Việc điều trị luôn cần sự hợp tác của bệnh nhân, như Tiêu Đồng bây giờ hoàn toàn ngăn cách với thế giới bên ngoài, không hề phản ứng lại với bất cứ âm thanh nào, có là thần tiên cũng bó tay, khỏi phải nói đến Trần Lạc. Thần kinh Tiêu Đồng bị xung động quá đột ngột, Trần Lạc sợ lại kích thích đến nàng, cho nàng dùng thuốc an thần trước, cuối cùng coi như cũng có thể nhắm mắt lại ngủ.
Sau khi Trần Lạc ra khỏi phòng bệnh thì viện trưởng đã đi mất, tất cả vệ sĩ tránh vào những góc tối không dễ phát hiện, hành lang bên ngoài chỉ còn lại một mình Du Khinh Hàn. Tầng mười sáu của Viện 2, cho dù là hành lang cũng bố trí một bộ ghế da trâu cao cấp sẫm màu, Du Khinh Hàn ngồi trên ghế bất an, giống như dưới mông không phải là đệm ngồi êm ái mà chính là bàn đinh.
Du Khinh Hàn hết ngồi lại đứng, đi đi lại lại ngoài cửa phòng bệnh, sau đó lại ngồi xuống, nhiều lần như vậy mới thấy Trần Lạc mở cửa đi ra. Cô giống như nhìn thấy cứu tinh vội vàng chạy tới, muốn nghe tình huống hiện tại của Tiêu Đồng, nhưng Trần Lạc vừa nhìn thấy mặt Du Khinh Hàn liền phiền đến mức một lời cũng chẳng muốn nói.
Điều này thực sự không phù hợp với y đức của bác sĩ, trách nhiệm của bác sĩ chính là trị bệnh cứu người, bệnh gì, nghiêm trọng thế nào, chữa làm sao, tiến triển của quá trình điều trị, Trần Lạc có nghĩa vụ phải báo cho bệnh nhân và người nhà họ — bất luận cô phải đối mặt với người mình căm ghét thế nào. Những năm qua dạng bệnh nhân lẫn gia quyến kỳ quái nào Trần Lạc cũng đã gặp qua, nhiều không kể xiết, dù vậy cô đều có thể thong dong ứng đối. Chỉ là hôm nay, đối diện với bộ dạng sốt ruột lo lắng của Du Khinh Hàn đến chân tình thâm ý, Trần Lạc quả thật không muốn nhìn thêm nữa, huống hồ gì Trần Lạc cũng không nghĩ Du Khinh Hàn có thể được gọi là "Người nhà bệnh nhân".
Làm gì có ai có thể hại người thân mình thành bộ dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ thế này? Đặc biệt trong lúc bệnh nhân đang có dấu hiệu chuyển biến tốt lên.
Nhưng Trần Lạc cần phải biết tình huống của Tiêu Đồng, cô cần biết điều gì cất giấu ở nơi sâu xa nhất đáy lòng Tiêu Đồng, bí mật mà nàng không muốn bất kỳ ai biết. Trước đây Trần Lạc từng thăm dò Tiêu Đồng nhiều lần, nhưng mỗi lần như vậy Tiêu Đồng đều uyển chuyển né tránh, hoàn toàn không cho Trần Lạc có cơ hội tới gần, dù kinh nghiệm đầy mình như Trần Lạc cũng có chút chán nản. Trên đời này ngoài trừ Tiêu Đồng, còn có ai biết được bí mật này, không nghi ngờ gì người đó chính là Du Khinh Hàn, dựa vào điều này, cô cũng không thể đuổi Du Khinh Hàn ra ngoài, đương nhiên, những vệ sĩ ẩn nấp trong bóng tối kia cũng là một yếu tố quan trọng.
"Vị tiểu thư này, xin hỏi quý danh?" Trên mặt Trần Lạc hiện lên nụ cười chuyên nghiệp, đứng cách Du Khinh Hàn khoảng một mét, khéo léo thăm dò. Cô là chuyên gia tâm lý và tâm thần học, trong tay nắm hai học vị tiến sĩ tâm lý học và tâm thần học lâm sàng, dễ dàng nắm bắt lòng người, biết làm cách nào mới có được sự tin tưởng cao nhất của người khác.
