Khiết Phích

Chương 24: Mất đi




"Họ tên."
"Du Khinh Hàn."
"Tuổi tác."
"29."
"Quan hệ cùng nghi phạm."
"Người tình nhỏ."
"Cô nói cái gì?"
Du Khinh Hàn ngồi đối diện cảnh sát, không nhịn được hơi co một chân lên, "Quan hệ tình nhân có được không? Tôi nói nè đồng chí cảnh sát, có gì mà ngạc nhiên như vậy chứ? Năm nay là năm nào, trong luật pháp của nước ta cũng không nói đồng tính luyến ái là phạm tội chứ?" Cô mới biết được cuối năm Tiêu Đồng bị nhốt vào trại tạm giam, khó trách mình không gọi điện thoại cho Tiêu Đồng được, thế là toàn bộ tức giận trút lên người cảnh sát, nếu không phải những người này lo việc bao đồng, bản thân mình cũng không đến nỗi nhiều ngày như vậy tìm không được Tiêu Đồng.
Cảnh sát phụ trách lấy lời khai bị cô oán giận một câu, trên mặt hiện ra vẻ khó coi, nhưng vì thân phận của cô nên không nói gì, cân nhắc hồi lâu, mới viết xuống hai chữ "Tình nhân", lại hỏi: "Có thể kể chi tiết hành vi phạm tội nghi phạm đã gây ra không?"
"Phạm tội? Nghi phạm?" Du Khinh Hàn giật mình cười, "Đồng chí cảnh sát, anh đang nói gì đấy? Tôi và bạn gái tâm huyết dâng trào nên chơi đùa chút ít tình thú, sao lại gây ra hành vi phạm tội gì chứ? Tôi nhát gan, anh đừng doạ tôi."
"Theo chúng tôi được biết, nghi phạm Tiêu Đồng có hành vi bắt cóc, giam giữ người, Du tiểu thư, mời cô phối hợp công việc của chúng tôi, cảm ơn."
"Đây là đang nói chuyện gì chứ? Tôi ở nhà bạn gái tôi mấy ngày, anh gọi cái này là giam giữ người? Nếu nói như vậy thì tình nhân ở chung với nhau đầy đường sao anh không quản đi?" Du Khinh Hàn lườm một cái, "Đồng chí cảnh sát, cuối năm anh không có việc gì làm sao? Đừng đổ oan cho người tốt."
Cảnh sát trẻ lần đầu tiên gặp phải người bị hại phiền phức thế này, rốt cục không kiên nhẫn được nữa, đập bút lên mặt bàn ầm một tiếng, "Du tiểu thư! Mời cô có thái độ hợp tác."
"Không phải tôi đang cẩn thận trả lời từng vấn đề của anh sao? Đồng chí cảnh sát, tôi thấy thái độ của anh không tốt lắm nha."
"..." Cảnh sát nuốt cục tức vào bụng, tiếp tục lấy lời khai, "Được, cô nói cô chỉ ở nhà người tình, vậy tại sao lúc chúng tôi đến cô đang mang còng tay, lại còn bị truyền dịch?"
"Đã nói là tình thú rồi mà." Du Khinh Hàn cà lơ phất phơ cười, "Tôi thích chơi SM, không được sao? Đồng chí cảnh sát, đừng nói SM là cái gì anh cũng không biết nha?"
"Cô!" Cảnh sát cắn răng, cây bút trên tay như sắp bị vặn gãy, "Du tiểu thư, giả mạo khẩu cung là phạm pháp."
"Đúng vậy, vì lẽ đó tôi chỉ toàn nói thật, đồng chí cảnh sát, Tiêu Đồng đối với tôi không có bất kỳ hành vi hay ý nghĩ phạm tội nào, các anh mau thả cô ấy đi, đừng bắt sai người tốt."
Quả thực, hành vi của Tiêu Đồng không đến mức bắt cóc, nhiều lắm là hạn chế tự do thân thể của người khác, cũng không giữ vũ khí trái phép, không tính là phạm tội, nhiều lắm là ảnh hưởng trị an, tuy rằng có nghi ngờ ngược đãi Du Khinh Hàn, thế nhưng nếu cả người bị hại là Du Khinh Hàn cũng nói chuyện xảy ra với Tiêu Đồng là "Tình thú", cảnh sát cũng khó quản, cuối cùng chỉ có thể tạm giam 15 ngày, phạt ít tiền là xong việc, lý do là nhiễu loạn trị an xã hội.
