Khiết Phích

Chương 27: Ác ma ở nhân gian




Cảnh Hành vừa đi, trong phòng mất đi nửa phần hơi người nên không khí tựa hồ lạnh lẽo hơn, Tiêu Đồng khóa trái cửa, lại khoá thêm hai lớp bảo hiểm nữa, cẩn thận kiểm tra mọi thứ kĩ càng mới tắm rửa qua loa rồi trốn vào mật thất nhỏ của nàng.
Gần một tháng không quay về, phòng ngủ nhỏ này vẫn giống y như đúc ngày nàng rời đi, từ còng tay trên giường sắt cho đến bình truyền dịch vẫn chưa lấy xuống, dây thừng trói bốn góc vẫn còn đó, dấu vết Du Khinh Hàn nằm trên giường đều còn nguyên, giống như Du Khinh Hàn chỉ vừa rời khỏi.
Tiêu Đồng đứng ở cạnh cửa nhìn một lúc, cảm thấy bình truyền dịch và dây thừng nằm trên giường nhăn nheo như đâm vào mắt khiến nàng đau đớn, nàng kéo tất cả xuống, kể cả drap trải giường Du Khinh Hàn đã dùng qua cũng vậy, mãi đến tận khi chiếc giường chỉ còn lại một tấm ván gỗ trơ trọi mới cảm thấy trong lòng dễ chịu một chút.
Nàng nằm tên tấm ván giường trần trụi, chỉ mặc một bộ đồ ngủ mỏng manh, lưng dán vào ván gỗ lạnh lẽo cứng rắn, mắt nhìn chằm chằm trần nhà, đèn huỳnh quang quá chói làm hai mắt Tiêu Đồng đau nhức, khóe mắt chảy xuống một giọt nước, nhưng rất nhanh đã rơi vào trong tóc, không còn nhìn thấy nữa.
Ở bên Du Khinh Hàn nhiều năm như vậy, ngẫm lại thật là thần kỳ, vì cô ấy chuyện gì cũng từng làm, thậm chí ngay cả chuyện lao tù suýt chút nữa cũng trải qua, vậy mà khi quay đầu vẫn không thể nào giữ lại được một người.
Hình như lúc tối có ăn một chút sốt cay cùng Cảnh Hành, dạ dày của nàng lại bắt đầu quặn lên, từng cơn đau mang theo cảm giác thiêu đốt, tuy không phải quá nghiêm trọng nhưng cũng khiến người ta khó chịu, Tiêu Đồng nằm ở trên giường, đầu trống rỗng.
Kết thúc.
Nàng biết rõ chuyện của mình và Du Khinh Hàn đã thật sự kết thúc, người mà Du Khinh Hàn yêu, người làm Du Khinh Hàn nhớ mãi không quên đã trở về, hết thảy mọi cứu vãn của Tiêu Đồng đều mất đi ý nghĩa, người nào đó từng nói sẽ bảo vệ nàng, đưa nàng ra khỏi Địa Ngục, một Du Khinh Hàn nói muốn cả đời đều đối tốt với nàng, cuối cùng đã hoàn toàn rời khỏi thế giới của nàng, từ đây sẽ không một ai có thể bảo vệ nàng, không ai vì nàng chắn đi bóng tối, không ai có thể vực nàng dậy trong lúc tuyệt vọng nhất.
Đã nhiều năm, vây quanh Tiêu Đồng là một đám ác ma, mỗi buổi tối Tiêu Đồng đều nhìn thấy chúng, lúc còn Du Khinh Hàn ở bên cạnh, Tiêu Đồng sẽ trốn trong ngực Du Khinh Hàn, những ác ma kia không dám tới gần, chỉ có cách đứng xa xa giương nanh múa vuốt, tới tới lui lui rình mò trong đêm tối, từng cặp mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm Tiêu Đồng, giống như nhìn con mồi dễ tóm gọn như trở lòng bàn tay.
