Khiết Phích

Chương 17: Phác hoạ




Hoạt động nghệ thuật mà Cảnh Hành sắp xếp cho Tiêu Đồng thực chất là một chương trình gameshow. Ngoại trừ nàng ở ngoài giới, những khách mời khác đều là người hiện tại có chút tên tuổi trong giới giải trí, nhưng tiếng tăm cũng chưa quá nổi bật. Tiêu Đồng có biết một người trong số đó, chính là cô gái trẻ lên giường với Du Khinh Hàn khi nàng vừa từ Paris quay về.
Cô gái đó vẫn là dáng dấp nữ sinh sạch sẽ ngây thơ, mặc một chiếc váy trắng, tóc đen dài xoã trên vai, nhìn rất năng động, thấy ai cũng cười nói chào hỏi, có vẻ như nhân viên ở đây đều rất yêu thích cô nàng này.
Sau khi nghe MC giới thiệu, Tiêu Đồng mới biết cô gái này tên là Trương Hiểu Hiểu, vẫn còn là sinh viên năm nhất đại học, nhưng đã được vào một vai nữ chính trong phim truyền hình, bất kể là fans hay là độ hot tìm kiếm đều đang tăng cao, tương lai rạng rỡ.
Tiêu Đồng vừa ngồi cho chuyên gia trang điểm, vừa nghe MC giới thiệu, Trương Hiểu Hiểu trang điểm xong đã vội chạy lại, đứng phía sau Tiêu Đồng, nhìn nàng qua gương trang điểm, cười nói: "Chị Tiêu Đồng, em đã nghe danh tiếng của chị từ lâu, hôm nay mới gặp được, không nghĩ tới người thiết kế ra trang phục xinh đẹp cũng là một người đẹp như vậy, đúng là tài mạo song toàn."
Lời này chính là khen tặng, bởi vì dáng vẻ Trương Hiểu Hiểu dịu hiền ngoan ngoãn, lại cười đến xán lạn, nghe vào tai có thêm mấy phần chân thành. Tiêu Đồng ở trong gương nhìn nàng vài lần, âm thầm cảm khái, người ta nói diễn viên có muôn ngàn khuôn mặt, Trương Hiểu Hiểu của bây giờ làm gì còn vẻ ngượng ngùng của lần đầu tiên mình nhìn thấy? Thật sự không biết đâu là thật, đâu là giả.
Tiêu Đồng và Trương Hiểu Hiểu lần đầu gặp mặt vốn là không vui, trong lòng dị ứng với em gái này, không muốn nói nhiều với nàng, chỉ nhàn nhạt nở một nụ cười khách sáo, không nói gì.
Trương Hiểu Hiểu mặt nóng dán mông lạnh, cũng không xấu hổ, tự mình kéo một cái ghế ngồi xuống, nhìn Tiêu Đồng lại nói: "Chị Tiêu Đồng, em nhìn thấy chị rất quen, có phải chúng ta đã từng gặp nhau ở nơi nào không?"
"Chắc là vô tình gặp nhau trong buổi tiệc nào đó." Tiêu Đồng không lạnh không nhạt nói, "Tôi cũng coi như nửa người trong giới giải trí, nhìn quen mặt cũng không có gì lạ."
Trương Hiểu Hiểu mới vào giới giải trí có chút vị thế, khi tham gia các chương trình chạm mặt người trong nghề, nếu không nịnh bợ nàng, cũng sẽ có chút khách sáo. Nàng vốn là nghĩ tới lời đồn Tiêu Đồng ở Trung Thiết có hậu thuẫn lớn mạnh, muốn chạy tới làm quen, Trung Thiết tuy rằng không phải công ty giải trí, nhưng có quan hệ vừa rộng vừa mật thiết trong giới giải trí, nếu có thể quen biết Tiêu Đồng, tương lai sẽ không sợ không có tài nguyên. Ai ngờ Tiêu Đồng lại coi khinh nàng như vậy, đến cùng nàng vẫn còn trẻ, chưa từng chịu đựng tủi nhục như thế, lườm một cái bỏ đi, đóng cửa phòng rầm một tiếng, doạ sợ chuyên gia trang điểm, suýt chút nữa đâm bút vào mắt Tiêu Đồng.
