Khiết Phích

Chương 41: Viện 2




Mạc Tịch Nguyên đang cố tìm lời an ủi Du Khinh Hàn, đột nhiên trước mặt xuất hiện một đôi mắt phóng đại hết cỡ, trên môi lướt qua cảm giác ẩm ướt, chị trợn to mắt, đồng tử co rút lại, mất một giây để nhìn cho rõ Du Khinh Hàn đang làm gì, sau đó dùng cả hai tay đẩy mạnh vai cô ra.
Nhìn bề ngoài Mạc Tịch Nguyên tao nhã nhưng sinh hoạt rất có quy luật, lại thích tập thể hình, tố chất cơ thể rất tốt, một cái đẩy này dùng hết mười phần sức, Du Khinh Hàn trong phút bốc đồng chỉ muốn hôn Mạc Tịch Nguyên không nghĩ tới chuyện gì khác, bị chị đẩy mạnh, lưng lập tức đập vào đầu giường phía sau, vang lên một tiếng bịch trầm trầm.
Miệng vết thương trên đầu cô chưa lành, lại thêm chấn động vừa rồi, rên lên một tiếng, sa sút tinh thần ngồi trên giường, vùi đầu vào trong gối, tóc dài buông xuống che khuất gương mặt cô.
Mạc Tịch Nguyên dùng mu bàn tay thô bạo chà xát môi mình một hồi, đứng lên cách khỏi giường bệnh một khoảng, tức giận quát: "Du Khinh Hàn! Em điên rồi!"
Du Khinh Hàn cúi đầu, không nói lời nào, không thấy rõ cảm xúc.
Mạc Tịch Nguyên đứng cách xa Du Khinh Hàn, giận dữ thở dốc, nhìn Du Khinh Hàn ôm đầu gối thu người lại ở đầu giường, tóc tai bù xù, người cao lớn như vậy lại co rút lại như con thú nhỏ đáng thương bị vây khốn, có chút không đành lòng.
Mạc Tịch Nguyên hổ thẹn với Du Khinh Hàn là vì chị yêu Du Khinh Minh, thế nên trong lòng luôn cảm thấy có một phần trách nhiệm với Du Khinh Hàn, năm đó âm thầm bỏ đi, Du Khinh Hàn từ nhỏ đã thân cận tín nhiệm chị, một lần đi của chị là đến mười năm, đả kích đối với Du Khinh Hàn không biết lớn bao nhiêu, thế là Mạc Tịch Nguyên cảm thấy Du Khinh Hàn trở thành như vậy có một phần trách nhiệm rất lớn của mình.
Nghĩ tới đây, sự phẫn nộ trên mặt Mạc Tịch Nguyên dần rút đi, thở dài nói: "Tiểu Hàn, có chuyện gì em có thể nói với chị."
Chị muốn đến gần Du Khinh Hàn, vừa nhấc chân lên, Du Khinh Hàn lại cúi đầu nói: "Chị đừng tới đây."
"Tiểu Hàn..."
"Mạc Tịch Nguyên, những câu này mười năm trước em đã muốn nói với chị, nhưng còn chưa kịp mở miệng chị đã bỏ chạy, em còn nghĩ là chị phát hiện được bí mật của em, không tiếp nhận được mới chạy trốn." Du Khinh Hàn cười giễu, "Hoá ra là ảo tưởng, hoá ra chị chưa từng phát hiện được."
Mạc Tịch Nguyên nghe cô cười, có dự cảm xấu trong lòng, trước giờ chị luôn giỏi lắng nghe tâm sự của Du Khinh Hàn, nhưng bây giờ không biết tại sao, chỉ mong Du Khinh Hàn đừng nói, giống như chỉ cần cô mở miệng, thứ gì đó sẽ đổ vỡ, không thể trở lại như lúc ban đầu.
Du Khinh Hàn lấy ra chiếc hộp trang sức tinh xảo trong túi áo, nắm chặt trong lòng bàn tay, mãi đến tận khi lòng bàn tay đổ mồ hôi, mới cẩn thận từng chút một lấy ra, giơ cánh tay lên, đưa tới trước mắt Mạc Tịch Nguyên, "Tặng cho chị."
"Là gì vậy?" Mạc Tịch Nguyên cảnh giác không dám nhận.
"Nhẫn."
