Khi Tổng Tài Không Yêu Nữ Chính

Chương 42:




Cảm tình của Hiên Viên Ngạo Thiên và Sở Ca trong thời gian nghỉ hè này được duy trì trong trạng thái nồng nàn liên tục. Ấn theo lời Hiên Viên Hàn mà nói thì hai người bọn họ đã đạt đến nông nỗi nếu cùng xuất hiện với nhau ở đâu thì nơi đó đều lấp lánh trái tim bong bóng hường phấn vô cùng đả kích đến những người đàn ông độc thân quanh đó.
Hiên Viên Ngạo Thiên đối với ý tưởng này đã tỏ vẻ trào phúng cậu em trai FA mười tám năm mà vẫn chỉ biết người ngây ngô như trước, thuận tiện càng thêm ân ái mặn nồng với Sở Ca.
Bất quá dù có ân ái tới mức nào đi chăng nữa, Hiên Viên Ngạo Thiên vẫn chưa một lần nào đem Sở Ca ăn đến sạch sẽ. Ở trong lòng vị tổng tài ngây thơ này, lần đầu tiên cực kỳ quan trọng nhất định phải tìm một ngày lành tháng tốt, lúc đó tình cảm phải vô cùng ổn định rồi thì mới được.
Đương nhiên những điều kể trên cũng chỉ là nguyên nhân lý luận với người ngoài thôi, còn nguyên nhân thực sự là vì Sở Ca chưa một lần nhắc đến điều này, Hiên Viên Ngạo Thiên sợ tự mình nói ra sẽ bị Sở Ca cho thành một sắc quỷ không có tiết tháo.
Cứ như vậy, thời gian tiếp tục trôi đến ngày khai giảng.
Trường đại học ngay trong thành phố, nhưng vừa khéo cùng nhà Sở Ca tạo thành một nam một bắc, Sở Ca và chú Chung đã thương lượng với nhau, suy xét đến nhiều phương diện thì đều thấy trọ ở trường sẽ thuận tiện hơn.
Chuyện này truyền đến tai Hiên Viên Ngạo Thiên thì Tổng tài đại nhân lập tức không vui. Dù là điều kiện ký túc xá của đại học D không tồi nhưng nghĩ đến cảnh vợ trọ ở trường mình không thể ôm em ấy ngủ thì anh cảm thấy vô cùng bất mãn.
Vì vậy, vào ngày trước khi Sở Ca nhập học, Hiên Viên Ngạo Thiên đã dẫn cậu đến một khu dân cư nhỏ gần trường.
Sở Ca đi theo Hiên Viên Ngạo Thiên đến cửa phòng của một gian nhà hai tầng trong tiểu khu, Hiên Viên Ngạo Thiên cầm chìa khóa mở cửa.
“Vào xem đi.” Hiên Viên Ngạo Thiên vừa nói vừa đưa chìa khóa đến tay Sở Ca.
Sở Ca cũng không từ chối, bước vào cửa xem xét gian nhà.
Nhà không lớn, hai phòng ngủ một phòng khách, tổng cộng tầm 100 m². Đồ dùng trong nhà được bày trí đều là gam màu nóng đầy ấm áp.
Sở Ca nhìn một lát rồi đi đến ghế sofa ngồi xuống, nói: “Không ngờ anh cũng sẽ mua phòng ở nhỏ như vậy.”
Hiên Viên Ngạo Thiên gật đầu bảo: “Chỉ có hai người chúng ta ở thôi, phòng cũng không cần quá lớn.”
Sở Ca nói: “A Hàn thì sao?”
Hiên Viên Ngạo Thiên không hề nghĩ ngợi mà trực tiếp trả lời: “Tiểu Hàn trọ ở trường.”
Sở Ca: “…”
Hiện giờ cậu thực sự bắt đầu đồng tình Hiên Viên Hàn rồi, đây đúng là em trai ruột hả?