Khi Du Khinh Hàn không ở nhà, một mình Tiêu Đồng sẽ khóa kín cửa sổ, nhưng khi trời tối, những con mắt đỏ ngầu kia vẫn vây quanh như cũ, dán chặt vào cửa sổ chen lấn nhau nhìn vào, giương cái miệng lớn như chậu máu, chỗ nào có bóng tối đều có thể nhìn thấy chúng, Tiêu Đồng trốn trái trốn phải, trốn đâu cũng không thoát, không thể làm gì khác hơn là tạo ra một nơi không có song cửa, không có bóng tối, một nhà tù không có khe hở, nhốt những ác ma này ở bên ngoài, để chúng không tìm được mình.
Nhưng Tiêu Đồng mang Du Khinh Hàn vào, nàng để Du Khinh Hàn ở đây, những ác ma kia trong lúc đó cũng theo vào.
Nhà tù này không còn an toàn nữa, Tiêu Đồng nghe tiếng móng vuốt không ngừng cào phía ngoài, móng vuốt sắc bén ma sát với cửa sắt, phát ra từng tiếng lạo xạo thảm thiết xuyên vào tai, Tiêu Đồng run lên một hồi, đi thẳng về phía góc tường.
Bị phát hiện, cuối cùng bọn chúng đã phát hiện nơi này. Tiêu Đồng run rẩy nghĩ, một khi bị chúng phát hiện ra, mình không thể trốn đi đâu được nữa, chúng sẽ vào đây, mặc kệ Tiêu Đồng có giấu mình tốt thế nào thì bọn chúng vẫn sẽ tìm thấy.
Tiêu Đồng núp trong góc tường run lẩy bẩy, bỗng nhiên có âm thanh thì thào bên tai nàng: "Du Khinh Hàn không cần cô nữa, bây giờ cô là của bọn ta..."
"A a a ——" Tiêu Đồng che tai thét lên, liên tục lăn lộn tránh né ở góc tường, chỉ thấy ở khe hở tối tăm nhỏ hẹp giữa giường sắt và góc tường lòi ra một cặp mắt đỏ ngầu, cặp mắt kia còn mọc ra hàm răng, quơ quạng về phía Tiêu Đồng, nhìn nàng cười thâm trầm.
"Du Khinh Hàn không cần cô nữa, bây giờ cô là của bọn ta..."
"Cô là của bọn ta... Du Khinh Hàn không cần cô nữa..."
Càng ngày càng nhiều âm thanh khủng bố vang lên, càng ngày càng nhiều cặp mắt đỏ như máu cùng với răng nanh răng nhọn hoắc từ dưới đáy giường chui ra, bây giờ Tiêu Đồng mới để ý, nhà tù này cũng không phải hoàn toàn không có bóng tối, ở dưới gầm giường là góc tối mà ánh đèn không chiếu tới, nơi đó là bóng tối hoàn toàn, những tên ma quỷ đã sớm trốn dưới gầm giường chờ đợi từ lâu, ý đồ xâu xé Tiêu Đồng.
"Đừng tới đây! Đừng tới đây! Du Khinh Hàn... Du Khinh Hàn cô ấy sẽ tới ngay! Các người đừng tới đây!"
Tiêu Đồng không dám tiếp tục tới gần chiếc giường kia, vịn cửa kêu gào loạn xạ, cơ thể nàng run rẩy hầu như không đứng lên được, ngón tay gắt gao nắm cửa, nhưng nàng không thể đi ra ngoài, bởi vì ngoài cửa càng có nhiều ma quỷ hơn, đang mài móng vuốt chờ nàng, không thể trốn đi đâu được, chỉ có thể tuyệt vọng chờ chết.
"Du Khinh Hàn? Du Khinh Hàn không cứu được cô... Tiêu Đồng, cô là của bọn ta... Cô là của bọn ta..." Cuối cùng, đôi mắt đỏ ngầu trong bóng tối không còn e ngại ánh sáng nữa, chúng nhe răng nanh dồn dập bò ra từ trong góc nơi ánh đèn không chiếu tới, chen chúc nhau đứng xung quanh Tiêu Đồng, móng vuốt sắc nhọn nắm lấy tóc Tiêu Đồng, lôi kéo quần áo Tiêu Đồng, cuối cùng mạnh mẽ bóp cổ của nàng, móng vuốt cắm vào trong da thịt mỏng manh của nàng, Tiêu Đồng cảm giác như mình sắp nghẹt thở.