Thấy Mạc Tịch Nguyên bất động, Du Khinh Hàn lại nói: "Không mở ra xem?"
"Tiểu Hàn, nhẫn chỉ có thể đưa cho người mình yêu."
"Đúng, chính là chị." Du Khinh Hàn rốt cuộc ngẩng đầu, vuốt những sợi tóc tán loạn trên trán mình ra sau đầu, vành mắt hồng hồng, nhìn Mạc Tịch Nguyên, như một đứa bé quật cường, "Mạc Tịch Nguyên, năm em mười bốn tuổi đã thích chị, thích ròng rã mười lăm năm, chị nói thử xem, chị có phải người em yêu không?"
Câu nói này, Du Khinh Hàn đã giấu trong lòng mười mấy năm, vốn cô muốn ở trong một khung cảnh lãng mạn, ở một nơi ngập tràn ánh dương ấm áp, ôm Mạc Tịch Nguyên vào lòng, chậm rãi thì thầm bên tai chị, nhưng bởi vì biến cố bất ngờ lần này, lại nói ra chật vật chán chường như vậy, lời tâm tình cô ẩn giấu mười mấy năm cũng theo đó mà nhuốm màu tuyệt vọng.
Du Khinh Hàn lớn như vậy không học được bản lĩnh nào khác ngoài miệng lưỡi ngọt như mật, nhưng đối với Mạc Tịch Nguyên lại không nói được câu nào, những lời đầu môi chót lưỡi đó, giống như chỉ cần nói với Mạc Tịch Nguyên một câu thì đều là khinh thường chị.
Hiện tại đến lượt Mạc Tịch Nguyên không biết làm sao.
Khiếp sợ, khủng hoảng, Mạc Tịch Nguyên nhìn Du Khinh Hàn, quả thật chị rời khỏi Du Khinh Hàn quá lâu, ấn tượng của chị đối với Du Khinh Hàn vẫn còn dừng lại tại thời điểm thiếu nữ hồn nhiên ngây thơ, nhưng cô gái nhỏ năm ấy, bây giờ đã là một người phụ nữ trưởng thành.
"Hiện tại có lẽ không phải lúc thích hợp để nói chuyện này, nhưng em sợ hôm nay không nói, sau này không còn cơ hội nữa." Du Khinh Hàn khẽ cười khổ, đi chân trần trên sàn nhà, bước tới trước mặt Mạc Tịch Nguyên, giờ đây Mạc Tịch Nguyên mới phát hiện, Du Khinh Hàn đã cao bằng mình rồi.
"Tịch Nguyên, em yêu chị."
"Không phải là yêu thương giữa chị em."
Mạc Tịch Nguyên quá mức khiếp sợ, gần như mất đi khả năng ngôn ngữ, "Tiểu Hàn, em còn nhỏ, em vẫn còn con nít..."
Du Khinh Hàn tự giễu, "Chị gặp đứa con nít nào hai mươi chín tuổi chưa?"
Mạc Tịch Nguyên nhìn cô, đột nhiên nhớ tới Tiêu Đồng.
Không giống nhau.
Bản thân Du Khinh Hàn không thấy, nhưng Mạc Tịch Nguyên thì rõ ràng, ánh mắt Du Khinh Hàn nhìn Tiêu Đồng cùng với ánh mắt nhìn mình hay bất cứ người nào là hoàn toàn khác nhau, chỉ là Du Khinh Hàn ngu ngốc đến đáng thương, không biết gì cả.
Thân thể lớn rồi, nhưng tâm trí mãi dừng lại ở năm đó.
Mạc Tịch Nguyên thở dài, hỏi Du Khinh Hàn: "Lúc em nói những lời này, có nghĩ tới Tiêu Đồng không?"
Du Khinh Hàn trố mắt, khí thế giảm hơn phân nửa so với lúc nói yêu Mạc Tịch Nguyên vừa nãy.
"Hôm nay chỉ mới lần đầu nhìn thấy cô ấy, cũng không hiểu rõ cô ấy, nhưng có thể thấy cuộc sống cô ấy trải qua không tốt lắm." Mạc Tịch Nguyên nói, "Tiểu Hàn, em ở bên Tiêu Đồng bao lâu? Năm năm? Mười năm?"
Du Khinh Hàn như đứa nhỏ làm hỏng việc, bị Mạc Tịch Nguyên vạch trần, nói không nên lời.
