Tiêu Đồng lần này đến Paris bận hơn nhiều so với lần trước, không chỉ có phỏng vấn, còn làm việc với đơn đặt hàng, lần này đều là hàng đặt riêng cao cấp, Từ Diệc Tình coi như tiền chất cao như núi cũng không thể mỗi mẫu mua một cái, nhưng vẫn đặt trước một chiếc váy cưới, để Tiêu Đồng lấy số đo của cô.
Thước dây của Tiêu Đồng đo trên vòng eo nhỏ chưa nảy nở của cô, báo số với trợ lý, cười nói, "Còn chưa trưởng thành đã nghĩ đến chuyện kết hôn? Tuổi còn nhỏ mà tâm tư không nhỏ."
Thời gian này Từ Diệc Tình tới chơi với Tiêu Đồng mấy lần, cô là một thiếu nữ tính cách phóng khoáng, hoạt bát, chuyện gì cũng viết lên mặt, rất dễ thân cận, Tiêu Đồng quyết tâm mở lòng mình, nàng rất yêu thích cô bé này, có ý định kết bạn với cô, không còn tránh người từ ngàn dặm như trước.
"Em là chuẩn bị cho tương lai!" Từ Diệc Tình giơ tay lên hùng hồn nói, "Kết hôn là đại sự cả đời, chiếc áo cưới này có thể là chiếc duy nhất mà đời này em ưng ý, đương nhiên phải ra tay sớm một chút, chị Đồng Đồng, không phải là chị không nỡ chứ?"
"Từ tiểu thư vô cùng mạnh tay, chỉ sợ chị có nằm mơ cũng cười không ngậm miệng được, sao lại không nỡ chứ." Tiêu Đồng ngồi xổm xuống đo vòng ba của cô, cười nói: "Gọi chị Tiêu Đồng là được rồi."
"Gọi chị Đồng Đồng thân thiết hơn, lại dễ thương hơn nữa."
Tiêu Đồng thực sự không hiểu sở thích của thiếu nữ vị thành niên, bất đắc dĩ lắc đầu một cái, tiếp tục lấy số đo của cô.
"Nhưng mà em nói thật đó, chị thấy em còn nhỏ vậy chứ áo cưới đẹp em nhìn thấy nhiều lắm rồi, nhưng chiếc váy khiến người ta không dời mắt nổi thì chưa từng thấy, chị Đồng Đồng chị không biết đâu, lúc em nhìn thấy người mẫu mặc đi ra, em ngạc nhiên ngây người luôn! Thật sự là trợn mắt há mồm đó!"
"Có cần phóng đại vậy không."
"Đương nhiên là có, làm gì có chiếc váy cưới nào có ma lực như thế, nhìn thấy nó, em đột nhiên nghĩ đến chuyện kết hôn, giống như... Thật giống như..." Từ Diệc Tình đột nhiên đỏ mặt, không nói.
"Thật giống cái gì?" Tiêu Đồng hỏi.
"Chị Đồng Đồng, em nói cái này chị đừng thấy lạ, chiếc váy cưới này....Chỉ vì người mình yêu nhất trên đời mà làm ra..." Từ Diệc Tình xấu hổ cười cười, "Kỳ lạ không? Em rõ ràng là con gái, phải cùng một anh chàng đẹp trai nắm tay nhau đi vào lễ đường, làm sao trái lại..."
"Không kỳ lạ." Tiêu Đồng lúc đầu hơi run, sau đó lắc đầu một cái, cười nói, "Diệc Tình, em nói rất hay."
Đều nói ngàn vàng dễ kiếm, tri âm khó tìm, những năm nay số người Tiêu Đồng gặp được không ít, nhưng không một ai thật sự hiểu rõ thiết kế của nàng, ngay cả Cảnh Hành cũng thế, không ngờ người đầu tiên hiểu được nàng lại là một cô gái mười tám tuổi.
Tròng mắt Từ Diệc Tình đảo một vòng, nghịch ngợm hỏi: "Chị Đồng Đồng, vậy chiếc váy cưới này chị muốn mặc trên người ai?"
Tiêu Đồng vẻ mặt tự nhiên, không thèm để ý nói: "Đừng nói mò, có mặc thì cũng là chính chị mặc."
