còn sống, người vợ ông thương yêu nhất là Nhật Linh, gắn bó nhất, chiều chuộng nhất cũng là Nhật Linh. Đương nhiên, giờ bà đi rồi, người đau lòng nhất có ai khác ngoài con gái ông – Nhật Linh. Ông bảo người mở nắp quan tài ra. Bên trong, mẹ cô nằm đó, nhắm nghiền mắt như đang ngủ. Nét mặt thanh khiết cao quý như một nữ thần. Nhật Linh đưa tay ra, bàn tay nho nhỏ chạm vào khuôn mắt đã lạnh băng của mẹ cô. Lạnh. Lạnh quá.
- Mẹ ơi, mẹ nghe thấy con nói gì không? Con xin lỗi, khi mẹ còn sống nhiều lần con đã hỗn láo với mẹ, con nhiều lần đã không nghe lời mẹ, không chịu học tập chăm chỉ. Con hứa, con sẽ cố học thật tốt, học hết sức mình, con sẽ sống thật tốt, sẽ sống thật vui. Con vẫn chưa nói với mẹ, con yêu mẹ nhiều lắm. Mẹ có nghe không mẹ? Mẹ vẫn ngủ à? Không sao hết, mẹ cứ ngủ đi. Trước kia mẹ hát ru con rồi, giờ con hát ru mẹ nhé. Mẹ nghe con nha mẹ….
Rồi, cô bắt đầu hát. Giọng hát chậm rãi, trong trẻo vang khắp phòng. Những người đứng đó cũng không kìm được nước mắt, bụm miệng mặc cho nước mắt chảy ra. Nhật Linh không để tâm, cô cũng không khóc. Mẹ bảo, dù mẹ có ra sao, mẹ vẫn muốn cô là người cười tươi nhất. Nhật Linh cười. Nhưng cô cũng chẳng kìm được từ hai hốc mắt chảy ra dòng nước trong suốt mằn mặn. Không, đó chỉ là nước muối thôi, là nước muối thôi mà. Nhật Linh đưa tay quệt nước trên mặt, tiếp tục bài ca của mình.
Thịch….
Một cơn đau kéo đến, bóp nghẹt lấy trái tim. Đau. Đau như thể không thể thở nổi. Nhật Linh ngất đi, ngay bên quan tài của mẹ. Hoàng vội vàng đỡ lấy em. Cả nhà nhốn nháo.
…………..
Nhật Linh mở mắt. Vẫn là cái màu trắng đáng ghét đó. Cô nghe có tiếng hét của anh trai mình ngoài cửa.
- Bác sĩ, cứu nó đi. Bao nhiêu tiền cũng được. Làm ơn, nó không thể kết thúc thế được. Nếu cần thiết, cứ lấy tim tôi là được.
Chuyện gì thế? Anh trai cô đang nói cái quái gì vậy? Cô lại nghe thấy tiếng bác sĩ khe khẽ:
- Xin lỗi, chúng tôi không thể làm gì. Cả nhà nên chuẩn bị tâm lý.
- Bác sĩ, bác sĩ, làm ơn…
Cô cười nhẹ. Cuối cùng cũng đến rồi. Thời gian của cô hết rồi à? Cũng phải, dạo này hay lên cơn đau như thế. Duy trì đến bây giờ cũng là tốt lắm rồi. Có phải nếu cô đi rồi, cô sẽ lại được gặp lại mẹ cô hay không? Có phải… khi cô đi rồi, Tường Vi và Tử Đằng sẽ đỡ chướng mắt cô không?
Cạch…
Tiếng cửa mở vang lên. Nhật Linh vội vàng nhắm mắt lại giả vờ ngủ.
Hoàng bước vào phòng, ánh mắt cụp xuống như không còn thần sắc. Anh lấy cái ghế, ngồi bên giường Nhật Linh. Ánh mắt như muốn thu hết hình bóng của cô vào mắt mình, in đậm hình ảnh cô em gái nhỏ vào tâm trí. Anh thương cô lắm. Nhưng anh biết làm sao? Nếu có thể, anh muốn chia sẻ trái tim này cho cô, để cô đỡ ngày ngày vật lộn với thuốc và cơn đau. Ngày nào cũng thấy cô ôm lấy ngực trái mà mồ hôi lạnh chảy ướt trán, anh xót lắm chứ. Mẹ vừa mất, em gái anh sắp đối mặt với sợi dây sinh tử mong manh thế. Anh và bố anh làm sao chịu nổi. Nhật Linh chớp mắt nhìn anh, cô giả vờ như vừa thức dậy.
- Anh.
- Ừ.