"Xin lỗi xin lỗi, cô Tiêu cô không sao chứ?" Chuyên gia trang điểm sợ muốn đứng không nổi.
MC cũng mang theo vẻ mặt lúng túng, "Tiêu Đồng tiểu thư, người trẻ tuổi, cô đừng trách."
"Tôi không sao, tiếp tục đi." Tiêu Đồng cười an ủi chuyên gia trang điểm, rồi hướng đến MC nói: "Anh cũng đi làm đi, không cần phải để ý đến tôi."
Có loại nhạc đệm thế này, đến lúc vào tiết mục Trương Hiểu Hiểu và Tiêu Đồng cũng không chạm mặt nhau, chỉ là vào lúc nghỉ ngơi, một nam nghệ sĩ chừng hai mươi tuổi nhìn chằm chằm Tiêu Đồng một lúc, lại nhìn chằm chằm Trương Hiểu Hiểu, giống như phát hiện lục địa mới kêu ầm lên: "Có ai phát hiện ra không, Hiểu Hiểu và chị Tiêu Đồng có đôi mắt thật giống nhau nha!"
"Có đúng như vậy không? Để tôi nhìn một chút!"
"Tôi cũng nhìn!"
"Aizzz cậu nói đúng, giống quá."
"Thật sự giống mà, chỉ là khoé mắt Hiểu Hiểu thiếu một nốt ruồi, cũng không động lòng người như cô Tiêu, tôi là tôi vẫn thấy mắt của cô Tiêu đẹp hơn, ha ha ha..."
Tiêu Đồng không quen bị người khác vây xem như khỉ, càng không thích tiếp xúc gần với người khác, thật may là MC có kinh nghiệm, nhìn thấy Tiêu Đồng khác thường, ngắt lời đẩy mấy ngôi sao mới nổi kia ra, Tiêu Đồng mới thả lỏng một chút.
Đám người kia đi thật xa, gần như đi đến một góc khác trong hậu trường, Trương Hiểu Hiểu mới cố ý lớn tiếng nói: "Ai giống cô ấy chứ, cậu đừng khiến tôi xui xẻo." Nói xong liếc mắt nhìn về phía Tiêu Đồng, ra vẻ thị uy, Tiêu Đồng nở nụ cười, không nói gì.
Nàng là người đã gần ba mươi tuổi, không cần so đo cùng một cô gái vừa thành niên.
Chỉ là lời nói của chàng trai kia vẫn quẩn quanh trong đầu Tiêu Đồng, mấy lần ở trong tiết mục đều mất tập trung mà nhìn vào gương, thầm tự hỏi lòng, giống sao?
Giống chỗ nào? Rõ ràng không có chỗ nào giống.
Mãi đến khi nàng quay xong tiết mục, cùng Cảnh Hành ngồi vào xe, nàng còn mở camera trước của điện thoại, nghiên cứu vấn đề đôi mắt của mình giống hay không giống Trương Hiểu Hiểu, Cảnh Hành nhìn mắt nàng trong màn hình, trêu: "Êu, Tiêu Đồng, chị cũng bắt đầu chơi trò tự sướng? Không tồi không tồi, lúc này mới giống như người trẻ tuổi."
"A Hành, em cảm thấy cô gái Trương Hiểu Hiểu đó ngoại hình thế nào?" Tiêu Đồng ngẩng đầu lên hỏi.
"Trương Hiểu Hiểu? Rất đẹp nha, đây chính là cái tốt của tuổi trẻ, da mặt căng bóng mịn màng y như lòng trắng trứng."
"Không phải, chị là hỏi mắt của cô ấy."
"Mắt? Em không để ý lắm, làm sao?"
"Em cảm thấy mắt của cô ấy, so với chị có giống không?"