Nàng còn chưa thân thiết lắm với Từ Diệc Tình đến mức có thể nói rõ tính hướng của mình, con người luôn bài xích với những kẻ khác mình, lúc trước Tiêu Đồng đã có trải nghiệm đắng cay với việc này, xưa nay nàng không phải người mạnh mẽ đến mức không sợ miệng lưỡi người đời, luôn giấu kín tính hướng của mình, người biết được rất ít.
Từ Diệc Tình phát hiện tâm tình Tiêu Đồng thay đổi, ý thức được mình lỡ lời, có chút bất an, đứng yên lặng cho Tiêu Đồng cẩn thận lấy số đo của mình.
Cô không còn ríu rít làm Tiêu Đồng có chút không quen, ngẩng đầu lên hỏi cô, "Sao vậy?"
"Chị Đồng Đồng, xin lỗi... Không phải em cố ý tổn thương chị..."
Tiêu Đồng không nghĩ tới Từ Diệc Tình nhìn lẫm lẫm liệt liệt vậy nhưng tâm tư quá mức tinh tế, tâm tình mình có chút biến hoá đã phát hiện ra, nàng cười cười, thấp giọng nói, "Những chuyện đó... đã là quá khứ rồi, không có gì đâu."
Từ Diệc Tình nhìn nàng nửa ngày, đột nhiên không đầu không đuôi cảm khái, "Có phải là người có lệ chí ở khoé mắt đều dịu dàng như vậy không ta..."
Tiêu Đồng đột nhiên sững sờ, lập tức nhớ tới lời Cảnh Hành nói, Từ Diệc Tình có quan hệ thân thích với Du gia, nói như vậy thì quen biết Mạc Tịch Nguyên cũng không lạ.
Tiêu Đồng cúi đầu tự cười mình, làm thế thân cho người khác hơn mười năm, rời khỏi Du Khinh Hàn vẫn không tránh khỏi vận mệnh bị người khác đem ra so sánh, Tiêu Đồng sờ sờ khóe mắt của mình, hận không thể cắt nốt ruồi kia ra.
Du Khinh Hàn xem được buổi ra mắt của Tiêu Đồng, đã là chuyện của một tuần sau đó.
Mấy ngày nay Du Khinh Hàn vẫn đang do dự, cô nghĩ đến Mạc Tịch Nguyên mười năm, bây giờ Mạc Tịch Nguyên ở ngay bên cạnh cô, nhắm mắt mở mắt đều có thể nhìn thấy, cô vui sướng không kìm được, chỉ muốn ngay lập tức cho Mạc Tịch Nguyên biết tâm ý của mình, từ đây không còn nỗi khổ tương tư. Nhưng quyết tâm của cô bắt đầu dao động, bởi vì Mạc Tịch Nguyên tuy rằng vẫn mang gương mặt của Mạc Tịch Nguyên, nhưng khác với Mạc Tịch Nguyên trong trí nhớ của cô một trời một vực, gần như không có một điểm tương tự —— thậm chí còn không thể so sánh với Tiêu Đồng.
Vì vậy Du Khinh Hàn do dự thật lâu cũng không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là tìm Thường Lâm Nhiễm giúp cô nghĩ kế, Thường Lâm Nhiễm đang đẩy mạnh truyền thông cho một người mẫu nam mới ra mắt, không có thời gian để ý đến cô, chỉ miễn cưỡng nói với cô một câu trong điện thoại: "Tình cảm của mình thì tự mình xử lý, cậu nghĩ cậu mới ba tuổi sao? Chuyện gì cũng muốn hỏi người khác." Nói xong cúp điện thoại, đưa đầu ngón tay để người mẫu nam sơn móng giúp cô.
Trong đời Thường Lâm Nhiễm ít khi có việc nào khiến cô hối hận, năm nay cô hai mươi tám tuổi, chuyện hối hận nhất chính là một trò đùa vô tri lúc nhỏ, để Du Khinh Hàn quen biết Tiêu Đồng, phá huỷ một cô gái tốt. Vì chuyện này Thường Lâm Nhiễm tự trách đến tận hôm nay, từ đó thề rằng không bao giờ dính líu vào chuyện tình cảm của người khác nữa.