Vừa rồi Hiên Viên Ngạo Thiên dẫn cậu vào tiểu khu là cậu đã hiểu luôn, bạn trai mình không muốn mình trọ ở trường. Trải qua tình yêu cuồng nhiệt suốt mùa hè, Sở Ca càng ngày càng thấy Hiên Viên Ngạo Thiên là một người rất tốt, dù có thật sự ở chung, nếu như cậu không chịu thì anh ấy tất nhiên sẽ không làm bất cứ chuyện vượt giới hạn nào cả.
Bạn nhỏ ngu xuẩn nào đó rất yên tâm.
Chỉ là trường hợp ba người ở chung trong dự đoán đã biến thành thế giới hai người.
Hiên Viên Hàn tôi có lỗi với cậu, vì đột nhiên tôi cũng cảm thấy cậu trọ ở trường là một việc vô cùng tốt.
Sở Ca vô cùng không có thành ý chỉ nói thầm trong lòng lời xin lỗi với cậu bạn thân, sau đó liền vui vẻ ngọt ngào với Hiên Viên Ngạo Thiên.
Hiên Viên Ngạo Thiên chuẩn bị rất đầy đủ. Hai phòng ngủ thì một phòng là phòng sách, phòng còn lại chỉ có một chiếc giường lớn và một bộ bàn ghế. Dù cho Sở Ca không muốn cùng anh chung chăn chung gối thì cũng không thể đi tìm một chiếc giường khác được. (Anh zai nghĩ đến trường hợp mình bị đuổi ra sofa chưa :3)
Sở Ca nhìn cách bài trí là biết ngay Hiên Viên Ngạo Thiên có ý gì, nhưng cậu cũng không từ chối. Dù sao trong hè đã chung chăn chung gối nhiều lần rồi, hiện giờ lại méo mó ồn ào thì rõ là già mồm cãi láo.
Buổi tối Sở Ca gối đầu lên cánh tay của Hiên Viên Ngạo Thiên, hai người ôm nhau nằm trên giường.
Hiên Viên Ngạo Thiên nói: “Qua một thời gian nữa là ba mẹ anh về rồi. Đến lúc đó họ nhất định sẽ muốn gặp em, em chuẩn bị sẵn tâm lý đi nhé.”
Sở Ca: “…” Loại chuẩn bị tâm lý này có thể nói làm là làm hả?
Cậu trong mấy giây ngây người đã dám ở trong đầu diễn một đoạn bi kịch khiến người nghe thương tâm người thấy rơi lệ –
Ba mẹ của Hiên Viên Ngạo Thiên nói với cậu: “Tôi cho cậu mười triệu, rời khỏi con tôi ngay lập tức”, sau đó cậu cầm mười triệu mừng mừng rỡ rỡ bước đi…
Hiên Viên Ngạo Thiên thấy cậu không nói lời nào thì cho là con dâu gặp bố mẹ chồng nên có chút sợ hãi, liền nói: “Em yên tâm đi, ba mẹ anh dễ tính lắm, hơn nữa bọn họ đã nhận định anh là gay biết bao năm rồi, nếu như anh đi tìm một người phụ nữ làm vợ thì bọn họ mới kinh ngạc đấy.”
Sở Ca: “…” Quả nhiên là cha mẹ khác đời sẽ sinh ra con khác thường sao?
Sở Ca hỏi: “Ba mẹ anh có vứt cho em một tháp tiền rồi bắt em rời xa anh không?”
Hiên Viên Ngạo Thiên sửng sốt một chút, sau đó rất đau lòng hỏi Sở Ca: “Cho em bao nhiêu tiền thì em sẽ bật người vui vẻ cầm rồi bỏ đi?”
Sở Ca: “…” Lần ăn ý này thể hiện quá không đúng lúc rồi.
Cậu muốn nói năm trăm vạn (khoảng 1.7 tỷ) thế nhưng nghĩ quá ít, Hiên Viên Ngạo Thiên thân là hàng nghìn tỷ nhất định sẽ không vui vì cái giá này, vì thế liền tăng nguyên giá lên gấp bội, rồi thăm dò: “Mười triệu?” (khoảng 34 tỷ)
Hiên Viên Ngạo Thiên đen mặt. Lúc này hẳn là cọ cọ trong ngực anh nói anh trong lòng người ta là vật báu vô giá, có cho bao nhiêu tiền cũng không chia tay mới đúng chứ, mười triệu là chuyện gì xảy ra hả? Ông đây mỗi phút kiếm được trăm vạn mà trong lòng em chỉ đáng giá có mười triệu?
