Khiết Phích

Chương 48: Em vẫn sợ bóng tối sao?




"Nói bậy. Người yêu tôi, sao lại làm tôi đau thế này."
Du Khinh Hàn lặng yên nghe, há miệng, nhưng không thể phản bác.
Ý cười của Tiêu Đồng càng đậm, tinh thần nàng hơi phục hồi, loạng choạng đứng lên cách thật xa Du Khinh Hàn, không thèm nhìn cô.
"Cô không phải Du Khinh Hàn." Tiêu Đồng dựa vào tường, "Du Khinh Hàn không yêu tôi, cô ấy yêu một người, tiếc là người đó không phải tôi."
Du Khinh Hàn quay đầu nhìn Tiêu Đồng, không cách nào biết được là Tiêu Đồng đang giận dỗi với mình hay thật sự không biết mình, cô bước về phía Tiêu Đồng một bước, chân vừa đặt xuống, Tiêu Đồng xù lông lên nhảy ra, trợn mắt quát cô, "Cô đừng tới đây!"
"Tiêu Đồng, em không biết tôi sao?" Du Khinh Hàn dừng bước, hơi ngạc nhiên, chưa từ bỏ ý định lại đi về trước một bước.
"Tôi nói cô đừng tới đây!" Tinh thần Tiêu Đồng vất vả lắm mới tỉnh táo lại, bắt đầu trở nên căng thẳng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cô đừng tưởng rằng giả dạng làm Du Khinh Hàn là có thể lừa tôi!"
Lúc nói lời này, hai mắt Tiêu Đồng trừng lớn như muốn lòi ra ngoài, gân xanh trên trán cũng vằn lên, dáng vẻ như có thâm thù đại hận, nhìn thế nào cũng không giống như giả bộ, Du Khinh Hàn hoảng lên, "Tiêu Đồng, em nhìn tôi đi, tôi là Khinh Hàn, là Du Khinh Hàn..."
Mặc kệ cô nói năng thành khẩn thế nào thì Tiêu Đồng cũng không chút tin tưởng, Tiêu Đồng đứng cách thật xa cảnh giác nhìn cô, từ khoé miệng cong lên nụ cười quái dị, "Tôi biết rồi, cô là bọn họ phái tới, có đúng không? Các người lại muốn lừa tôi, muốn bắt tôi lại." Tiêu Đồng giơ tay lên, chỉ vào xung quanh Du Khinh Hàn, "Xem đi! Tôi đã biết không chỉ có mình cô mà! Những thứ quái quỷ này..." Tiêu Đồng chỉ lung tung đằng sau Du Khinh Hàn, "Những kẻ này, còn có những kẻ kia nữa, bọn chúng đều do cô mang tới! Các người muốn tới bắt tôi... Các người muốn tới bắt tôi!"
Tiêu Đồng chỉ rõ ràng, ánh mắt tụ lại một chỗ, giống như xung quanh thật sự có thứ gì đó, Du Khinh Hàn nhìn theo hướng nàng chỉ, rõ ràng không có gì, lại quay về nhìn Tiêu Đồng, Tiêu Đồng vậy mà đã bắt đầu sợ hãi, ngón tay của nàng run lên, mỗi một bộ phận trên cơ thể nàng đều đang run rẩy, môi trắng bệch, từng bước lùi về sau, đến khi không thể lùi được nữa, nàng núp vào góc tường run lập cập.
"Tiêu Đồng."
"Đừng bắt tôi trở lại..." Tiêu Đồng ngẩng đầu lên, nước mắt tràn ra khỏi viền mắt, nàng thật sự rất sợ, khóc đến hít thở không thông, nhưng vẫn nhìn Du Khinh Hàn cầu xin: "Thả tôi đi, thả tôi đi mà —— "
Tiêu Đồng bụm mặt khóc hu hu, thở không ra hơi, nàng trơ mắt nhìn những kẻ kia đang tụ tập lại phía nàng, ngoại trừ cuộn tròn cả cơ thể, nàng không còn biện pháp nào nữa, khóc không có tác dụng, cầu xin không có tác dụng, trốn tránh lại càng vô dụng.
Nhưng Tiêu Đồng vốn cũng là người vô dụng, trong mười mấy năm trước khi gặp Du Khinh Hàn, nàng vẫn luôn bị người khác cười nhạo, con gái của ma bài, phế vật vô dụng, nàng vốn không đủ kiên cường, không giống Du Khinh Hàn hay Mạc Tịch Nguyên cành vàng lá ngọc được người nâng niu, nàng chỉ là một con chuột trong cống ngầm bị người ta bắt được, ngoại trừ khóc, ngoại trừ cầu xin, ngoại trừ trốn tránh, thì còn có thể làm gì?
Du Khinh Hàn đứng tại chỗ không biết làm sao, cô đã phát giác ra trạng thái tinh thần của Tiêu Đồng khác thường, nhưng cô không biết làm gì, thêm nữa, cô sắp bị Tiêu Đồng làm cho hoang mang rồi.
