Khi Thức Tỉnh, Tôi Là Bảo Bối Của Nam Chính

Chương 15:




Tống Mặc và tôi lấy giấy chứng nhận kết hôn của Cục dân chính, anh liền vác tôi về nhà họ Khương thông báo.
Bố tôi chìa tay ra, anh liền vẫy đuôi đặt lên tay bố một tấm thẻ màu đen.
Tôi “…” này là gả cái chó mèo gì??? Rõ ràng là thỏa thuận bán con!
Khương gia có mỗi tôi là người thừa kế, tôi thì không đảm đương nổi cái công ty của bố, bố tôi rất hào phóng chuyển lên con rể. Anh khi biết cười méo mó, tối về nhà liền sụt sùi.
“Anh sao thế? Là vui nên khóc à?”
Khương gia và Tống gia hòa làm một, này không phải là quá lớn mạnh rồi đi?
“Bố vợ cố ý chỉnh anh thì có!” Anh cuộn tròn trong tay tôi xì mũi “Hai nhà kinh doanh hai thứ khác nhau, bố em cố tình kiếm thêm việc cho anh thì có!”
“Anh cũng là con người mà! Muốn bên vợ! Muốn ngủ nướng!!!”
“Huhuhu không làm đâu!!!! anh muốn từ chức!!!”
Tôi “…”
Than thì than vậy chứ Tống Mặc vẫn có thể sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện.
Một tháng nữa lễ cưới của chúng tôi diễn ra. Tống Ôn Giai đặc biệt làm riêng cho tôi một chiếc độc nhất vô nhị, đảm bảo không trùng với bất kì cô dâu nào. Cha mẹ Tống và bố mẹ tôi cũng bận rộn mời khách và chuẩn bị các thứ linh tinh khác.
Để tránh bị làm phiền, đám cưới tổ chức ở một hòn đảo tư nhân, diễn ra vô cùng êm đẹp.
Lúc tiễn khách về tôi muốn gãy lưng, bộ váy đẹp thì đẹp nhưng rất nặng, xách nó đi qua đi lại trên đôi giày cao gót khiến tôi rất mệt mỏi.
Tống Mặc cười cười xách tôi về phòng.
“Vất vả cho bà xã rồi.”
Anh bóp lưng bóp vai cho tôi, quả là ông chồng tốt mà.
“Bảo bảo, em đỡ hơn chưa?”
Tay nghề của anh rất tốt, tôi thường xuyên kêu đau nhức người nên anh có học ít kĩ năng xoa bóp, tôi liền thấy thoải mái. Tôi gật đầu “Cũng ổn rồi.”
Tống Mặc liền nằm đè lên người tôi, hôn chụt tôi một cái rồi ranh mãnh cười “Bà xã, xuân tiêu một khắc giá ngàn vàng, chồng em đợi lâu lắm rồi đấy ~”
(…)
Khi con sói bị bỏ đói lâu ngày thì khi được ăn thịt nó chắc chắn không thể nào nhẹ nhàng được.
Tôi bị hành đến chiều hôm sau mới tỉnh lại, trên người được thay quần áo mới, ga giường cũng thay mới luôn. Cả người tôi y như có cái xe cán qua vậy. Thủ phạm thì cười hì hì giả ngốc.
Tống Mặc được ăn mặn liền không ăn chay nữa, nói là đi tuần trăng mật một tuần nhưng suốt một tuần tôi lại chẳng thể bước chân ra khỏi nơi đang ở để ngó nghía xung quanh.
Tôi trước kia từng thắc mắc tại sao sống chung nhà, ngủ chung giường anh lại không làm chuyện đó với tôi. Dù sao tôi cũng là người lớn, anh là bạn trai tôi, chuyện này cũng nên hiểu, tôi cũng chuẩn bị sẵn tâm lí, nhưng anh tuyệt nhiên không động đến tôi, càng không nhắc tới chuyện này. Tôi thấy anh không đòi hỏi thì cũng không quan tâm lắm.