Anh rất mất hứng. Thế nhưng làm một người đàn ông tốt sẽ không nổi giận với vợ, cho nên anh chỉ dùng thanh âm biểu hiện ra mình đang khó chịu, nói: “Lẽ nào anh ở trong lòng em không phải vô giá sao?”
Sở Ca nghiêm túc nói: “Vô giá không phải làm hàng tặng đi kèm à?”
Hiên Viên Ngạo Thiên: “…”
Anh cúi đầu, mang theo ý nghiêm phạt dùng răng cắn lên môi Sở Ca, cọ cọ vài cái rồi dùng đầu lưỡi tiến công thần tốc để công thành đoạt đất. Cho đến khi Sở Ca sắp nghẹn chết cố sức đẩy anh ra thì mới kết thúc nụ hôn này.
Hiên Viên Ngạo Thiên nói: “Sau này nếu nói lung tung nữa thì sẽ đánh mông em.”
Sở Ca cười hì hì ôm lấy anh nói: “Em đùa thôi mà, câu được lợi tức hàng nghìn tỷ chắc chắn là nhiều hơn mười triệu rồi. Sao em có thể rời khỏi anh được.”
Hiên Viên Ngạo Thiên gật đầu vô cùng tán đồng nói: “Đó là đương nhiên.”
Hai người một đêm chìm trong mộng đẹp.
Sáng hôm sau, lúc Hiên Viên Ngạo Thiên đưa Sở Ca đi nhập học, đến cửa trường nhìn thấy Hiên Viên Hàn được quản gia nhà Hiên Viên đưa tới.
Hiên Viên Hàn ngưng mắt nhìn ông anh trai trọng sắc khinh em của mình.
Hiên Viên Ngạo Thiên một lòng nhào đến trên người Sở Ca căn bản không để ý đến cậu.
Hiên Viên Hàn: “…”
Sở Ca giơ tay ôm mặt, sau đó nở một nụ cười gượng gạo, cậu nói: “A Hàn, lâu quá không gặp rồi.”
Hiên Viên Hàn gật đầu không nói, cậu rất muốn bảo nếu như không có ông anh trai nóng ruột nhất định muốn trải qua thế giới hai người kia thì chúng ta có thể gặp mặt mỗi ngày đấy.
Ngay lúc mọi người định bước vào trường học thì bất ngờ một giọng nữ truyền đến –
“Sở Ca, anh chờ một chút.”
Sở Ca nghe thấy tiếng gọi liền quay đầu lại, thấy được một khuôn mặt phấn son diễm lệ có phần quen thuộc. Cậu ở trong đầu tỉ mỉ tìm tòi tư liệu về phái nữ cậu quen ở thế giới này, cuối cùng kinh ngạc phát hiện ra, người này dĩ nhiên là Sở Giao.
Sở Giao thấy Sở Ca nhìn mình liền tiếp tục bảo: “Anh qua đây, tôi có chút việc tìm anh.”
Không chờ Sở Ca trả lời thì Hiên Viên Ngạo Thiên đã cau mày bảo: “Chuyện của em ấy cũng là chuyện của tôi, cô có việc thì cứ nói thẳng.”
Sở Ca luôn cảm thấy trong lòng có dự cảm chẳng lành, thế nhưng Hiên Viên Ngạo Thiên đã nói như vậy rồi thì cậu cũng không tiện đi qua hàn huyên với Sở Giao, liền nói theo lời Hiên Viên Ngạo Thiên: “Cô chứ nói thẳng có chuyện gì đi.”