"Du."
"Du tiểu thư, vừa nãy là tôi thất lễ, tấm lòng thầy thuốc như cha mẹ, nhìn thấy bệnh nhân khổ sở không tránh khỏi quan tâm quá hoá loạn, hy vọng ngài không để ý."
Chính bản thân Du Khinh Hàn cũng vì quá quan tâm Tiêu Đồng mà rối loạn, giờ khắc này hận không thể chịu khổ thay Tiêu Đồng, nghe Trần Lạc nói đến năm chữ "quan tâm quá hoá loạn" lòng cũng nóng lên, sự đề phòng với cô cũng thả lỏng hơn phân nửa, thái độ cũng thân mật lên, "Bác sĩ Trần đừng nói như vậy, cô là chuyên gia, chỉ cần có lợi cho bệnh tình của Tiêu Đồng thì cứ làm theo ý cô, hôm nay là tôi lỗ mãng, bác sĩ Trần, trước tiên cho tôi xin lỗi."
Du Khinh Hàn nói xong, cúi người thật thấp trước mặt Trần Lạc.
Nếu là Du Khinh Minh hay Mạc Tịch Nguyên hay bất luận là ai khác ở đây, hẳn đều sợ há miệng ngoác mồm, Du Khinh Hàn kiêu căng ương ngạnh quen thói, có lúc nào hành lễ lớn với người khác như vậy chứ? Đừng nói Du Khinh Minh, ngay cả với cha cô cũng chưa từng cung kính như vậy. Tuy rằng Du Khinh Minh không ở đây, nhưng bọn cận vệ của Du Khinh Hàn đều biết tính khí cô, lúc này thấy Du Khinh Hàn như vậy, mọi người sửng sốt nhìn nhau, không giấu được kinh ngạc trong mắt.
Du Khinh Hàn đương nhiên cũng không phải thật sự nể phục Trần Lạc, cô chỉ sợ bản thân lỗ mãng, đắc tội Trần Lạc, Trần Lạc không cố gắng trị liệu cho Tiêu Đồng. Lúc trước Du Khinh Hàn từng biết qua sự hung hiểm khi Tiêu Đồng phát bệnh, gần như đặt một chân vào Quỷ Môn Quan, bây giờ bệnh lại tái phát, làm thế nào Du Khinh Hàn cũng không dám mạo hiểm thêm nữa.
Trần Lạc đương nhiên biết tâm tư của Du Khinh Hàn, âm thầm cười lạnh, thầm nghĩ, hiện tại biết sợ sao lúc trước còn làm, nhưng trên mặt vẫn cười nhu hòa như cũ, khoát tay một cái nói: "Không dám không dám, danh tiếng Du gia tôi đã nghe qua, hiện tại Du tiểu thư làm vậy, sợ tôi phải tổn thọ mất."
"Bác sĩ Trần học thức uyên bác, còn tin chuyện này?"
"Ở nơi sâu xa luôn có thiên ý, ai dám nói không đây?" Trần Lạc nở nụ cười, ra dấu mời với Du Khinh Hàn, "Du tiểu thư nếu rảnh rỗi, không bằng đến phòng làm việc của tôi ngồi một chút? Việc liên quan đến Tiêu Đồng, tôi muốn tìm hiểu thêm."
"Được, bác sĩ Trần muốn hỏi gì cứ việc nói, miễn là có lợi đối với bệnh tình Tiêu Đồng, tôi nhất định biết gì nói nấy!"
Đường đến văn phòng Trần Lạc hơi xa, cách khu nội trú một toà nhà, trên đường đi hai người không nói tiếng nào, mãi đến khi vào trong văn phòng Trần Lạc, đóng cửa lại, Trần Lạc mới nói với Du Khinh Hàn: "Hôm nay bận quá nên chưa kịp dọn dẹp, Du tiểu thư đừng khách sáo, tuỳ tiện ngồi đi. Du tiểu thư uống gì?"
"Không cần khách sáo, nước lọc là được." Du Khinh Hàn không có tâm trạng nhìn xem văn phòng Trần Lạc loạn hay không loạn, ngồi đại xuống ghế sofa, nói: "Bác sĩ Trần muốn hỏi gì cứ nói thẳng là được."
