Tiêu Đồng đi lung tung không mục đích trên đường quốc lộ.
Nàng không có di động, không có tiền, cũng không biết phải đi về đâu, trên người là bộ quần áo bệnh nhân bẩn thỉu, tóc ngắn lởm chởm, đi mãi cho đến khi mặt trời lên cao giữa đỉnh đầu mới dừng lại.
Trời rất nóng, nàng vừa mệt vừa đói, miệng khô lưỡi khô, sắp kiệt sức. Nàng suy nghĩ một chút, dứt khoát đặt mông ngồi xuống thảm cỏ nhỏ trang trí ở vỉa hè.
Trước mặt là trạm xe buýt, bây giờ còn đang trong giờ làm việc, hiện tại mọi người ở khu này hầu hết đều đang đi làm, người cần đi xe buýt không nhiều nhưng thỉnh thoảng vẫn có. Họ lục tục đi đến trước Tiêu Đồng rồi bước qua, ai cũng cắm cúi nhìn điện thoại của mình, cực kỳ chăm chú, căn bản không có mấy người để ý đến Tiêu Đồng.
Họ không nhìn Tiêu Đồng, nhưng Tiêu Đồng lại quan sát họ rất kĩ lưỡng. Nàng ngồi ở ven đường, hai tay bó gối, cằm đặt trên khớp gối, lia mắt đánh giá từng người xa lạ đang qua lại trước mắt nàng.
Ai nấy đều đang nhìn chăm chú vào màn hình nhỏ bé trên tay mình, vẻ mặt đờ đẫn, hệt như xác chết di động.
Tiêu Đồng nghiêm túc xem xét từng người, họ đều có động tác cầm điện thoại giống nhau, có gương mặt không cảm xúc như nhau, làm nàng không khỏi nảy sinh ảo giác, những kẻ đi trên đường này đều không phải người, mà là cỗ máy được lập trình sẵn từng bước di chuyển, mà thứ khống chế họ là món đồ chơi nhỏ bé họ cầm trên tay.
Ba mươi năm qua Tiêu Đồng liều mạng sinh tồn, dù cho có khổ nhục đắng cay hơn nữa cũng không quật ngã được nàng, thế nhưng bây giờ, nhìn những xác chết biết đi này, đột nhiên nàng lại mất đi động lực để tiếp tục sống sót.
Sống như người chết như vậy thì có ý gì? Nhìn những người này, chẳng khác chút nào giun dế vô tri.
Thế giới quan giúp nàng chống đỡ bấy lâu nay bất chợt sụp đổ trong nháy mắt, nàng cố gắng chạy trốn vậy mà, đến khi trốn thoát rồi mới phát hiện ra rằng tồn tại thật sự rất vô vị.
Sớm muộn gì ai rồi cũng chết, sống chỉ là chờ đợi cái chết mà thôi.
Nghĩ tới đây, Tiêu Đồng sức cùng lực kiệt. Nàng mệt chẳng muốn ngồi nữa, ngã người nằm lên cỏ. Nếu như là nàng của lúc trước, chỉ cần là đồ của mình, sẽ hận không thể dùng nước khử trùng tẩy năm lần, cho tới khi bóng loáng mới thôi. Nhưng giờ đây nàng không để ý được nhiều vậy nữa, mang theo tấm thân nhếch nhác tanh tưởi, bệ vệ nằm xuống bãi cỏ ven đường, đúng là tiêu chuẩn vàng của làng vô gia cư.
Tiêu Đồng nằm đó nghĩ tới chuyện gì, quay đầu, quả nhiên là nhìn thấy những thứ đó vẫn đi theo nàng, chỉ là chúng không ra sáng được, chỉ dám đứng xa xa trốn ở nơi khuất nắng, lè lưỡi rình rập Tiêu Đồng.
Tiêu Đồng có thể đào tẩu khỏi đội ngũ của Trần Lạc và Mạc Tịch Nguyên, nhưng không thể cắt đuôi được mấy thứ này.