Phạt tiền không có gì, nhưng đối với việc tạm giam 15 ngày, Du Khinh Hàn không hài lòng lắm, nếu như cô muốn gặp một người thì nhất định phải thấy được người đó, huống hồ khi cô muốn gặp Tiêu Đồng, xưa nay đều là vừa gọi liền đến, làm sao một cảnh sát nho nhỏ lại dám đem Tiêu Đồng nhốt lại để mình không thấy được đây?
Nhưng có bất mãn cũng hết cách rồi, người ta dù sao cũng là cảnh sát, cũng chỉ có hai tuần lễ, chờ thêm một chút là được.
Tiêu Đồng không nghĩ tới mình bị xử phạt không đến nơi đến chốn như vậy, thời điểm cảnh sát tìm nàng làm thủ tục, nàng vỗ bàn kêu la: "Không... Không! Là tôi bắt cóc cô ấy! Tôi có tội! Tôi phải ngồi tù! Tôi không đi ra!" Nàng tâm tình kích động, mấy cảnh sát giật nảy mình, vội vàng làm cho xong xuôi thủ tục của nàng, một lần nữa áp tải nàng vào trong phòng giam.
Thật vất vả giải quyết vụ án này, giơ cao mà lại đánh khẽ, mấy cảnh sát phụ trách nhìn nhau đều thở phào nhẹ nhõm. Mọi người đều nói quan to khó quản chuyện nhà, trước đây còn không tin, hiện tại cũng coi như là có chút kiến thức.
Tiêu Đồng cho rằng lần này rốt cuộc có thể né tránh Du Khinh Hàn, dù cho mình muốn gặp cô ấy cũng không được, ai ngờ cuối cùng chờ được kết quả khiến người ta dở khóc dở cười. Đợi ở trong trại tạm giam 15 ngày, nàng không biết sau này mình sẽ sống thế nào, ở trong trại tạm giam nàng còn thấy yên tâm hơn ở ngoài, chí ít nơi này đều là cảnh sát, tuy rằng không có tự do, nhưng vẫn còn an toàn.
Nhưng cuối cùng phải đi ra ngoài, cảnh sát cứu không được nàng, luật pháp cũng cứu không được nàng, Tiêu Đồng biết, rời khỏi Du Khinh Hàn, bản thân mình muốn sống, chỉ có thể tự cứu mình, buồn cười chính là, ngay cả bản thân nàng cũng không cứu được nàng.
Trong lúc tạm giam, luật sư báo cho Cảnh Hành tin tức liên quan đến Tiêu Đồng, Cảnh Hành sau khi biết tin, vội vã ngàn dặm từ quê nhà chạy về thành phố Giang Vũ, lại vội vã chạy đến trại tạm giam, nghĩ đến việc Tiêu Đồng đã làm, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên lưng cô.
Cảnh Hành không nghĩ ra tại sao Tiêu Đồng lại hồ đồ như thế, không phải chỉ là một Du Khinh Hàn sao? Nàng đã phí hoài nửa đời trước, lẽ nào cần phải ném luôn cả nửa đời sau mới cam tâm? Cũng may lần này chỉ là tạm giam 15 ngày, lỡ như Du Khinh Hàn thật sự có mệnh hệ gì, Du gia sẽ bỏ qua cho nàng sao?
Khi nhìn thấy Tiêu Đồng trong trại giam, tim Cảnh Hành mới buông lỏng, cũng còn tốt, người không gầy nhiều lắm, tinh thần cũng ổn định.
Cảnh Hành muốn mắng Tiêu Đồng, muốn tận tình khuyên Tiêu Đồng, nhưng khi cô thật sự nhìn thấy Tiêu Đồng thì không nói được lời nào, đối mặt Tiêu Đồng cùng nhau im lặng nửa ngày, mới bất đắc dĩ nói: "Tiêu Đồng, sao chị lại hồ đồ như thế."
"A Hành, không phải em về nhà ăn tết sao?" Tiêu Đồng không có chút nào cảm giác mình suýt chút nữa là không còn đường về, nhìn thấy Cảnh Hành, vẫn cười nói, "Ở quê chơi vui không?"