"Được." Trần Lạc lấy ly uống một lần trong ngăn tủ, rót nước đặt trước mặt Du Khinh Hàn, ngồi xuống ghế bên phải cô, đi thẳng vào vấn đề: "Đến cuối cùng là Tiêu Đồng ẩn giấu chuyện gì?"
Bàn tay đang cầm ly nước của Du Khinh Hàn chợt run lên, nước sánh ra hơn nửa.
"Bác sĩ Trần, tôi không hiểu ý cô."
"Du tiểu thư, theo lý thuyết, bảo mật chuyện riêng của bệnh nhân là nghĩa vụ của tôi, nhưng nói vậy chắc cô cũng đoán được, Tiêu Đồng cũng không phải ngày đầu tiên tới chỗ tôi điều trị. Nói thật, cô ấy đã trị liệu ở chỗ tôi được một tháng, thậm chí tôi đã viết xong kế hoạch điều trị cho nửa năm. Trước đó, tuy trạng thái tinh thần của Tiêu Đồng không ổn định, nhưng chỉ cần tâm lý kiên trì kèm theo trị liệu bằng thuốc, qua mấy năm, từ từ phục hồi cũng không phải là khó." Trần Lạc bắt chéo hai chân, trong giọng nói mơ hồ tức giận, "Nhưng bây giờ, không chỉ kế hoạch của tôi dã tràng xe cát, với tình trạng hiện tại của Tiêu Đồng, có thể khôi phục năng lực hành vi hay không cũng khó nói!"
Du Khinh Hàn yên lặng lắng nghe, càng nghe lòng càng chìm xuống, những lời này không cần Trần Lạc nói, Du Khinh Hàn đều biết, thế nhưng... Du Khinh Hàn càng nắm chặt ly nước trên tay, thế nhưng có một số việc, dù có giết chết Tiêu Đồng thì nàng cũng không muốn để người khác biết được.
Những chuyện kia đã sớm nên chôn thật sâu dưới ba tấc đất, không chỉ có Tiêu Đồng, ngay cả Du Khinh Hàn cũng không muốn nhắc đến với người thứ ba. Đây là tâm bệnh của Tiêu Đồng, cũng chính là khúc mắc của Du Khinh Hàn.
"Bác sĩ Trần, nếu cô muốn hỏi chuyện khác tôi sẽ nói hết với cô, chỉ có chuyện này..." Trong miệng Du Khinh Hàn cay đắng, giọng nói cũng khàn khàn, "Chuyện này, bản thân Tiêu Đồng không muốn nói, vậy thì tôi càng không có tư cách nói."
Trần Lạc trầm mặc nhìn vào mắt Du Khinh Hàn, thống khổ giãy giụa, tự trách hối hận, Trần Lạc nghĩ, xem ra hôm nay không có hi vọng moi được lời nào từ trong miệng Du Khinh Hàn rồi. Trước nay Trần Lạc làm việc luôn quyết đoán gọn gàng, nếu không hỏi được gì thì cuộc nói chuyện liền chấm dứt ở đây. Trần Lạc nhìn đồng hồ, chỉ còn vài phút nữa đến giờ nghỉ trưa rồi, cô không có thời gian ở đây trì hoãn cùng Du Khinh Hàn, thậm chí cũng không kịp đưa Du Khinh Hàn ra ngoài, tự mình cởi áo blouse ra, sửa sang lại đầu tóc, vội vàng đi tới bệnh viện Đại học Y của tỉnh.
Những chuyện kia kỳ thực Du Khinh Hàn đã quên lâu rồi, ba mươi năm qua cô có thể sống kiêu căng, tùy hứng, ngang ngược, ngông cuồng như vậy cũng là vì cô luôn quên đi ít chuyện làm lương tâm bất an. Một khi người ta không có gì hổ thẹn, tự nhiên sẽ sống ung dung thoải mái. Nhưng chung quy những việc đã quên một lúc nào đó sẽ phải nhớ lại, một khi hồi ức ùa về, thống khổ cũng theo đó mà đâm tới đau gấp trăm lần.
Du Khinh Hàn đầu đau sắp nứt, trong đầu tất cả đều là vô số buổi tối Tiêu Đồng bị ác mộng thức tỉnh, ôm lấy mình sợ hãi kêu khóc.