Nàng ôm cổ họng giãy giụa, hai chân co giật, nàng cảm giác mình sắp chết.
"Du Khinh Hàn... Du Khinh Hàn..."
Những thứ khủng bố này điên cuồng lặp đi lặp lại tên Du Khinh Hàn bên tai nàng, không ngừng nghỉ một giây phút nào, vừa trào phúng vừa ngâm nga, khi xa khi gần truyền vào tai Tiêu Đồng, nàng gào khóc thảm thiết, đừng kêu, đừng kêu... Du Khinh Hàn, Du Khinh Hàn sao còn chưa tới vậy.
"Du Khinh Hàn sẽ không tới đâu, làm sao cô ấy đến cứu cô được, cô tự nhìn lại mình đi, có bao nhiêu dơ bẩn chứ." Những con mắt đỏ ngầu, những móng vuốt sắc nhọn cuối cùng tụ lại thành thực thể, nữ có nam có, đều là dáng vẻ trẻ trung, vây thành một vòng từ trên cao nhìn xuống Tiêu Đồng, vừa chỉ trỏ vừa cười nhạo nàng.
"Mau đến xem, chính là cô ta, cô ta là kẻ đồng tính luyến ái trong truyền thuyết đó."
"Đồng tính luyến ái? Chính là dạng con gái thích con gái đáng ghê tởm đó hả? Nhìn thấy rất trong sáng ngây thơ mà, ha ha ha ha ha..."
"Cái gì mà thích con gái chứ, tôi thấy cô ta là chưa thử qua đàn ông, nếm qua một lần thì biết thành thật rồi, sợ là bây giờ chỉ muốn đàn ông thôi."
"Ha ha ha ha ha..." Tiếng cười từ đỉnh đầu Tiêu Đồng truyền đến, vang lên bên tai không dứt.
"Đừng nói nữa... Đừng nói nữa! Cút! Cút ——" Tiêu Đồng hung hăng dùng đầu lao về phía những người kia, đập vào tường vang lên một tiếng "đùng", đầu váng mắt hoa, những ma quỷ vây quanh nàng càng dữ tợn hơn, bắt đầu lôi kéo quần áo của nàng.
Chết cũng không để cho các người toại nguyện.
Tiêu Đồng cắn răng bò đến giường, từ trong bản phác hoạ nào đó dưới gầm giường lấy ra một con dao gọt hoa quả, hướng về những kẻ đang lôi kéo quần áo nàng đâm tới, rõ ràng là nàng muốn đâm vào ác quỷ đang muốn lấy mạng mình, nhưng thương tích lại xuất hiện trên cánh tay nàng, cơn đau khiến nàng run rẩy.
Sau đó nàng cảm thấy những ác quỷ đang lôi kéo nàng không buông dường như có ít hơn một chút.
"Ha ha... Ha ha ha..." Tiêu Đồng ngửa đầu dựa vào giường cười to, không chút lưu tình lại cứa lên tay mình một dao.
Một bên đau đến ứa mồ hôi, một bên lại tràn trề thoải mái, đặc biệt là khi nhìn thấy ma quỷ quấn quanh nàng mười mấy năm nay, kẻ này nối tiếp kẻ kia biến mất trong không khí.
"Du Khinh Hàn... Du Khinh Hàn..." Mỗi lần nàng kêu một tiếng Du Khinh Hàn thì sẽ đâm một dao vào tay mình, máu me đầm đìa, da tróc thịt bong, nhưng Tiêu Đồng càng ngày càng hưng phấn, hình như nàng đã tìm ra được cách chống lại những tên ma quỷ này.
Một bên run rẩy, một bên đau đớn, một bên thoải mái, một bên cười, mãi đến tận khi cặp mắt đỏ ngầu cuối cùng biến mất trước mặt nàng, Tiêu Đồng mới ném con dao đi.
Nàng nhìn cánh tay đẫm máu của mình, bắp thịt hai bên gò má đau đến mức co giật không ngừng, thế nhưng trong lòng lại hưng phấn dị thường.
Nàng nghĩ, Du Khinh Hàn, rốt cuộc tôi đã tìm được biện pháp thoát khỏi cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.