"Vậy thì là mười năm." Mạc Tịch Nguyên nói, "Tiểu Hàn, em nói yêu chị, nhưng lại sống cùng người khác mười năm?"
Du Khinh Hàn thẹn quá hoá giận, "Ai bảo chị không nói một tiếng liền đi! Còn đi tới mười năm! Ngay cả một cuộc gọi chúc mừng năm mới cũng không có! Chị không thấy ngại sao mà còn nói em!"
"Không phải chị trách em, chị lớn hơn em một tuổi, trước đây luôn muốn dạy bảo em, bây giờ nghĩ lại, cuộc sống của bản thân mình chị còn mơ hồ thì còn có thể dạy em đạo lý gì đây." Mạc Tịch Nguyên cười, "Chỉ là trong lòng chị có một người, dù cho người đó không chấp nhận chị, thì tim chị cũng không chứa được những người khác, nhưng chị lại không buông xuống được anh ấy, không còn cách nào khác ngoài ngu ngốc chờ đợi, Tiểu Hàn, lòng người chỉ to bằng nắm tay, em dạy chị đi, làm sao có thể có bản lĩnh lớn như vậy, cùng lúc chứa được hai người?"
"Không có hai người!" Du Khinh Hàn vội vàng giải thích, "Em chỉ yêu chị!"
"Vậy còn Tiêu Đồng thì sao?"
Du Khinh Hàn lại á khẩu không trả lời được.
Nhắc đến Tiêu Đồng, lúc nào cô cũng á khẩu.
Du Khinh Hàn không thể làm gì khác hơn là bực mình hỏi: "Người kia là ai?"
"Ai?"
"Người trong lòng của chị đó."
"Anh ấy..." Mạc Tịch Nguyên giống như nhớ tới việc gì vô cùng hạnh phúc, liền nở nụ cười, "Anh ấy là..."
Nụ cười trên mặt Mạc Tịch Nguyên chợt cứng lại.
Trong đầu chị xẹt qua một ý nghĩ, suy nghĩ này quá điên rồ, khiến chị muốn nghẹt thở.
Lời chưa nói xong đã im bặt, Mạc Tịch Nguyên đột ngột đi ra khỏi phòng bệnh, bước nhanh về hướng cổng bệnh viện.
"Chị đi đâu!" Du Khinh Hàn ở phía sau đuổi theo hỏi.
"Về nước!"
"Chờ em đã!"
"..."
Mãi đến tận khi lên máy bay, Du Khinh Hàn vẫn còn chưa rõ tình hình, rõ ràng là mình tỏ tình với Mạc Tịch Nguyên, sao cuối cùng lại mơ màng ngồi cùng một chuyến bay về nước với chị đây.
Chiếc nhẫn cô chưa đưa đi vẫn còn nằm trong túi, lời nói của Mạc Tịch Nguyên giống như từ chối, nhưng lại không rõ ràng, Du Khinh Hàn rất muốn nói thêm lần nữa với chị, nhưng nhìn sắc mặt âm trầm đen kịt của Mạc Tịch Nguyên, lại không dám mở miệng, Du Khinh Hàn vẫn có chút sợ Mạc Tịch Nguyên, nhưng bởi vì chấp niệm đối với Mạc Tịch Nguyên, thế nên phần sợ hãi đó giống như vì yêu mà có vậy.
"Em đưa Tiêu Đồng trở lại đi." Lúc máy bay sắp hạ cánh, Mạc Tịch Nguyên mới mỏi mệt cất tiếng.
"Tịch Nguyên, người em yêu là chị! Tại sao chị lại không tin em chứ!"
"Tiểu Hàn, em nghe chị nói, đưa Tiêu Đồng trở về, chị không muốn em hối hận cả đời."
"Mạc Tịch Nguyên!"
Nhưng Mạc Tịch Nguyên có vẻ đã quá mệt mỏi, không nói thêm câu nào nữa.
Lần này Mạc Tịch Nguyên trở về không báo với Du gia, trực tiếp liên hệ người nhà họ Mạc, hai chiếc xe màu đen đã chờ sẵn ở cổng sân bây, Mạc Tịch Nguyên nhét Du Khinh Hàn vào một chiếc trong đó, nói tài xế lái về Du gia, nhìn chiếc xe đi xa, chị mới mở điện thoại, gọi cho Du Khinh Minh.