"Chị xảy ra chuyện lớn như vậy, em còn có tâm tình ăn tết, có tâm tình vui chơi sao? Việc này nếu như truyền đi, sợ là một mình em không thể gánh nổi."
Tiêu Đồng chột dạ cười cười, "Xin lỗi, chị nhất thời kích động, cũng không cân nhắc nhiều như vậy."
"Quên đi, cũng còn tốt việc này không lộ ra ngoài chút gì, chị ở trong này đợi mấy ngày, cố gắng yên tĩnh một chút, sau khi đi ra, mọi chuyện lúc trước... cũng sẽ qua."
Cảnh Hành không nói rõ, nhưng Tiêu Đồng cũng hiểu, nàng cười khổ, quơ quơ cái còng trong tay, leng keng vang vọng.
"Lần này, mọi chuyện đều sẽ qua..."
Nêu không thì còn có thể làm gì đây? Tiêu Đồng đã thử hết mọi cách, nhưng chẳng có tác dụng gì cả.
Lúc trước, tuy Du Khinh Hàn đối với nàng rất tệ nhưng tốt xấu gì nàng cũng còn có chút ngọt ngào, lấy hồi ức để an ủi, mà bây giờ, ngay cả những hồi ức ngọt ngào kia cũng là giả, nàng thật sự không còn gì cả, không còn sót lại chút gì.
Tiêu Đồng thật hy vọng những hồi ức thống khổ kia cũng là giả, nhưng chúng nó lại chân thực đến đẫm máu, một chút cơ hội trốn tránh cũng không cho Tiêu Đồng.
"A Hành, lần này em về nhà, là về huyện Thượng Dung sao?"
"Ừm, vốn là muốn đi ra ngoài chơi, lần trước không phải chị nói trở về gặp bà nội sao? Em nghĩ cũng đã lâu không về, vừa vặn nhân dịp tết có thời gian nên trở về một chuyến, đúng rồi Tiêu Đồng, chị cũng là người huyện Thượng Dung phải không?"
Ừ."
"Vậy thì thật tốt, lần sau chúng ta có thể cùng quay về."
Tiêu Đồng không nói đồng ý hay không, chỉ nở nụ cười.
Đề tài chuyển sang chuyện khác, nhìn thấy đã đến giờ, Cảnh Hành rời đi, Tiêu Đồng nhìn bóng lưng của cô nghĩ, nếu như không phải bà nội chôn cất ở nơi đó, nơi đó, cả đời mình đều không muốn trở về, nơi đó chính là Địa Ngục.
Cảnh Hành đi không lâu sau, Du Khinh Hàn cũng muốn đến thăm Tiêu Đồng một lần, chỉ là bị Tiêu Đồng từ chối.
Nàng không biết Du Khinh Hàn có ý định gì, là muốn nhục nhã nàng? Hoặc là cười nhạo nàng? Những thứ này đều không quan trọng, điều Tiêu Đồng rõ ràng chính là, bản thân không thể gặp lại Du Khinh Hàn, chỉ cần thêm một lần nữa, nàng thật sự sẽ vĩnh viễn chạy không thoát.
Mười lăm ngày thoáng cái đã qua, lúc đi ra là Cảnh Hành tới đón, Tiêu Đồng mang đến cho Cảnh Hành rất nhiều phiền phức, bây giờ nhìn đến Cảnh Hành cảm thấy hổ thẹn không chịu nổi, dự định mời Cảnh Hành ăn bữa cơm tỏ ý cảm ơn, hỏi Cảnh Hành có thích quán ăn nào không.
Cảnh Hành cười nói: "Ăn bên ngoài nhiều đến phát chán rồi, nếu chị thật sự muốn mời em ăn cơm, không bằng chị nấu cho em một bữa đi, đồng thời chúc mừng chị ra ngoài luôn, nói đi nói lại, em còn chưa từng ăn cơm chị làm đó."
Tiêu Đồng nói: "Được, chút nữa quay về mua ít nguyên liệu, đừng chê khả năng nấu nướng của chị là được."
"Làm gì có, chị nấu ăn đảm bảo sẽ ngon."