“Đây là anh nói đấy nhé, anh đừng có hối hận.” Sở Ca vừa nói vừa bước vài bước đến trước mặt Sở Ca, dùng âm lượng mấy người đều có thể nghe được để nói: “Anh cũng xuyên đến đúng không, anh nhất định biết đầu mối chính của thế giới này là gì. Đừng có tranh đoạt với tôi, tôi mới là nữ chính!”
Trong lòng Sở Ca “Lộp bộp” một tiếng, cậu vạn vạn không ngờ tới nữ chính cũng là một người xuyên việt, hơn nữa đầu óc nữ nhân này có phải bị bệnh không, loại chuyện này có thể tùy tiện nói ra hả!
Cậu miễn cưỡng dùng khuôn mặt trấn định để nói: “Tôi chỉ là mất trí nhớ, loại chuyện xuyên việt hùng vĩ này xin cô đừng nói lung tung.”
“Có phải hay không thì chính anh tự biết. Thứ thuộc về tôi tôi cũng sẽ tự tay cướp về.” Sở Giao nói xong, quay sang ném cho Hiên Viên Ngạo Thiên một ánh mắt quyến rũ đầy phong tình vạn chủng rồi xoay người rời đi.
Vài người còn lại đều ngẩn người tại chỗ.
Sở Ca liên tiếp an ủi mình không sao cả, loại chuyện huyễn huyễn này có người tin mới là lạ.
Hiên Viên Hàn đầu óc vô cùng đơn thuần nghĩ là Sở Giao có bệnh.
Hiên Viên Ngạo Thiên cẩn thận suy nghĩ về tư liệu của “Sở Ca” đã xem trước đây, rồi so sánh với vợ mình hiện tại, đúng là càng phát hiện ra những điều Sở Giao nói có thể là sự thật.
Trước kia anh vẫn cảm thấy Sở Ca do mất trí nhớ nên tính tình mới đại biến, nhưng nếu vậy thì trình độ máy tính của em ấy là học được khi nào? Sở Ca trước kia không ăn cay nhưng giờ lại không cay không được, coi như là mất trí nhớ thì cũng không đến mức ngay cả khẩu vị cũng thay đổi.
Như vậy nếu là biến thành một người khác thì sao?
Hiên Viên Ngạo Thiên nghĩ, hình như mình phải nói chuyện tử tế với vợ một lần.
Nhưng mà không phải lúc này.
Anh vuốt đầu Sở Ca, ghé vào tai cậu dùng thanh âm chỉ hai người bọn họ nghe được để nói: “Chiều về rồi thì giải thích kỹ lưỡng cho anh, đừng lừa anh.”
Sở Ca nuốt nước miếng, gật gật đầu và đi vào trường.
Tất cả mọi chuyện xảy ra sau đó, Sở Ca trên cơ bản đều bị vây trong trạng thái phân tâm đi theo Hiên Viên Ngạo Thiên, mọi thủ tục đều là Hiên Viên Ngạo Thiên xử lý. Chuyện duy nhất chảy vào tai cậu là ngày mai hình như bắt đầu quân huấn khép kín, còn muốn huấn luyện hơn nửa tháng.
Sở Ca không trọ ở trường nên cũng giảm được khâu phân ký túc xá.
Hiên Viên Ngạo Thiên đặc biệt phóng một ngày nghỉ cho mình để cùng Sở Ca, đến buổi trưa thì các thủ tục đều được làm xong rồi.
Hai người trở về gian nhà Hiên Viên Ngạo Thiên đã chọn.
Bữa trưa vẫn là Hiên Viên Ngạo Thiên xuống bếp, Tổng tài đại nhân hình như đã quyết định sau này đều nấu cơm cho vợ thì phải, mỗi ngày đều nghiêm túc học tập nấu nướng.
Sở Ca ngồi trên ghế sofa đờ đẫn nhìn trần nhà. Cậu suy nghĩ đến buổi sáng hôm nay, cho rằng nếu đã định trói cùng Hiên Viên Ngạo Thiên cả đời thì chuyện này nên nói cho anh biết mới phải, nhưng lại sợ nói ra rồi thì Hiên Viên Ngạo Thiên có giận cậu đã giấu giếm lâu như vậy không, thậm chí có nói dối anh là mình mất trí nhớ.