"Anh đang ở đâu?" Mạc Tịch Nguyên lạnh giọng hỏi.
"Công ty." Du Khinh Minh chần chờ một chút mới mở miệng.
"Đợi đó đừng đi đâu, nửa tiếng nữa em đến." Mạc Tịch Nguyên nhanh chóng cúp điện thoại, căn bản không cho Du Khinh Minh cơ hội từ chối.
So với Du Khinh Hàn và Mạc Tịch Nguyên, Tiêu Đồng về nước trễ hơn một ngày. Biết nàng muốn đi, Lewis cố ý giữ lại, nói là mình vẫn chưa tiếp đãi nàng chu đáo, nàng nên ở chơi thêm mấy ngày, tiện thể đi xem cơ ngơi của nhà họ, ý tứ trong lời nói chính là hoan nghênh Tiêu Đồng từ chức tại Trung Thiết để đến Pháp bất cứ lúc nào. Lúc này tinh thần Tiêu Đồng đã không ổn định, cũng không khách sáo, dứt khoát từ chối, hôm đó sắc mặt Lewis không dễ coi cho lắm, Tiêu Đồng cũng không cố gắng làm dịu không khí.
Trên máy bay Tiêu Đồng lại xuất hiện ảo giác thêm mấy lần, may mà ý thức nàng vẫn còn tỉnh táo, co người run rẩy trên chiếc ghế rộng rãi, không làm ảnh hưởng đến số người không nhiều ngồi trong khoang, chỉ là có một nữ tiếp viên hàng không tinh tế phát hiện, nhiều lần đi lại xác nhận xem Tiêu Đồng có cần trợ giúp không.
"Tôi rất khoẻ, cảm ơn." Tiêu Đồng một bên ôm vai run lên, một bên khó nhọc nở nụ cười với nữ tiếp viên.
"Tiêu Đồng, không có chuyện gì, không có chuyện gì..." Cảnh Hành nắm tay nàng cổ vũ, "Chúng ta sắp về nhà rồi, trở về sẽ không sao..."
"Nhà? Chị không về nhà... Chị không về nhà!" Tiêu Đồng bỗng nhiên kích động, "A Hành, ở đâu cũng được, đừng đưa chị về nhà, bọn chúng phát hiện ra rồi... Chị không thể về nhà... Chị không thể về nhà..."
"Bọn chúng? Ai? Ai phát hiện ra chị?"
"Bọn chúng... Những kẻ xấu kia... Những tên ma quỷ kia..." Tiêu Đồng như người bệnh thần kinh dựng ngón tay trên miệng Cảnh Hành, "Xuỵt, nói nhỏ một chút, đừng để chúng nghe thấy."
Tiêu Đồng ghé sát vào tai Cảnh Hành nói: "Là Du Khinh Hàn dẫn đường cho chúng. Du Khinh Hàn là đồng bọn với chúng. Trời tối chúng sẽ đến." Nói xong, Tiêu Đồng lại hỏi: "A Hành, trời tối chưa?"
"Không có." Cảnh Hành nói, "Ngày hôm qua em đã nói với mặt trời, nói ông ấy đừng xuống núi, ngày sẽ mãi không tối."
"Vậy thì tốt quá rồi." Tiêu Đồng nói, "A Hành, em thật là lợi hại."
Sau đó Cảnh Hành không còn cách nào, cho Tiêu Đồng uống thuốc an thần, để Tiêu Đồng ngủ một giấc.
Cảnh Hành nghĩ, Tiêu Đồng đã bệnh đến mức này rồi, trị liệu tâm lý bình thường chắc sẽ không có kết quả.
Thuốc rất nhanh đã có tác dụng, Tiêu Đồng ngủ thẳng giấc đến khi máy bay hạ cánh, Cảnh Hành đã sớm báo tài xế lái xe tới đón, tài xế vẫn là chị Đan lúc trước, sau khi giúp Cảnh Hành đưa Tiêu Đồng đang ngủ say lên xe, chị Đan hỏi: "Đi đâu?"
"Viện 2."
Bàn tay đang nắm vô lăng của chị Đan hơi chần chừ, Viện 2, đó là bệnh viện tâm thần có tiếng, so với những bệnh viện khác thì cách rất xa nơi Tiêu Đồng ở.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.