Anh nói lúc đó anh kiềm chế dữ lắm, tại anh sợ tôi bỏ chạy.
Cái này tôi không phản bác, quả thực tôi sẽ bỏ chạy…
Sau khi kết thúc tuần trăng mật, anh trở lại bận rộn với công ty, tôi quay về tiếp tục điều hành Studio của mình.
Lâm Thi Thi bị tôi ném ra sau đầu. Lần gặp lại giữa chúng tôi chỉ là lướt qua, lúc đó tôi và anh ra ngoài đi chơi, tôi thấy một đám người xúm quanh hai người phụ nữ. Người phụ nữ béo liên tục chửi bới, tay túm tóc, đánh mặt, xé rách quần áo của người phụ nữ nằm dưới đất. Tôi nhận ra gương mặt đó là của Lâm Thi Thi, anh lấy tay che mắt tôi lại, kéo tôi rời xa chỗ đó.
Lần nữa gặp lại Lâm Thi Thi, cô ta làm phục vụ cho quán ăn ven đường, nhìn thấy tôi cô ta lao tới tấn công tôi, người tài xế của tôi kịp thời đè cô ta xuống đất, cô ta hai mắt đỏ ngầu, chửi mắng tôi
“Con khốn Khương Miểu!!! Tao mới là nữ chính!!! Mày chỉ là nữ phụ mà thôi!!! Mọi thứ mày có là cướp của tao! Mày cướp của tao!!! Mau trả lại cho tao!!!”
Lâm Thi Thi điên rồi.
Tống Mặc biết chuyện cô ta tấn công tôi rất tức giận, muốn dùng pháp luật trừng trị cô ta, nhưng qua khám xét người ta kết luận Lâm Thi Thi bị tâm thần, cô ta giờ ở trong bệnh viện tâm thần ở trên núi hẻo lánh, bị người ta tra tấn đến chết.
Tôi càng suy ngẫm về thế giới này, tôi quyết định nói mọi chuyện cho Tống Mặc, anh chỉ nhíu mày rồi nói
“Anh thì không tin tưởng về những thứ không khoa học như thế, xin lỗi em. Có thể em nói là sự thật, thực tế chỉ là thế giới ảo, nhưng nó vẫn là thế giới có văn minh, có pháp luật. Đều có nhân quả báo ứng. Lâm Thi Thi tự gây ra tội lỗi, cô ta phải tự gánh chịu, người xấu sẽ bị trừng phạt. Em không làm điều gì sai trái, tự khắc hạnh phúc sẽ tìm đến em.”
“Còn nữa, Miểu Miểu, anh không tin giấc mơ của em tí nào?”
“Tại sao?” Tôi bĩu môi, phản bác “Nó vẫn đúng trong một số chuyện diễn ra ở hiện thực mà!”
Anh giơ tay cốc đầu tôi “Em mà đi hại được người anh đi đầu xuống đất cho em xem!”
Tôi “???”
“Em có thể mà! Khi em tức giận cũng rất đáng sợ đấy!”
“Hừ!” Anh kéo tôi ôm vào lòng, vò đầu tôi “Em xem cái tâm tư nhỏ bé của em, thì hại được ai? Nếu như em nói giấc mơ đó là đúng, nếu người khác là em, việc đầu tiên chính là trả thù anh và cô ta, sau đó dựa vào những dự đoán của tương lai để xoay chuyển mình trở nên thành công. Còn em thì sao? với suy nghĩ của em thì có lẽ là đi mua xổ số chẳng hạn.”
Tôi “…” sao anh biết tôi từng có ý định đi mua xổ số??? Tại tôi thấy lương tâm cắn rứt với người trúng giải thực thụ nên mới không làm nữa…
Tôi thẹn quá hóa giận, quơ tay đánh mặt anh túi bụi.
“Anh khinh người quá đáng!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.