- Anh có chuyện gì à? Nhìn anh buồn quá.
- Bác sĩ nói em sắp phải phẫu thuật. Cố lên, tỉ lệ là 80% cơ mà. – Hoàng cười, nói thẳng vào vấn đề. Thực ra, với tình trạng của Linh, 20% sống sót cũng là một vấn đề lớn rồi, làm sao có thể lên đến 80? Anh biết, nhưng anh vẫn nói dối,như vừa muốn an ủi em, vừa muốn tự lừa dối chính mình. – Sẽ không đau đâu. Anh hứa. Em khỏe rồi, nhà mình sẽ lại vui vẻ như trước. Được không?
- … - Nhật Linh im lặng. một lúc sau, cô nói. – Em mượn điện thoại.
Hoàng hơi bất ngờ trước thái độ bình tĩnh của Linh, anh rút điện thoại đưa cho cô. Linh mỉm cười, nhờ anh đỡ ngồi dậy rồi bảo anh ra ngoài. Hoàng chiều theo ý cô, ra ngoài đóng cửa lại.
Nhật Linh bấm bấm điện thoại. Số điện thoại mà cô đã nhớ như in. Áp lên tai, cô nghe được tiếng nhạc chuông điện thoại vui nhộn. Nhật Linh khẽ cười.
- Alô. – Tường Vi nhấc máy.
- Vi à? Tao đây. Googl𝚎 𝓷ga𝐲 tra𝓷g ﹟ t rùⅿtr𝑢𝐲ệ𝓷﹒v𝓷 ﹟
- Nhật Linh? Sao? Rảnh rỗi gọi cho tao cơ à? Nhà mày tưởng phải bận rộn lắm chứ? - Tường Vi cười nhạo.
- Ừm, giờ đỡ rồi. Nghe tao nói được không? Tao xin mày hai phút thôi, không phiền mày nhiều đâu.
Đầu dây bên kia im lặng. Linh hiểu, Tường Vi đã chấp nhận yêu cầu của cô. Linh nói, cố giữ giọng mình bình thường nhất có thể:
- Tao xin lỗi, thời gian qua tao đã không phải với mày. Tao không muốn cãi nhau với mày đâu. Thật đấy. Tao muốn chúng ta lại như xưa, được không? Người ta nghĩ tao như nào cũng được, giả tạo cũng chẳng sao, bẩn tính cũng chẳng hề gì, nhưng mà tụi mày thì không được. Không phải chúng là là chị em tốt sao? Tao biết mày ghét tao, tao cũng hiểu mày không muốn tao gần Tử Đằng. Tao sẽ… - Cơn đau đó lại ập đến. Không được, không phải lúc này. Nhật Linh túm chặt bên ngực trái, cố kìm nén cơn đau. – Tao xin lỗi… Nói với mọi người, tao yêu mọi người rất nhiều. Tao… được làm bạn với mày chính là không hối tiếc… Tường Vi, Tử Đằng… thực ra… tao vẫn luôn…
Nhật Linh ngã ra giường, điện thoại trong tay rơi xuống đất. Hoàng bên ngoài cửa nghe thấy tiếng động của vật rơi xuống, thầm nghĩ không ổn rồi. Anh chạy nhanh vào phòng, hét lớn gọi bác sĩ. Nhật Linh cắn chặt môi. Anh, bố... con yêu mọi người. Nếu có kiếp sau, mình vẫn sẽ là gia đình, có được không? Mọi thứ trước mắt… tối sầm…
………….
Tiếng kèn trống đám ma thê lương lại một lần nữa vang lên trong căn nhà vốn là một căn nhà hạnh phúc đầy ấm áp. Một gia đình bốn người vui vẻ, giờ chỉ còn lại hai. Trên di ảnh, một cô bé xinh xắn với nụ cười tỏa nắng. Nụ cười đó, từng làm người ta ấm lòng. Giờ nó lại làm người nhìn thắt ruột, cảm thương cho một cô bé ngoan ngoãn, đáng yêu đã rời bỏ cuộc đời quá sớm.
Không ai để ý, trên góc nhà, có một bóng trắng mờ ảo như hòa vào khói hương.
- Đi thôi, cô còn vương vấn cái gì chứ? – Một giọng nói lành lạnh vang lên ở khoảng không. Không ai biết, ở đó còn một người nữa, một người con trai mặc đồ đen.
- Em, chờ em một chút có được không?
Bảo Khánh nhướn mày. Linh hồn này thật phiền phức. Nhưng Diêm Đế đã nói không được làm thương tổn cô ta. Con nhỏ này thì có gì hay ho cơ chứ?