Cảnh Hành nghe Tiêu Đồng nói như vậy, mới nghiêm túc nhìn một chút đôi mắt của nàng, lại search vài tấm hình trên mạng của Trương Hiểu Hiểu so sánh một hồi, vui vẻ nói, "Đúng rồi, nhìn có vài điểm giống thật, Tiêu Đồng, sao chị phát hiện được vậy?"
"Hôm nay mấy người trẻ tuổi tán gẫu với nhau, vô tình chị nghe được." Tiêu Đồng nói.
Có được câu trả lời khẳng định, Tiêu Đồng không biết hiện tại mình có tâm tình gì, nàng có chút muốn cười, lại có chút muốn khóc, đôi mắt của mình giống với người từng cùng Du Khinh Hàn lên giường, điều này nói lên cái gì? Chẳng lẽ nói là Du Khinh Hàn tình cũ chưa quên, không ngừng tìm kiếm Tiêu Đồng của năm mười tám tuổi sao?
Đây là chuyện quỷ quái gì vậy, đến ngay cả bản thân Tiêu Đồng cũng không tin. Tiêu Đồng một người sống đứng sờ sờ trước mặt Du Khinh Hàn, Du Khinh Hàn còn xem thường, huống hồ là thế thân không có được năm phần giống Tiêu Đồng? Nhưng mà tâm tư của Du Khinh Hàn, Tiêu Đồng đoán không ra.
Ghét bỏ nàng, căm hận nàng, cuối cùng lại tìm một người phụ nữ có mấy phần giống nàng để lên giường, đây là ý gì? Trùng hợp? Hay vẫn là Du Khinh Hàn yêu thích loại dáng vẻ thế này?
Không nghĩ ra, Tiêu Đồng nghĩ đến đau não cũng không ra, cuối cùng dứt khoát không suy nghĩ gì nữa, mặt không cảm xúc, ngẩng đầu nhìn cảnh đêm lướt như bay về phía sau, ánh đèn đường phủ bóng lên mặt nàng lúc ẩn lúc hiện.
Cảnh Hành nhìn gò má của nàng, rất lâu sau mới do dự hỏi: "Tối hôm qua... Chị... Không có sao chứ?"
"Chị? Chị có thể có chuyện gì." Tiêu Đồng cười nói như không có chuyện gì, "Chị tắm rửa sạch sẽ, lên giường ngủ, ngủ một giấc đến sáng."
Cảnh Hành nói: "Nhưng mà buổi sáng, em thấy Du Khinh Hàn."
"Đúng vậy, cô ấy đến đưa quà sinh nhật cho chị." Tiêu Đồng nhún nhún vai cười, "bánh sinh nhật cô ấy tự làm, rất ngọt."
"Tiêu Đồng, chị không thích đồ ngọt." Thêm nữa, làm gì có người lấy Tiramisu làm bánh sinh nhật.
"Nhưng chị yêu Du Khinh Hàn." Tiêu Đồng tựa đầu vào cửa sổ xe, ngơ ngẩn nhìn Cảnh Hành, "A Hành, em nói trên đời có loại thuốc nào, để chị ăn một viên liền không yêu Du Khinh Hàn nữa?"
Tiêu Đồng nghĩ, nếu trên đời có loại thuốc như vậy, dù cho có táng gia bại sản, nàng nhất định phải mua một viên.
Cảnh Hành không biết trả lời nàng thế nào, chỉ đành trầm mặc.
Một lát sau, Tiêu Đồng tự giễu cười nói: "Quên đi."
Nếu như không yêu Du Khinh Hàn, làm bạn với mình cũng chỉ còn lại vô hạn thống khổ, Tiêu Đồng không có được nội tâm kiên cường như vậy, nàng không tin mình có thể tiếp tục chống đỡ được.
Du Khinh Hàn là độc dược khiến cho Tiêu Đồng từ từ mất đi sức sống, lại là thuốc giải duy nhất giúp Tiêu Đồng không vụn vỡ, Tiêu Đồng không có lựa chọn nào khác.
