Khiết Phích

Chương 68: Bảo vệ em




Mạc Tịch Nguyên từ nhỏ đến lớn có mẹ bên cạnh, tất nhiên không thể hiểu được tâm tình của Tiêu Đồng. Chị tuy là con gái sinh ra ở bên ngoài, nhưng cha chị chỉ có một đứa con này, ngày chị hai tuổi quay lại Mạc gia thì đã trở thành người thừa kế duy nhất của Mạc gia, ai ai cũng đều nâng niu cưng chiều chị, "chúng tinh phủng nguyệt"*. Chị được nuôi nấng bồi dưỡng theo tiêu chuẩn người thừa kế Mạc gia, ăn mặc đều là thứ tốt nhất, lại được cha mẹ yêu thương hết lòng. Vì vậy, dù chị biết được Tiêu Đồng từ nhỏ đến lớn phải chịu đựng vô vàn đau khổ, hay nói cách khác, những đắng cay nàng nếm trải khi ở bên cạnh Du Khinh Hàn cũng đủ khiến chị tự trách cả đời, nhưng chị không thể đồng cảm được. Chị không phải là Tiêu Đồng, cho nên vĩnh viễn chị không biết được cảm giác của Tiêu Đồng.
*Chúng tinh phủng nguyệt: một đám sao tôn lên ánh trăng, giống như một đám người vây quanh một ai đó mà họ tôn kính quý trọng.
Trong suy nghĩ của Mạc Tịch Nguyên, thế gian này không có cha mẹ nào không thương yêu con cái của mình, cũng không có đứa con nào có thể hận cha mẹ được. Lúc trước mẹ chị rời bỏ Tiêu Đồng, đúng là cái sai của mẹ chị, nhưng bà cũng vì bất đắc dĩ mà thôi, huống hồ sau đó, không ngày nào là bà không hối hận vì quyết định lúc trước của mình, không ngày nào là không nhớ thương Tiêu Đồng.
Mạc Tịch Nguyên nhìn thấy mẹ mình ngày nhớ đêm mong Tiêu Đồng cho đến tận hôm nay, bây giờ bệnh tình của mẹ đã đến giai đoạn cuối, chỉ muốn gặp Tiêu Đồng mà thôi, nhưng nguyện vọng đơn giản như vậy Tiêu Đồng cũng không muốn thỏa mãn, thà rằng... thà rằng để mẹ chết không nhắm mắt!
Mạc Tịch Nguyên nói với Tiêu Đồng: "Lúc trước chị không biết, em lại hận mẹ như vậy."
"Tôi không hận bà ấy. Bất luận là ai đứng ở lập trường của bà thì cũng không thể làm tốt hơn được." Tiêu Đồng cười cười, nói, "Nhưng không hận so với chấp nhận thì khác nhau xa lắm, ai nói không hận nghĩa là có thể chấp nhận chứ? Trên đời này đâu phải cứ không phải đen tức là trắng, Mạc Tịch Nguyên, chị cũng không phải con nít, không thể nào không biết điều này."
Thái độ Tiêu Đồng kiên quyết, Mạc Tịch Nguyên không cách nào thuyết phục nàng, thở dài, khẩn cầu một việc khác, "Em không cần tiếp nhận mẹ, chỉ cần cho phép bà rảnh rỗi tới thăm em một lát, chuyện này cũng không được sao?"
"Xin lỗi, tôi không cần có thêm một người tới thương hại cuộc đời tôi."
"Mẹ không phải là thương hại em, mẹ chỉ muốn yêu thương em thôi."
"Yêu?" Tiêu Đồng có chút bất ngờ.
Từ 'Yêu' này, xa xỉ mà huyền diệu, Tiêu Đồng đã từng khát vọng, đã từng mong cầu mà không có được, tiếc là giờ đây nàng không muốn nữa.
Cả đời Tiêu Đồng làm người nghèo, trong thế giới của người nghèo thiếu thốn rất nhiều thứ, chỉ có một điều xưa nay không thiếu, đó là tự biết thân biết phận. Thứ mình không có được, dứt khoát không tơ tưởng đến, không mong cầu sẽ không thấy nó cần thiết nữa.
Tiêu Đồng ngửa đầu cười thật to, nàng biết rõ tâm tình mình không thể kích động, nhưng làm thế nào cũng không ngừng được tiếng cười.