Du Khinh Hàn đâm đầu vào đá ở chỗ Thường Lâm Nhiễm, rầu rĩ nhưng không có cách nào, suy đi nghĩ lại, cuối cùng chuẩn bị tỏ tình với Mạc Tịch Nguyên.
Được hay không cũng vậy, trên cổ đã có sẵn một lưỡi đao rồi, Du Khinh Hàn đợi nhiều năm rồi nên đã hơi mất kiên nhẫn.
Nói là làm, lập tức Du Khinh Hàn tìm người bố trí cho màn tỏ tình, còn cố ý tìm một chuyên gia nổi tiếng quốc tế đặt làm riêng hai chiếc nhẫn, lúc chơi đùa với Mạc Tịch Nguyên lén lút lấy số đo ngón áp út của chị, tăng nhanh tốc độ làm việc để gấp rút chế tạo ra. Trên đường Du Khinh Hàn đi lấy nhẫn, cô đi ngang qua quảng trường thương mại, đúng lúc màn hình điện tử trình chiếu buổi trình diễn thời trang của Tiêu Đồng, Du Khinh Hàn ngẩng đầu nhìn thấy Tiêu Đồng đi ra, đứng trước sân khấu chữ T, khẽ cười nhìn màn ảnh, môi đỏ nhẹ cong lộ ra hàm răng trắng như tuyết, tim Du Khinh Hàn trong tích tắc như ngừng đập.
Du Khinh Hàn ngây ngốc nhìn màn hình điện tử cực lớn ở quảng trường, đèn chuyển xanh cũng quên mất, phía sau còi xe thúc giục liên tục, mãi đến khi cảnh sát giao thông đến gõ cửa sổ xe cô, cô mới giật mình hoàn hồn, cuống cuồng lái đi.
Tiêu Đồng luôn xinh đẹp vậy sao? Du Khinh Hàn suy nghĩ một chút, phát hiện rằng mình hoàn toàn không có ấn tượng gì.
Ấn tượng của cô đối với Tiêu Đồng vẫn dừng lại ở sự nhu nhược cùng vẻ thần kinh, một mụ điên nhát gan cần người chăm sóc, tiếp đến là sự săn sóc tỉ mỉ chu đáo của Tiêu Đồng đối với cô. Dường như xưa nay Du Khinh Hàn chưa từng thấy Tiêu Đồng bộc lộ tư thái như vậy, nhẹ nở nụ cười thực sự như muốn câu đi hồn phách người khác, trong khoảnh khắc đó, Du Khinh Hàn đột nhiên rất nhớ Tiêu Đồng.
Vốn là cô định đi lấy nhẫn nhưng ma xui quỷ khiến thế nào, giữa đường bẻ lái quay đầu hướng về phía phòng làm việc của Tiêu Đồng chạy tới.
Đến nơi hỏi ra mới biết Tiêu Đồng đã sớm mang theo đoàn đội đi Paris rồi, Du Khinh Hàn không biết làm sao, nghĩ tới Tiêu Đồng mà ngứa ngáy. Hình ảnh Tiêu Đồng như cười như không cứ xuất hiện trước mắt cô, không cách nào xua đi được, khiến lòng cô nhộn nhạo, hận không thể khiến Tiêu Đồng ngay lập tức xuất hiện trước mặt mình, nhưng hiện tại cô không cách nào mọc ra cánh bay đến Paris, không thể làm gì khác ngoài việc lấy di động ra, gọi cho Tiêu Đồng.
Cô chỉ biết bản thân mình nhớ Tiêu Đồng, dù cho chỉ nghe giọng của nàng cũng được, hoàn toàn không nghĩ tới ở chỗ Tiêu Đồng đang là ba giờ sáng.
Ba giờ sáng, Tiêu Đồng ôm đầu gối ngồi ở đầu giường, mắt trừng trừng vào góc tường, bên cạnh là Cảnh Hành đang ngồi, Cảnh Hành đã biết Tiêu Đồng nhiều lần phát bệnh, rất lo cho nàng, nhưng bây giờ không thể đưa nàng đi gặp bác sĩ, chỉ đành thức đêm cùng nàng, sợ nàng làm chuyện điên rồ.