Xe Cảnh Hành đậu bên lề đường trước cửa trại giam, cô mở cửa lái phụ ra hiệu Tiêu Đồng lên xe, đúng lúc phía sau truyền đến hai tiếng còi xe, hai người đồng thời quay đầu lại, chỉ thấy một chiếc xe màu đen phi như bay lại, thắng gấp một cái dừng phía sau xe Cảnh Hành, vẻ mặt Tiêu Đồng lập tức thay đổi, đứng không vững lảo đảo lui về phía sau một bước, nhìn thấy một người bước xuống xe, không phải Du Khinh Hàn thì là ai?
Cảnh Hành nhìn thấy Du Khinh Hàn, cũng đổi sắc mặt, bước tới che phía trước người Tiêu Đồng, lạnh lùng nói: "Cô tới làm gì?"
Trong mắt Du Khinh Hàn căn bản không hề có Cảnh Hành, cô đi thẳng tới trước mặt Tiêu Đồng, Tiêu Đồng trốn phía sau Cảnh Hành, không dám nhìn cô.
"Tiêu Đồng, tôi muốn nói mấy câu với em." Du Khinh Hàn lướt qua vai Cảnh Hành nhìn Tiêu Đồng, nhưng Tiêu Đồng vẫn cúi đầu, Du Khinh Hàn chỉ có thể nhìn thấy đỉnh đầu của nàng.
Tiêu Đồng không dám ngẩng đầu, nàng không dám nhìn Du Khinh Hàn, chỉ lo nhìn nhiều, sẽ lại rơi vào đó, càng trốn về phía sau, nói: "Em nghĩ rằng đã nói xong hết rồi."
"Còn có một câu." Du Khinh Hàn nhìn chằm chằm Tiêu Đồng, tuy đã vào xuân, nhưng khí trời còn rất lạnh, Tiêu Đồng mặc quần áo tuy dày nhưng lại không đội mũ trùm đầu, hai tai phơi ngoài gió lạnh đã đỏ hồng, Du Khinh Hàn nhớ lại rất lâu trước đây, vào mùa đông Tiêu Đồng cũng thường quên đội mũ, mình sẽ dùng tay che hai tai cô ấy để giữ ấm, tai của người này, giống như rất dễ đỏ lên, chỉ là rất lâu rồi Du Khinh Hàn không chú ý tới.
Tiêu Đồng tựa hồ cảm nhận được tầm mắt của cô, rụt cổ một cái, "Hàn nói đi, em nghe."
"Tiêu Đồng, sau này chúng ta có thể làm bạn."
Tiêu Đồng nghe xong, quả thực muốn cười ra tiếng, nàng quả thực đã cười ra tiếng trào phúng, hừ một tiếng trong mũi, lời nói ra cũng cay độc mang theo ý cười, "Hàn định làm bạn với người có ý đồ bắt cóc mình?"
"Việc đó tôi không ngại! Tiêu Đồng, tôi không trách em!"
"Em để ý." Tiêu Đồng cắn răng nói, "Du Khinh Hàn, hoặc là Hàn vĩnh viễn ở bên cạnh em, hoặc là vĩnh viễn đừng đến tìm em, chỉ là đừng dây dưa tiếp cận, khiến em hi vọng viễn vong, em biết bản thân thấp hèn, làm kẻ thay thế cho Hàn mười hai năm, ngoại trừ lần này, mười hai năm qua chưa từng làm hại Hàn, Hàn cũng biết tình trạng của em, em chỉ cầu xin hãy nể tình chúng ta bên nhau mười hai năm, đừng xuất hiện trước mắt em nữa, em không biết lần sau em sẽ làm ra chuyện gì."
Thời điểm nàng nói chuyện, tận lực khắc chế tâm tình, nhưng bắp thịt hai bên gò má vẫn không kiềm chế được co giật, tầm mắt Du Khinh Hàn tựa như tụ thành thực thể, bốn phương tám hướng đâm tới Tiêu Đồng, kể cả những câu nói của cô cũng khiến Tiêu Đồng đau đớn khó nhịn, càng thêm rụt vai tránh né.
"Tiêu Đồng..."
"Du Khinh Hàn, trở về đi, Mạc Tịch Nguyên của Hàn đang đợi Hàn." Tiêu Đồng co rúm lại nói rằng, "Hàn đợi cô ấy mười mấy năm, từ nay về sau không cần phải tiếp tục tìm người có hình dáng giống cô ấy, khó khăn biết bao? Đừng tiếp tục phụ lòng cô ấy, trở về đi... về đi..."