Nàng đang cười nhạo Mạc Tịch Nguyên, cười nhạo Mạc Tịch Nguyên lớn như vậy mà thật ấu trĩ. Nàng cười nhạo Mạc Tịch Nguyên, lại hâm mộ Mạc Tịch Nguyên.
Người được yêu thương có tư cách ấu trĩ.
May mà hiện tại nàng không cần nữa.
Mạc Tịch Nguyên không hiểu tại sao Tiêu Đồng lại cười, nhưng chị nghe được sự trào phúng trong tiếng cười của Tiêu Đồng, chị có hơi tức giận.
Nhưng tiếng cười của Tiêu Đồng kịch liệt như vậy, vai nàng bắt đầu run rẩy, thân thể nàng ngày càng yếu ớt, theo tiếng cười run lên từng hồi trong không khí, tựa như một giây sau sẽ vỡ tan, tiếng cười kia đâm vào màng tai Mạc Tịch Nguyên, chấn động đến mức làm ngực chị đau nhói, không thở nổi.
"Nếu như chị tìm được em sớm hơn một chút thì tốt rồi." Mạc Tịch Nguyên ngồi bên cạnh Tiêu Đồng, nén đau đớn trong lòng, phát ra một tiếng thở dài rất nhỏ, nhưng vẫn truyền vào tai Tiêu Đồng.
"Sớm hay chậm một chút thì có khác gì nhau đâu." Tiêu Đồng ngừng cười, tựa gáy vào đầu giường, nhìn chằm chằm trần nhà, nét mặt hờ hững, "Trước sau thì tôi cũng là kẻ bị vứt bỏ."
"Nếu tìm được em sớm hơn, trước khi em thất vọng với thế giới này, ít nhất cũng để cho em biết được rằng, có người thật lòng thật dạ yêu thương em, thật lòng thật dạ chào đón em." Mạc Tịch Nguyên xoay đầu nhìn Tiêu Đồng, "Tiêu Đồng, chị bỏ ra mười hai năm đi tìm em, không phải là vì mẹ, mà chính là vì bản thân chị, không phải là tìm về con gái của mẹ, mà là tìm em gái của chị trở về."
Tiêu Đồng quay đầu đi, không nhìn Mạc Tịch Nguyên, nhưng chỉ chốc lát sau, Mạc Tịch Nguyên phát hiện có chất lỏng rơi xuống từ trên mặt nàng, rớt trên gối, thấm ướt một mảng.
Tiêu Đồng khóc.
Không phải không kìm chế được nỗi lòng mà cuồng loạn khóc lóc đau khổ, cũng không phải sợ hãi quá mức mà run rẩy nức nở, nàng quay đầu không nhìn Mạc Tịch Nguyên, nhưng nước mắt không cách nào khống chế tràn ra khỏi vành mắt, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là chôn mặt trong gối, lặng yên rơi lệ.
Cực kỳ giống cô bé bị bắt nạt bên ngoài, tủi thân chạy về nhà.
Từ trước đến giờ, đây là lần đầu tiên Mạc Tịch Nguyên nhìn thấy một Tiêu Đồng sinh động như vậy, vừa đáng thương vừa bất lực, không còn là một người gỗ cố gắng tỏ ra kiên cường, bọc kín chính mình.
Mạc Tịch Nguyên nằm lên một bên gối của Tiêu Đồng, từ tốn vuốt tóc nàng, chậm rãi an ủi, "Em gái ngốc của chị..."
Tiêu Đồng lấy tay giữ cổ áo của chị, rúc đầu mình vào cổ chị, không nhúc nhích nữa.
Rất nhanh, Mạc Tịch Nguyên cảm thấy cổ áo mình bị thấm ướt bởi chất lỏng ấm áp, chị ôm Tiêu Đồng vào lòng, không nói lời nào, cũng không có động tác dư thừa, để cho đứa em nhỏ phiêu bạt bên ngoài của mình bấy lâu, bị người ta bắt nạt bao lâu nay thoải mái khóc trong ngực mình.
"Tiêu Đồng của chị, ở ngoài chịu khổ nhiều rồi."
"Là chị không tốt, chị không tìm được Tiêu Đồng."
"Chị không có bên cạnh, chắc là Tiêu Đồng sợ lắm."
"Tiêu Đồng không cần sợ, sau này chị sẽ bảo vệ em."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.