Cuồng loạn khóc lóc đau khổ như vậy khiến thần kinh Du Khinh Hàn căng thẳng, tim Du Khinh Hàn cũng sắp bị Tiêu Đồng khóc cho tan nát, cô muốn đi đến ôm lấy Tiêu Đồng, nhưng Tiêu Đồng đã tự bọc chặt mình lại, một khe hở nhỏ cũng không chừa lại cho cô.
Không phải đã khỏi rồi sao? Du Khinh Hàn nghĩ, cũng đã được nhiều năm vậy rồi, làm sao tự nhiên lại phát bệnh vào lúc này? Hơn nữa lại còn dữ dội, nghiêm trọng hơn gấp trăm lần so với lúc trước.
"Nhiều năm như vậy em vẫn chưa khỏi bệnh, phải không?"
"Em nói em vui sẽ cười, không vui sẽ khóc, không nghĩ tới những chuyện kia, không muốn làm tôi lo lắng nữa, đều là lừa tôi, có phải không?"
"Tiêu Đồng, nhiều năm như vậy, em vẫn còn sợ bóng tối sao?"
Du Khinh Hàn ngồi cách một khoảng xa trước mặt Tiêu Đồng, hỏi ba vấn đề liên tục, mỗi khi hỏi một câu, lòng lại quặn đau một lần, không ai trả lời cô. Cô đã có đáp án.
Cô phát hiện đã từ rất lâu rồi mình không để ý đến Tiêu Đồng, cũng rất lâu rồi không nói với Tiêu Đồng câu nào dễ nghe, dù là trước đó khi Tiêu Đồng toàn tâm toàn ý yêu cô, luôn hỏi han ân cần với cô, hay là sau khi Tiêu Đồng bắt đầu chán ghét cô, tìm mọi cách chống cự lại cô.
Du Khinh Hàn chìm đắm trong thế giới của chính mình quá lâu, ngông cuồng tự đại quá lâu, cho nên đã bỏ qua mọi chuyện của Tiêu Đồng.
Những ánh mắt tràn ngập yêu thương, nụ cười vui mừng ngượng ngùng, còn có quan tâm chăm sóc tỉ mỉ, Du Khinh Hàn đã bỏ qua tất cả.
"Em sợ tối như vậy, ban đêm lúc một mình, phải tỉnh lại bao nhiêu lần?"
"Tại sao tôi lại biến thành như vậy?" Du Khinh Hàn ngơ ngác nhìn Tiêu Đồng, hỏi nàng: "Tiêu Đồng, tại sao tôi lại biến thành như vậy?" Cô cảm giác trên mặt mình lành lạnh, đưa tay sờ sờ, hóa ra là nước mắt, nước mắt theo gò má cô chảy xuống thành dòng, muốn ngừng cũng không ngừng được.
Chuyện mà bản thân mình cũng không biết, Tiêu Đồng làm sao cho cô đáp án đây?
Huống hồ hiện tại Tiêu Đồng chỉ lo sợ hãi, lời Du Khinh Hàn lay động trong không khí xa xôi tiến vào tai nàng, đều thành tiếng ma quỷ rít gào.
"Tiêu Đồng, tôi dẫn em đi bệnh viện." Du Khinh Hàn giống như sợ quấy nhiễu Tiêu Đồng, nhẹ bước tới gần, ngồi bên cạnh Tiêu Đồng, khẽ khoác tay lên vai nàng, "Em sẽ tốt lên, dù là đánh đổi thứ gì cũng được."
Tiêu Đồng chỉ cảm nhận được năm cái móng vuốt sắc nhọn cắm vào trong da thịt nàng, để lại một hố máu sâu hoắm trên vai, cơn đau khiến nàng co rúm người lại, nhưng nàng lại không dám phản kháng.
Nàng phản kháng nhiều năm như vậy, một chút tác dụng cũng không có.
Tiêu Đồng giống như rùa đen gặp phải nguy hiểm, duy trì tư thế cuộn mình, không nhúc nhích. Rùa đen có mai nhưng Tiêu Đồng không có, cho nên dù nàng đã cuộn mình, vẫn cứ cảm thấy đau đớn khó nén, Du Khinh Hàn ôm nàng dậy, nàng chỉ cảm thấy bản thân bị nhốt trong quả cầu đầy gai nhọn, mỗi cái gai đều đâm vào máu thịt, đau đớn, nhưng không dám kêu lên, chỉ có thể gắng gượng, lúc không chịu được nữa, tràn ra tiếng thở dốc từ trong kẽ răng, Du Khinh Hàn nhạy bén phát hiện, ôm càng chặt hơn, hỏi bên tai nàng: "Sao vậy?"
Sự dịu dàng chưa từng có bao nhiêu năm qua của Du Khinh Hàn, đi vào tai Tiêu Đồng lại như tiếng chuông âm vang, nhọn như lưỡi dao sắc, Tiêu Đồng cảm thấy tim của mình đang khắp nơi chảy máu, đau đến cau mày, nhưng không dám phát ra một âm thanh nào.
"Tiêu Đồng, chỗ nào không thoải mái, nói tôi nghe được không?"
Răng Tiêu Đồng muốn cắn ra máu, nhưng miệng vẫn khép chặt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.