Tình yêu giữa Tiêu Đồng và Du Khinh Hàn, bắt đầu từ một nụ hôn.
Hoặc là nói, Tiêu Đồng tưởng rằng mình và Du Khinh Hàn yêu nhau, bắt đầu từ một nụ hôn.
Nàng và Du Khinh Hàn vì hai lần chật vật mà quen biết, trở thành bạn bè. Ban đầu, Du Khinh Hàn không học chung lớp với nàng, sau đó không biết dùng cách gì, giữa học kỳ Du Khinh Hàn được chuyển đến lớp Tiêu Đồng học.
Du Khinh Hàn bình thường rất biết điều, nhưng xuất thân của cô cùng với trường học xập xệ nơi thâm sơn cùng cốc này, vốn không cùng một tầng mây. Thế là ngay cả cô cũng không biết, mình đã trở thành nhân vật nổi tiếng ở Nhất Trung, gây ra một hồi xao động không nhỏ.
Hơn một nửa nam sinh trong lớp giành giật nhau chỗ ngồi cùng bàn với cô, kết quả Du Khinh Hàn chủ động ngồi bên cạnh Tiêu Đồng, một cao quý một thấp hèn, một thiên nga trắng một vịt con xấu xí, chọc cho một nửa nam sinh nghiến răng nghiến lợi, hận không thể đá bay Tiêu Đồng ra khỏi lớp.
Tiêu Đồng chịu đựng vô số ánh mắt hận không thể bóp chết nàng, khom người hạ thấp cảm giác tồn tại của mình, hận không thể rụt luôn đầu vào cổ. Nhưng nghĩ tới Du Khinh Hàn ngồi chung bàn với mình, sau này hai người có thời gian thật dài bên cạnh nhau, trong lòng vui sướng lấp đầy, vô thức mỉm cười, quay đầu nhìn ra ngoài cửa hai mắt đều cong thành trăng lưỡi liềm.
"Nghĩ gì mà vui vẻ vậy?" Du Khinh Hàn từ hình ảnh phản chiếu trên kính cửa sổ, nhìn thấy ánh cười của Tiêu Đồng, cũng cười theo nàng, khuỷu tay xấu xa khoát lên trên vai nàng, chậm rãi sau tai nàng thổi một hơi, "Nói cho mình nghe với?"
Cô cố ý thả nhẹ lời nói, hơi thở phả lên gáy Tiêu Đồng, làm Tiêu Đồng đỏ ửng một mảnh từ cổ đến tai. Giọng nói của Du Khinh Hàn truyền vào tai Tiêu Đồng tựa như tiếng nước trong khe suối, một đường chảy vào lòng nàng, khiến nàng có cảm giác dễ chịu không thể diễn tả, khoé miệng sắp cong đến mang tai.
"Sao cậu lại chuyển đến lớp chúng ta?" Tiêu Đồng cười không kiềm được, không dám nhìn Du Khinh Hàn, quay lưng lại phía Du Khinh Hàn hỏi, lúc nói chuyện hai vai run run lên.
Cánh tay Du Khinh Hàn đang khoát trên bả vai nàng, cảm nhận được âm thanh của nàng truyền qua tay mình, có ý định trêu chọc, đến càng gần hơn, hầu như là dán sát vào tai nàng thầm thì như đang vụng trộm, "Mình mà không đến, cậu lại bị bắt nạt thì làm sao bây giờ?"
Lần này, Tiêu Đồng mặt đỏ như máu, nàng cảm thấy như ánh mắt cả lớp đang xoáy vào nàng, càng không dám quay đầu lại, chỉ âm thầm tự an ủi mình, không có chuyện gì, hiện tại là tiết ngữ văn, giáo viên ngữ văn rất khó tính nên sẽ không ai để ý đến nàng đâu.