"Đi chung, đi chung đi." Tiêu Đồng châm chọc nghĩ, chờ đến khi mình nhắm mắt xuôi tay ngỏm củ tỏi, bọn chúng muốn đi chung cũng không được, chắc là đến lúc đó mới được giải thoát.
Ngày thu ánh nắng chói chang, Tiêu Đồng lười biếng không muốn nhúc nhích, liền đánh một giấc ngủ trưa trên đường như thế. Đến lúc chạng vạng, mọi người dần tan tầm, người qua lại trên đường cũng bắt đầu tăng lên, vào mắt Tiêu Đồng chỉ là có thêm mấy cái xác biết đi, không khác biệt bao nhiêu so với ban ngày.
Không biết nhảy đâu ra một đứa nhỏ ăn mặc rách rưới, cầm một cục đá đập lên đầu Tiêu Đồng một cái, "Ê, nhóc, mày ở đâu tới đây vậy? Đây là địa bàn của bố mày, khôn hồn thì cút đi chỗ khác cho tao!"
Tiêu Đồng mở mắt nhìn nó.
Đứa nhóc này để tóc húi cua, mặt đen sì sì, không biết là do không tắm rửa sạch sẽ hay vốn đen như vậy, tay trái cầm gậy trúc, tay phải cầm chén inox, chén inox kia không biết bao lâu rồi không rửa, trên mặt có một lớp cặn đen, không nhìn ra được chút ánh sáng nào của lúc đầu.
Tiêu Đồng nhìn xuống chút nữa, chân trái nó bị cụt từ đầu gối trở xuống, ống quần buộc lại ở chỗ đó, treo lủng lẳng, lay động theo chuyển động của cơ thể một cách quái dị.
Thằng nhỏ cũng đang quan sát nàng, người này đúng lạ luôn, đi xin ăn còn thanh cao vậy chứ, tay chân nguyên vẹn, quần áo cũng không một mảnh vá, đến chén xin ăn cũng không có, như vậy có thể xin tiền được à. Bây giờ người ta tinh lắm, miệng không ngọt, khóc không thảm làm sao kiếm tiền được.
"Mày mới tới đây phải không? Sao chút xíu quy tắc cũng không biết vậy? Tao nói mày tránh ra!" Đứa nhóc lại to tiếng quát Tiêu Đồng.
Lúc này Tiêu Đồng mới từ từ đứng lên.
Bản thân nàng không thấp, tuy rằng gầy, nhưng cũng khoẻ mạnh hơn nhiều so với đứa nhóc ăn xin quanh năm thiếu dinh dưỡng, nàng đứng trước mặt thằng nhỏ ăn xin kia, nó cũng chỉ có thể ngửa đầu nhìn nàng.
Nhóc ăn xin không lường trước được là Tiêu Đồng cao như vậy, có hơi chột dạ, nuốt nước bọt, vô thức lùi về sau nửa bước, ráng xốc lên khí thế đe doạ: "Làm gì! Mày muốn đánh nhau hông?"
Tiêu Đồng căn bản không định để ý tới nó, bỏ đi đến bãi cỏ xa hơn, tiếp tục ngồi thẫn thờ.
Nhóc ăn xin thấy mình doạ được người khác, vô cùng đắc ý, nhưng nó cũng biết tự lượng sức mình, không tiếp tục đi trêu chọc Tiêu Đồng, ném xuống đất mấy thứ lỉnh kỉnh treo bên hông mình, bắt đầu mở hàng, tiếng loa như kèn đồng bị tịt lỗ rẻ tiền cùng với giọng hát trầm đục như vịt đực bắt đầu cất vang, "Đứa con nhỏ lang thang phiêu bạt nhớ thương người, mẹ yêu thương của con..."
Khi tiếng loa vang lên, đường xá đầy âm u tử khí có thêm chút sức sống, người đi đường cuối cùng cũng ngẩng đầu lên khỏi điện thoại, liếc mắt nhìn thằng nhóc ăn xin dơ bẩn ngồi bên đường.