Dưới phòng, có rất nhiều người đến dự tang lễ của Nhật Linh. Cô đưa mắt tìm kiếm. Từ ngoài cửa, Tường Vi với bộ đồ màu đen đi vào, đứng trước di ảnh của cô, ánh mắt thâm trầm không biết đang nghĩ cái gì. Một lúc sau, Tường Vi cúi đầu, đi ra cửa nhưng lại bị Hoàng chặn lại. Anh gọi cô ra một chỗ:
- Anh tìm thấy cái này khi dọn phòng Nhật Linh. Anh nghĩ cần đưa nó cho em. – Hoàng lấy ra một quyển sổ nhỏ nhưng dày cộm, đưa cho Tường Vi.
Vi ngạc nhiên nhìn anh, cô hơi cười:
- Anh không biết em và nó cãi nhau à mà đưa cho em thứ này?
- Sao lại không biết được chứ? Nó là em gái anh, Gần như nó nghĩ gì anh đều biết, làm sao chuyện lớn như này anh lại không nhận ra?
Đúng lúc đó, có người gọi anh. Anh gật đầu, quay sang cầm lấy tay Tường Vi, đặt quyển sổ vào:
- Thế nhé, anh vào đây.
Tường Vi nhìn theo bóng anh đi vào, lại nhìn quyển sổ trong tay mình. Nghĩ thế nào, nhỏ vẫn mở ra đọc. Đây là… nhật kí của Nhật Linh. Từng câu, từng chữ trong đó đều như chất chứa tâm tình của cô. Có những kỉ niệm lúc ba người mới gặp nhau, rồi giận nhau, rồi lại làm lành. Có những suy nghĩ của cô về Tường Vi và Tử Đằng. Có cả những lần hờn dỗi, có niềm vui, có nỗi buồn, có tiếng cười, có nước mắt. Trang cuối cùng, dòng chữ cuối cùng Linh viết:” Thực ra, vẫn luôn mong muốn như ngày nhỏ, không âu lo, không muộn phiền, không có thứ tình cảm vượt biên, không toan tính. Sống cứ sống hết mình mà thôi. Vẫn biết, sẽ mãi mãi không bao giờ có thể trở lại.”
Tường Vi im lặng. Một lúc sau, cô gập lại quyển nhật ký, cười nhạt:
- Nhảm nhí.
Quyển nhật kí rời tay Tường Vi, hạ cánh xuống thùng rác phía sau. Tường Vi không nhìn lại, đi thẳng.
Nhật Linh vẫn dõi theo bước chân của Tường Vi thấy hành động đó thì vai run lên khe khẽ. Tường Vi, đúng là sẽ không tha thứ cho cô thật, nhỏ vẫn ghét cô như vậy. Ngốc nghếch, cô là đang hoang tưởng cái gì chứ?
- Xong rồi, đi thôi. – Nhật Linh nói, nhẹ nhàng, không nhận ra nổi tâm tình của cô lúc này.
Bảo Khánh tặc lưỡi. Con người đúng là khó hiểu.
..................
Công viên buổi tối vắng vẻ. Thỉnh thoảng, có vài người già đang ngồi ghế đá nói chuyện, vài cặp tình nhân dắt tay nhau tản bộ. Không ai biết, cũng chẳng ai quan tâm đến một bóng dáng hiu quạnh nhỏ bé đang tự động làm nhạt mình, để mặc mình chìm vào bóng tối nơi góc công viên. Bóng tối, chính là thứ che giấu bản thân mình tốt nhất. Tường Vi đứng trong công viên bên cạnh hồ, tay dựa vào thanh chắn, bộ đồ đen chưa kịp thay ra. Gió thổi đến làm mái tóc của nhỏ tung bay. Một giọt nước tràn xuống từ má. Tường Vi đang khóc. Nhỏ khóc. Vì việc gì? Nuối tiếc? Đau lòng? Hay là... hối hận?
...................
Chiều hoàng hôn nhạt nắng, những chú chim sẻ ríu rít gọi nhau về tổ. Bóng cây rợp kín góc sân trường tiểu học.
Tử Đằng ngồi trên lan can tầng hai trường, tai đeo tai nghe, mắt nhìn về một hướng. Lớp 4A5, đó chính là lớp học mà họ đã gặp nhau, quen nhau, kết bạn, nơi khởi đầu tất cả. Tử Đằng im lặng, trong tay nắm chặt một cái móc điện thoại. Vật đó... chính là thứ cuối cùng Nhật Linh để lại. Móc điện thoại, liệu có móc được tình bạn đã vỡ tan?
[The end]