Tiêu Đồng nhìn góc tường, màn đêm buông xuống, ác ma bên trong góc lại bắt đầu rục rà rục rịch, có lẽ nhờ lần này có Cảnh Hành, những ác ma kia không dám làm loạn, vẫn đứng ở góc tường thăm dò, thỉnh thoảng lấy móng ra mài, Tiêu Đồng ôm đầu gối, co người lại.
"Tiêu Đồng, chị đang nhìn gì vậy?" Cảnh Hành hỏi.
"Em nhìn những thứ kia." Tiêu Đồng mắt mở trừng trừng, chỉ vào những thứ ở góc tường, "Con mắt của chúng màu đỏ, trong mắt chảy ra máu đen."
Nàng nói bằng giọng vô cảm, chỉ vào góc tường, giống như nơi đó thật sự có gì đó, Cảnh Hành nhìn theo hướng ngón tay của Tiêu Đồng, nhưng không có gì cả, Cảnh Hành nhìn Tiêu Đồng, rùng mình một cái.
"Tiêu Đồng... Chẳng có cái gì cả... Những thứ đó đều không có thật..." Cảnh Hành tự lên tinh thần cho mình, cất cao giọng an ủi Tiêu Đồng, cô muốn giúp Tiêu Đồng không suy nghĩ lung tung, nhưng phản ứng của Tiêu Đồng khi nhìn góc tường quá mức chân thực, giống như thật sự nhìn thấy gì đó, lời này Cảnh Hành nói ra ngược lại như đang an ủi chính mình.
Tiêu Đồng không nói lời nào, thu tay về, ôm đầu gối, càng co rúc người sâu hơn vào đầu giường, bởi vì những quái vật kia lại tiến thêm một bước về phía nàng.
Tiêu Đồng đối mặt với những thứ đó, xem ai sẽ lùi bước trước, Cảnh Hành ở bên cạnh không biết an ủi thế nào, phòng đôi to lớn của khách sạn lại lặng lẽ không một âm thanh.
Đột nhiên, điện thoại di động của Tiêu Đồng kêu vang, Cảnh Hành giật mình, theo bản năng nhìn qua Tiêu Đồng, chỉ thấy toàn thân nàng bất động, liếc mắt nhìn xuống dưới, khi thấy dãy số trên màn hình đang sáng, mắt của nàng lóe lên một cái rồi không còn phản ứng.
Cảnh Hành lập tức nhận ra là ai gọi điện thoại đến, cô nhìn đồng hồ, ba giờ sáng.
Điện thoại vẫn đang kêu vang, chuỗi số trên màn hình kia như đâm vào mắt người ta, Cảnh Hành dứt khoát cúp điện thoại giúp Tiêu Đồng.
"Cảm ơn." Tiêu Đồng nói.
"Ba giờ sáng, Tiêu Đồng, chị nên ngủ."
"Không thể ngủ." Tiêu Đồng chỉ vào góc tường nói, "Một khi ngủ rồi những thứ đó sẽ đi vào trong mơ của chị, con mắt màu đỏ, máu màu đen."
Tiêu Đồng ôm cánh tay lẩm bẩm nói: "Chị đau quá."
Toàn thân nàng đều đau, giống như một bệnh nhân đang cai nghiện, vô cùng muốn tìm tới thứ giúp mình giải thoát, nhưng lại phải nhẫn nhịn, giãy giụa với cơn nghiện của mình.
Tiêu Đồng đau đớn lăn lộn trên giường, nàng cầm lấy góc áo Cảnh Hành, cầu xin cô cho mình một con dao, nàng muốn thả đau đớn trong người mình ra ngoài, nhưng lại nhớ đến lời mình đã nói, muốn thoát ra, muốn bắt đầu cuộc sống mới, cắn môi chịu đựng, làm đôi môi máu thịt be bét.
Đều là do cú điện thoại này của Du Khinh Hàn, Cảnh Hành căm hận nghĩ.
Hiện tại cô không có cách nào giúp Tiêu Đồng, lại bởi vì danh dự của Tiêu Đồng cũng không thể gọi cho bác sĩ, không thể làm gì khác ngoài việc ôm Tiêu Đồng, không cho nàng thống khổ giãy giụa.
Tiêu Đồng đau đến mất đi lý trí, cầm lấy cánh tay Cảnh Hành cắn xuống một cái, răng đâm vào da thịt, máu chảy vào miệng Tiêu Đồng, Cảnh Hành đau đớn cắn chặt răng, nhưng vẫn ôm Tiêu Đồng không buông.