Như vậy mơ mơ màng màng cũng qua được tiết thứ nhất, lại mơ màng qua một ngày, đến thời điểm tan học buổi chiều, màu đỏ trên mặt Tiêu Đồng mới dần tan bớt, đến lúc cùng Du Khinh Hàn thu dọn cặp sách, Du Khinh Hàn cầm cây bút chì để quên nhét vào cặp của nàng, Tiêu Đồng rốt cuộc cũng tin Du Khinh Hàn là bạn cùng bàn với mình.
Nhận biết điều này làm Tiêu Đồng ngơ ngác mấy ngày, nàng chưa từng có bạn bè cũng chưa từng yêu đương, nàng chỉ cho rằng đây là niềm vui khi có bạn mới, hoàn toàn không suy nghĩ về phương diện mờ ám nào khác.
Không thể không nói, trên đời không có người bạn nào so với Du Khinh Hàn tận tâm chu đáo hơn, ở bên Tiêu Đồng không quá mấy ngày, đã nghiêm túc nhớ Tiêu Đồng thích ăn gì, không thích ăn gì, biết Tiêu Đồng có bệnh dạ dày, cùng Tiêu Đồng ăn cơm, đều sẽ lấy ra hết đồ ăn mang tính kích thích—— dù cho bản thân cô là người thích ăn cay.
Sau khi tan học sẽ cùng nhau nằm nhoài trên bàn tán gẫu, hai người đối diện với nhau, cùi chỏ cạnh bên cùi chỏ. Trời cuối thu thật đẹp, ánh mặt trời không lạnh không nóng chiếu lên mặt Du Khinh Hàn, lông mi cô lấp lánh dưới vầng sáng vàng rực, Tiêu Đồng híp mắt nhìn cô, niềm vui không thể che giấu từ trong mắt tràn ra, giống như cả khuôn mặt đều đang cười, lệ chí ở khoé mắt như được thẩm thấu ánh mặt trời mà trở nên rạng rỡ.
Du Khinh Hàn nhìn Tiêu Đồng được bao phủ trong ánh dương, nhìn thấy lệ chí của nàng mà lòng ngứa ngáy khó chịu, vốn dĩ cô muốn chờ thêm một thời gian, không muốn doạ cô gái bé nhỏ này, nhưng vẫn không nhịn được, nhẹ nhàng đặt ngón trỏ lên điểm lấp lánh cuối mắt Tiêu Đồng.
Cảm giác mềm mại sưởi ấm.
Sự thoả mãn từ đáy lòng truyền tới, Du Khinh Hàn không tự chủ phát ra một tiếng than thở, Tiêu Đồng đúng là một báu vật bị đánh rơi ở thị trấn nhỏ bé này, mà Du Khinh Hàn là người lặn lội đường xa tầm bảo, hiện tại báu vật này được cô nhìn thấy trước, sẽ là của riêng cô.
Tuy rằng hàng thật ở xa không với tới, nhưng Tiêu Đồng lại gần trong gang tấc, có được dễ như trở bàn tay.
Làm sao khiến người ta không hưng phấn.
Cùng nhau đi học, cùng nằm nhoài trò chuyện, cùng nhau tan học, còn cùng nhau leo núi mỗi cuối tuần, Tiêu Đồng xưa nay không biết cuộc sống còn có niềm vui như thế, mỗi ngày đều giống như được ướp trong bình mật, mỗi một ngày trước khi ngủ đều mong chờ ngày mai nhanh đến.
Mùa đông, thời điểm trận tuyết đầu tiên rơi xuống, Du Khinh Hàn mang Tiêu Đồng đi leo núi ngắm mặt trời mọc.
Thái dương đỏ rực lại lạnh lẽo, tương phản với tuyết trắng đầu mùa như thể nét son vì người trong lòng mà tô lên, mặt Tiêu Đồng cũng vì lạnh mà rực đỏ, cùng với tuyết trắng và mặt trời vừa mọc điểm xuyết cho nhau. Du Khinh Hàn ấp tay nàng vào trong lòng bàn tay mình, nhẹ nhàng xoa nắn hà hơi, hai người kề sát bên nhau cùng nhau sưởi ấm, Tiêu Đồng đỏ mặt nhìn cô, trong ánh mắt là bình minh rạng rỡ, so với mặt trời mọc còn đẹp hơn.