Sau khi về đến nhà, Du Khinh Hàn không thấy tới, Tiêu Đồng rửa mặt sạch sẽ liền đi vào căn phòng ngủ nhỏ chỉ có một cánh cửa sắt của mình, có một mình nàng không muốn làm cơm, dứt khoát không ăn cơm tối. Hiện tại còn quá sớm, khoảng thời gian này quá bận, hiếm khi có một buổi tối nhàn hạ như vậy, vậy mà lại ngủ không được, mò lấy sổ phác hoạ dưới giường bắt đầu vẽ.
Dưới đáy giường của nàng chất rất nhiều bản phác hoạ, chân dung có, toàn thân cũng có, đều vẽ cùng một người, Du Khinh Hàn.
Lúc trước căn bản Tiêu Đồng không nghĩ tới làm thiết kế thời trang gì đó, nàng học không giỏi, sau đó lại xảy ra chuyện, không có cách nào tiếp tục ở lại trường học, Du Khinh Hàn liền đề nghị nàng vào học ở Học viện mỹ thuật, vì thế mà đi tới con đường thiết kế này, không nghĩ tới như vậy lại có chút thành tựu.
Dưới đáy giường, theo năm tháng tích lũy được hơn trăm bản phác hoạ, đều là bản thảo thiết kế của Tiêu Đồng, có cái đã công bố, cũng có cái vì nguyên nhân nào đó mà lẳng lặng nằm yên chưa được giới thiệu, những bản thảo này lấy giá trị hiện tại của Tiêu Đồng, có thể mua được cả trăm căn hộ thế này, nhưng chúng lại vùi mình dưới đáy giường tối tăm không thấy ánh sáng, một trang giấy cũng chưa từng được người khác nhìn thấy.
Các loại phong cách khác nhau, nhưng người mẫu chỉ có Du Khinh Hàn.
Nhà Tiêu Đồng có một phòng treo quần áo, trang phục bên trong đều là tác phẩm nàng đã công bố, còn lại phần lớn là các tác phẩm đoạt giải thưởng, Du Khinh Hàn cũng biết, có xem qua loa mấy lần, chỉ nghĩ rằng Tiêu Đồng cất giữ để minh chứng cho thành công mà nàng đạt được. Nhưng cô không biết là, hàng trăm hàng ngàn bộ váy áo khác nhau kia, đều là Tiêu Đồng cẩn thận li từng tí, chăm chút từng đường kim mũi chỉ may thành, từ khi còn là bản vẽ đến lúc ra hình ra dạng.
Từ máy may đạp chân kiểu cũ, cho đến máy may chạy điện hiện tại, mỗi một bộ y phục đều vừa vặn với thân hình Du Khinh Hàn thời điểm đó, dù là mập hay là ốm, cho đến những trang phục gần đây nhất tại Paris, nếu Du Khinh Hàn có tâm mặc thử một lần, sẽ phát hiện rằng phối lên người mình không tồi chút nào, chỉ tiếc Du Khinh Hàn chưa từng thử, cô căn bản là không thèm để ý.
Dù cho Tiêu Đồng có nhiều vinh quang hơn nữa, địa vị cao đến đâu thì thế nào? Trước mặt Du Khinh Hàn, nàng vĩnh viễn là một Tiêu Đồng bộ dạng khúm núm, lo được lo mất mà thôi, Du Khinh Hàn biết, cho nên cô mới dám trắng trợn không kiêng dè như thế.
Những trang phục hoặc đơn giản tinh tế, hoặc hoa mỹ diễm lệ đó, Tiêu Đồng chỉ hy vọng có một ngày Du Khinh Hàn sẽ mặc vào.
Chưa từng có.
Sau này, sợ là cũng sẽ không có.
Tiêu Đồng một bên dùng bút chì phác hoạ đường nét Du Khinh Hàn trên giấy, một bên cong lên khóe miệng.
Chiếc váy này, nếu như mặc trên người Du Khinh Hàn, sẽ rất đẹp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.