"Dì ơi chú ơi, xin cho ít tiền, hai ngày rồi chưa được ăn cơm..." nhóc ăn xin cầm chén lên, mặc kệ ai tới đều dập đầu chắp tay gọi chú gọi dì, nó diễn như thật, trong giọng nói còn có tiếng khóc thút thít, quả thật đánh động không ít người, trời còn chưa tối hoàn toàn mà tiền giấy trong chén đã chất thành một ngọn núi nhỏ, vô tình còn nhìn thấy tờ mười tệ*.
*10 tệ bằng khoảng 35k VNĐ
Tính toán thấy đã được kha khá nên nhóc ăn xin chống gậy trúc khập khiễng quay lại ngồi xuống vỉa hè, chính là chỗ lúc nãy Tiêu Đồng vừa ngồi, lấy từng tờ tiền ra đếm, tiền nhỏ để trên, tiền lớn để dưới, sau khi xếp lại ngay ngắn mới đếm thêm một lần nữa, tròn bốn mươi ba tệ, trong đó có hai tờ tiền lớn mười tệ!
Lòng nó rộn rã cất tiền vào túi tiền đeo trước ngực, kéo dây khoá lại, bây giờ mới nghĩ tới Tiêu Đồng, quay đầu lại nhìn, Tiêu Đồng vẫn còn ngồi đờ đẫn ở chỗ đó, không chút động cựa.
Nhóc ăn xin suy nghĩ một chút, đi lại, từ trên cao nhìn xuống hỏi Tiêu Đồng, "Nè, mày ở đâu tới đây?"
Tiêu Đồng không để ý đến nó, nó lại hỏi, "Nhìn mày không giống ăn xin, ở đây chi vậy? Không phải là bị trộm mất bóp đó chứ?"
Tiêu Đồng vẫn không quan tâm tới nó.
Ăn mày nhỏ nổi giận, "Hỏi mày đó, sao vẫn không hiểu quy tắc vậy chứ? Muốn tìm chỗ làm ăn hay gì?"
Lúc này Tiêu Đồng mới liếc nó một cái.
"Không phải là bị thiểu năng đó chứ?" Nhóc ăn xin lẩm bẩm, đặt mông ngồi xuống bên cạnh Tiêu Đồng, hỏi nàng: "Nhà của mày ở đâu còn nhớ không?"
Tiêu Đồng lắc đầu, "Tôi không có nhà."
"Không thể nào! Ai cũng có nhà!" Nhóc ăn mày lắc đầu một cái chắc nịch, "Mày thấy tao thế này thôi, chứ ở dưới gầm cầu nhà tao còn có con chó con đó, mày không có nhà? Không có nhà sao lớn được? Từ trong kẽ đá nứt ra à? Mày tưởng mày là Tôn Ngộ Không chắc?"
"Tôi không có nhà." Tiêu Đồng ôm chặt đầu gối, không nhìn nhóc ăn xin nữa.
Nhóc ăn xin thấy nàng đáng thương, vuốt vuốt xấp tiền trước ngực mình, suy đi nghĩ lại rất lâu, rốt cuộc cắn răng giậm chân một cái, lấy ra từ đó hai tờ tiền, mỗi tờ một tệ đưa cho Tiêu Đồng, "Cầm đi, cũng đủ bắt xe công cộng đó, mày về nhà đi, đừng ở đây cản trở tao làm ăn." Nói xong, nó cầm theo cái loa phát ra tiếng nghe như kèn đồng đi dọc theo vỉa hè mất dạng.
Về nhà.
Tiêu Đồng cầm tờ tiền nhăn nhúm kia, nghĩ hình như mình cũng có nhà, căn nhà kia không biết ở đó từ lúc nào, chỉ là rất lâu rồi không quay lại.
Tại sao không muốn quay về? Tiêu Đồng không nhớ rõ, chỉ biết bản thân mình bây giờ, ngoại trừ chỗ đó thì hình như không còn chỗ nào để đi nữa.
Vật thì trở về thôi.