Sáng ngày đông quá yên tĩnh, Du Khinh Hàn không nỡ phá vỡ khoảnh khắc đó, cùng Tiêu Đồng đầu sát bên đầu tựa vào nhau, lặng lẽ hỏi nàng: "Lạnh không?"
"Không lạnh." Tiêu Đồng thở ra một làn khói trắng, ngại ngùng cười, "Khinh Hàn, mặt trời mọc thật là đẹp."
Du Khinh Hàn chỉ vào mũi Tiêu Đồng trêu đùa, "Nhưng không đẹp bằng cậu."
Tiêu Đồng biết cô lại đang trêu chọc mình, vừa thẹn vừa giận, vo một nắm tuyết trên đất định ném vào cô.
Lại bị Du Khinh Hàn giành trước một bước đánh lén thành công, kéo tay nàng ngã vào mặt tuyết, không biết là ai nhìn ai trước, cũng không biết là ai tiến lại gần ai trước, nhưng khi Tiêu Đồng kịp phản ứng, môi của nàng và Du Khinh Hàn đã chạm vào nhau.
Hai bờ môi lạnh lẽo như nhau, chạm vào nhau lại phát ra ngọn lửa cực nóng thiêu đốt, lúc đó các nàng còn quá trẻ, không biết hôn môi như thế nào, chỉ là môi chạm môi đã thấy vô cùng thoả mãn, như thể các nàng có thể bên nhau cả đời.
Hoặc là nói, Tiêu Đồng cảm giác các nàng có thể thật sự bên nhau một đời.
Không biết các nàng ở trong tuyết ôm nhau bao lâu, Du Khinh Hàn rốt cuộc cam lòng kéo Tiêu Đồng bò dậy, nâng mặt Tiêu Đồng, quyến luyến hôn lên, lần này là gắn bó quấn quýt, một nụ hôn gập ghềnh trắc trở, răng đụng vào nhau, đau đến cau mày, nhưng vẫn không nỡ tách nhau ra.
Mãi đến tận khi trong phổi gần như không còn không khí, Du Khinh Hàn mới thả Tiêu Đồng ra, hai người ôm lấy nhau thở dốc, Du Khinh Hàn ôm cổ Tiêu Đồng, khẽ nói bên tai Tiêu Đồng: "Tiểu Đồng, mình thích cậu."
"Không phải thích giữa bạn bè với nhau, mình thích cậu, muốn hôn cậu, ôm cậu, nắm tay của cậu không bao giờ buông ra."
Vành mắt Tiêu Đồng nóng lên, cằm dựa vào vai Du Khinh Hàn, không ngừng gật đầu, cũng không ngừng nói "Mình cũng vậy".
"Mình cũng vậy, mình cũng vậy..."
"Mình cũng thích cậu."
"Không phải thích nhau giữa bạn bè, cũng không phải anh chị em yêu thương nhau."
"Là rất thích rất thích, thích đến mức muốn kết hôn, muốn làm vợ của cậu."
Tiêu Đồng xưa nay chưa từng có can đảm như vậy, nói ra những lời này không chút xấu hổ, chỉ cảm thấy hạnh phúc đầy tràn khiến lồng ngực muốn vỡ tung.
Du Khinh Hàn bị nàng chọc cười, vuốt ve gáy của nàng nhẹ nói: "Đồ ngốc."
"Tiêu Đồng của mình, đồ ngốc của mình."
Tiêu Đồng khi ấy quá nhỏ, không biết cái gì là thích, cái gì là yêu, Du Khinh Hàn chỉ nói một câu yêu thích, đã khiến nàng lạc lối trong hạnh phúc.