Du Khinh Hàn không nói một lời nhìn vào Tiêu Đồng, người kia đang nói chuyện với cô, nhưng từ đầu đến cuối đều không ngẩng đầu lên, từ đầu đến cuối đều không nhìn thẳng vào cô.
Du Khinh Hàn biết, lần này là Tiêu Đồng nghiêm túc quyết định rời khỏi mình, rõ ràng nên vui vẻ, nhưng cô lại cảm thấy phiền muộn, giống như trong lòng mất đi một thứ gì đó, một thứ gì rất quan trọng.
Nhưng Tiêu Đồng lại nhắc đến Mạc Tịch Nguyên, khiến cho Du Khinh Hàn có chút tỉnh táo, đúng vậy, Mạc Tịch Nguyên, còn có Mạc Tịch Nguyên.
"Tiêu Đồng, xin lỗi." Du Khinh Hàn nói, "Tôi biết tôi nợ em một câu 'Xin lỗi', sau này em có chuyện gì khó xử cứ việc nói, tôi giúp được nhất định sẽ giúp, tuy em không coi tôi là bạn, nhưng với mười mấy năm giao tình của chúng ta..."
Cảnh Hành đứng trước mặt Du Khinh Hàn, thay Tiêu Đồng chặn lại phần lớn tầm mắt, nghe Du Khinh Hàn nói những lời kia liền muốn cười, cái gì mười mấy năm giao tình? Nói là Tiêu Đồng mười mấy năm làm bảo mẫu không công cho Du Khinh còn tạm được, nhẫn nhục chịu khó còn bị đánh bị mắng, phải biến thành người khác hầu hạ một kẻ như phế vật? Du Khinh Hàn không phải không nỡ buông Tiêu Đồng, cô ta là không nỡ lập tức mất đi một bảo mẫu tận tâm tận lực thôi, cũng may cô ta có da mặt dày, còn có thể nói tới mức đường hoàng như thế.
"Du tổng yên tâm, thói quen của Tiêu Đồng tôi ở bên chị ấy nhiều năm như vậy so với cô còn rõ hơn, Tiêu Đồng có tôi chăm sóc, sẽ không có vấn đề gì." Cảnh Hành nói.
Lời này kỳ thực là cái tát mạnh mẽ vào mặt Du Khinh Hàn, nghĩa bóng là Du Khinh Hàn ở cùng Tiêu Đồng mười mấy năm, cũng không thấy từng chăm sóc nàng được một ngày, giúp nàng được một chuyện, bây giờ chia tay còn hi vọng giúp đỡ cái gì chứ? Biến mất khỏi thế giới của Tiêu Đồng chính là sự giúp đỡ lớn nhất rồi.
Bởi vì một câu nói của Cảnh Hành, mặt Du Khinh Hàn lúc đỏ lúc trắng, cô trầm mặc nhìn Tiêu Đồng, hi vọng Tiêu Đồng có thể phản bác lại Cảnh Hành, không nghĩ tới Tiêu Đồng lại nói thêm: "Du tổng, trước đây cảm ơn cô chăm sóc, con đường sau này, chính tôi sẽ đi, sẽ không làm phiền cô."
Du Khinh Hàn thất lạc, phẫn nộ, oan ức, nhưng không nói ra được một lời.
Nói cái gì đây? Để Tiêu Đồng đừng đi?
Làm sao có khả năng.
Không còn lời nào có thể nói, Du Khinh Hàn không thể làm gì khác hơn là trầm thấp hít một hơi, nói: "Vậy em đi đường cẩn thận."
"Ừm."
"Gặp lại."
"Gặp lại."
Tiêu Đồng lên xe Cảnh Hành, chiếc xe cách Du Khinh Hàn ngày càng xa, cuối cùng không nhìn thấy nữa.
Du Khinh Hàn dựa vào cửa xe đứng lặng thật lâu, trong lòng một mảng trống rỗng, tựa như đánh mất thứ gì đó rất trân quý.
Nhưng mà rõ ràng, cô biết rằng mình tìm về được một thứ quý giá, vì thế phải vứt bỏ một vật cũ đi, để có chỗ đặt vào vật quý đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.