Không thể buông ra, nếu như ngay cả cô cũng từ bỏ Tiêu Đồng, vậy thì Tiêu Đồng sẽ mặc kệ bản thân, cô muốn cho Tiêu Đồng biết rằng luôn có một người cùng kiên trì với nàng những lúc như thế này.
Tiêu Đồng cắn cánh tay Cảnh Hàn, thân thể căng thẳng, giãy giụa như cá sắp chết, qua mấy phút sau, sức mạnh trên răng Tiêu Đồng dần lỏng ra, sức mạnh trên người cũng nhẹ bớt, mồ hôi lạnh chảy xuống theo gò má của nàng, môi dính máu Cảnh Hành, đỏ thẫm đến mức giật mình.
"Xin lỗi." Tiêu Đồng nói, "Em nên cách chị xa một chút, chị là một kẻ tâm thần, ở gần chị như vậy chỉ làm tổn thương em thôi."
Cảnh Hành ôm nàng, không nói lời nào.
"Em nên đi tiêm một mũi vắc xin phòng bệnh đi, khi nãy chị cắn sâu quá, sợ là em sẽ bị bệnh."
"Trời đã sáng rồi." Cảnh Hành nói, "Tiêu Đồng, chị nên ngủ."
"Chị không dám ngủ." Tiêu Đồng nhìn góc tường, "Những thứ đó, ngày nào chúng còn chưa đi thì ngày đó chị không ngủ yên ổn được."
"Sao bọn chúng đến được?"
"Không biết." Tiêu Đồng nhắm hai mắt lại lắc đầu, không muốn nói thêm.
"Được, vậy thì không nói." Cảnh Hành nói.
Cô sợ Tiêu Đồng suy nghĩ lung tung, muốn tìm đề tài khác dời đi sự chú ý của nàng, nhưng cuối cùng không thể nói được gì, vẫn là nói tới Du Khinh Hàn.
"Nói cho em một chút về Du Khinh Hàn đi." Cảnh Hành nói, cô không biết mình có nên nhắc đến đề tài này không, sợ rằng vết thương đã đóng vảy sẽ rách ra lần nữa.
Tiêu Đồng nhẹ nhàng gật đầu, nói: "Được."
Thế là nàng bắt đầu nói chuyện Du Khinh Hàn, kể về chuyện nàng quen biết Du Khinh Hàn, về lần đầu tiên nàng nắm tay Du Khinh Hàn, lần đầu tiên hôn nhau, về những lời tâm tình Du Khinh Hàn đã nói, điều này làm Cảnh Hành vạn phần đố kị, nhưng khi Tiêu Đồng nói những chuyện này thì vẻ mặt lạnh tanh như đang nói về một người xa lạ không chút quan trọng, chỉ kể đến khi nàng mười tám tuổi thì không kể nữa.
"Sau đó thì sao?" Cảnh Hành hỏi.
"Sau đó..." Tiêu Đồng nhìn bọn quái vật trong góc, chúng tụ lại thành từng người rõ ràng, từng gương mặt rõ ràng, thâm trầm cười với nàng, dường như muốn truyền đạt đến nàng điều gì đó.
Tiêu Đồng rất sợ, nàng trốn đến nơi khác, một nơi không ai biết đến nàng để bắt đầu cuộc sống một lần nữa. Nàng cho rằng khi làm vậy thì mọi chuyện trước đây có thể xem như chưa từng xảy ra, nhưng mà chuyện đã xảy ra thì cũng xảy ra rồi. Càng ngày nàng càng lo lắng, sợ hãi một ngày nào đó chuyện trước kia của mình sẽ bị phơi bày trần trụi dưới ánh sáng, dù là ai cũng có thể giẫm đạp, ai cũng có thể ghét bỏ.
"Không có sau đó." Tiêu Đồng vùi đầu dưới gối cười khổ, "Người cô ấy yêu không phải chị, làm gì còn có sau đó."
Cảnh Hành biết Tiêu Đồng có chuyện giấu cô, nhưng khi cô chạm vào vai Tiêu Đồng thấy nàng sợ sệt mà run rẩy, Cảnh Hành không dám hỏi lại.