Tiêu Đồng chậm chạp đứng lên, cô không quan tâm trên quần dính mấy cọng cỏ, cầm hai tệ nhóc ăn xin cho, nghiên cứu bảng thông tin ở trạm xe buýt phía trước nửa ngày, cuối cùng cũng tìm được con đường về nhà, sau đó lên một chiếc xe chuẩn bị về nhà.
Người nàng thực sự quá thối, ngồi trên xe khiến những người xung quanh ai cũng bóp mũi rồi hấp tấp xuống xe, nhưng bản thân nàng có vẻ như chưa phát hiện ra, trong tai vẫn nghe tiếng nhắc nhở đứng vững, chờ đến khi giọng nữ vui tươi mà lạnh lẽo trong loa đọc đến vị trí mình cần đến, nàng liền chen lấn vào đoàn người xuống xe, dựa vào trí nhớ mơ hồ hướng về nhà mình mà đi.
Trời đã tối đen, quái vật vây quanh Tiêu Đồng không còn kiêng dè gì trắng trợn bò ra, cười hề hề, Tiêu Đồng sải bước nhanh hơn, gần như chạy trối chết. Đến khi đứng trước cửa nhà mình, nàng thở hồng hộc ngồi xổm dưới đất, lấy ra chìa khoá dự phòng từ khe hở nhỏ xíu đằng sau tủ đựng đồ, mở cửa bước vào trong.
Căn nhà này lâu rồi không có người ở, Tiêu Đồng vừa mở cửa ra, phả vào mặt là mùi vị tro bụi. Nàng mở đèn, mọi thứ ở đây đều không đổi, giống hệt cái ngày mà nàng bỏ đi, chỉ là dưới sàn nhà lẫn trên mặt bàn đều phủ một lớp bụi dày, nhìn rất tịch liêu.
Tiêu Đồng không thèm để ý những thứ này, nàng trực tiếp bước vào phòng ngủ, lúc đi vào đó trong đầu nàng sượt qua mấy hình ảnh làm người ta căm ghét, cau mày cầm mấy bộ quần áo sạch đi ra, sau khi ra ngoài đóng chặt cửa lại, giống như chỉ một giây sau sẽ bị dây bẩn bởi thứ gì đó.
Tiêu Đồng tắm rửa cẩn thận, sau khi tắm xong soi mình vào gương, cảm thấy tóc mình vẫn còn quá dài, thế là lại cầm kéo xén thêm chút nữa, lần này giống bị chó gặm hơn nhiều rồi, nhưng bản thân nàng cũng không để ý, vứt vào bồn cầu rồi giật nước trôi sạch, bước ra khỏi phòng tắm.
Nàng ngồi trong phòng khách bắt đầu thu dọn đồ đạc, quần áo, giày dép, quan trọng nhất là thẻ ngân hàng. Mang theo hai bộ quần áo, một đôi giày, vài tấm thẻ ngân hàng, ngoài ra không có thứ nào dư thừa. Không thể ở đây lâu, họ sẽ tìm đến ngay, Tiêu Đồng muốn đi nhanh.
Nàng nhét hết tất cả vào trong ba lô, đeo lên đi ra ngoài, không chờ đợi thêm chút nào, chỉ lo có người đuổi theo. Lúc xuống lầu thì tay chân đều run rẩy, cũng may mà ra khỏi thang máy cũng chẳng có gì — ngoại trừ lũ ác quỷ kia.
Tiêu Đồng nhân lúc trời tối chạy ra tiểu khu, ma quỷ theo bén gót cũng không khiến nàng bận tâm nữa, giờ khắc này nàng chỉ muốn trốn chạy khỏi thành phố này, càng xa càng tốt, tốt nhất là chạy tới nơi không ai biết được nàng.
Nhưng đây chỉ là ảo tưởng, Tiêu Đồng quá mức tập trung vào việc chạy trốn, lại không phát hiện ra trong bóng đêm, có ánh mắt liên tục nhìn chằm chằm vào mình, một cặp mắt người. . Truyện Phương Tây
Ánh mắt tham lam bén nhọn híp lại thành một đường thẳng, đang khởi động trong đêm đen.