Cho đến khi Hiên Viên Ngạo Thiên bưng đồ ăn lên bàn rồi thì cậu còn chưa hoàn hồn lại.
“Đừng ngẩn người, đi ăn cơm thôi.”
Sở Ca nhìn Hiên Viên Ngạo Thiên, Hiên Viên Ngạo Thiên thì tươi cười ấm áp nhìn cậu.
Bữa trưa nay Hiên Viên Ngạo Thiên đã chiên cá, vẫn giống như trước kia, anh gỡ xương dăm rồi gắp thịt cá vào bát Sở Ca.
Sở Ca ăn hai miếng cơm thì thật sự không nhịn được nữa, ngẩng đầu nhìn thẳng vào ánh mắt của Hiên Viên Ngạo Thiên và nói: “Nếu như em nói cho anh, những lời Sở Giao là sự thật thì anh thấy sao?”
Động tác tay của Hiên Viên Ngạo Thiên vẫn không ngừng, tiếp tục gỡ cá và nói: “Anh cũng đoán được.”
“Em không phải là yêu quái, chỉ là tỉnh dậy liền xuất hiện ở đây thôi.”
Hiên Viên Ngạo Thiên nói: “Anh không quan tâm chuyện em có phải là yêu quái hay không, dù sao người anh thích chỉ là em thôi. Nhưng chúng ta có phải nên giới thiệu lại một chút không?”
Sở Ca sửng sốt, lập tức nghiêm túc nói: “Em vốn cũng tên là Sở Ca, bộ dạng không khác hiện tại lắm, trước khi xuyên đến là 24 tuổi, nghề nghiệp là mọt kỹ thuật, chưa kết hôn không tình sử, là nghiên cứu sinh đang học hệ lập trình phần mềm. Thân thể sau khi xuyên đến này là của Sở thiếu gia, em là hồn xuyên.”
Hiên Viên Ngạo Thiên sờ cằm, bất ngờ nở nụ cười, anh nói: “Cộng thêm hai năm em xuyên việt thì bây giờ em 26 rồi, anh 28, không phải là trâu già gặm cỏ non nữa.”
Sở Ca: “…” Vua ảo tưởng anh có phải đã bắt sai trọng điểm rồi không?
Hiên Viên Ngạo Thiên cảm thấy rất thỏa mãn với thông tin cá nhân của Sở Ca, anh ngừng một chút rồi nói: “Thật ra anh rất để tâm đến một câu nói của Sở Giao, cô ta mới là nữ chính. Thế giới này ở chỗ em chỉ là một câu chuyện thôi có phải không? Ngày em nhận lời tỏ tình của anh, câu chuyện cổ tích kể cho anh chính là tình tiết truyện, người con gái trong đó chính là Sở Giao đúng không?”
Sở Ca cúi đầu ăn, vì sao chỉ số IQ của bạn trai cậu luôn luôn ở thời gian không nên bùng nổ thì lại đột phá mãnh liệt thế này.
Hiên Viên Ngạo Thiên thấy cậu không nói lời nào liền biết đây là thầm chấp nhận lý luận của mình. Anh nghĩ điều này cũng không có gì quan trọng, cho dù cốt truyện bây giờ có hoàn toàn lệch khỏi quỹ đạo đi chăng nữa thì cũng không đáng để tâm.
Nhưng mà…
Hiên Viên Ngạo Thiên rành mạch nói từng chữ: “Có thể xảy ra một ngày này không, một ngày khi anh tỉnh dậy phát hiện ra linh hồn người trong lòng anh đã trở về thế giới trước kia của người ấy, mà người anh đang ôm bên trong đã biến lại thành tên Sở thiếu gia phế vật não tàn kia?”
Sở Ca chợt ngẩng đầu ngẩn ngơ nhìn anh, cho đến giờ cậu vẫn chưa từng nghĩ đến chuyện này.
Vạn nhất thực sự giống như lời Hiên Viên Ngạo Thiên, thì nên làm gì bây giờ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.