Khiết Phích

Chương 8: Nhân phẩm tồi tệ




Du Khinh Hàn cùng Du Khinh Minh ầm ĩ một trận, chạy ra khỏi Du gia, lượn lờ trên đường vài vòng, không có chỗ đi. Vốn định hẹn Thường Lâm Nhiễm, nhưng Thường Lâm Nhiễm không giống cô lúc nào cũng rảnh, cô không hẹn được ai, cuối cùng quay về nhà mình ở nội thành.
Du Khinh Hàn không thích Du Khinh Minh quản cô, vậy nên cô dọn ra ngoài từ rất sớm và sống trong căn hộ của mình trong thành phố, thỉnh thoảng mới quay về Du gia. Thực tế thì cô cũng ít khi về nhà mình, nơi cô thường ở là nhà Tiêu Đồng.
Nguồn gốc của chuyện này là từ rất lâu trước đó, khoảng thời gian Tiêu Đồng xảy ra chuyện, nàng gần như sụp đổ, là Du Khinh Hàn vẫn ở bên cạnh nàng. Sau đó Tiêu Đồng miễn cưỡng cũng vực dậy được nhưng lại sinh ra thói quen xấu, phải có Du Khinh Hàn bên cạnh mới có thể ngủ ngon, bằng không cho dù giường nệm thoải mái thế nào cũng không ngủ được. Lúc đó Du Khinh Hàn đối với Tiêu Đồng vẫn còn hứng thú, lại tự cảm thấy có lỗi với Tiêu Đồng, nên Tiêu Đồng muốn gì được đó, huống hồ chỉ là chuyện ngủ cùng nàng? Ở bên nhau, một lần là đến hiện tại.
Sau đó từ từ Du Khinh Hàn có chút chán ghét đối với Tiêu Đồng, bắt đầu hoài nghi tật xấu này là vì Tiêu Đồng muốn lừa lấy sự cảm thông của cô, đúng lúc có một lần Mạc Tịch Nguyên về nước, Du Khinh Hàn cùng Thường Lâm Nhiễm đi đón nàng, ba người trò chuyện cho tới nửa đêm còn chưa thoả mãn mà chia tay. Đến bốn giờ sáng Du Khinh Hàn về đến nhà Tiêu Đồng, tất cả đèn đóm trong nhà đã tắt. Du Khinh Hàn tắm xong mò mẫm đi vào phòng ngủ của Tiêu Đồng, lúc nằm xuống bên người Tiêu Đồng suýt chút nữa bị hù chết —— mắt Tiêu Đồng trợn to, nhìn chằm chằm lên trần nhà, đồng tử không chuyển động. Du Khinh Hàn tưởng rằng Tiêu Đồng gặp chuyện, sợ muốn ngừng thở, vội vàng vỗ vỗ mặt Tiêu Đồng, lúc này Tiêu Đồng mới hoàn hồn, nhìn Du Khinh Hàn, run run khoé miệng nở nụ cười, khàn khàn nói: "Khinh Hàn, về rồi à."
"Em... Em sao còn chưa ngủ?"
"Ngủ không được." Tiêu Đồng sắc mặt tái nhợt nói, "Khinh Hàn, em sợ."
"Không sợ, tôi ở đây." Du Khinh Hàn ôm Tiêu Đồng, lại đau lòng tự trách, nhẹ nhàng nói bên tai nàng: "Tiểu Đồng đừng sợ, tôi ở đây..."
Bởi vì chuyện này, Du Khinh Hàn biết được Tiêu Đồng tám phần mười đời này đều không thể tốt lên được, cũng tám phần mười đời này không thể rời bỏ nàng, Du Khinh Hàn một bên an ủi Tiêu Đồng, một bên lại cảm thấy hoảng sợ.
Chỉ là ngoại trừ điểm này, ở những phương diện khác Tiêu Đồng đều làm rất tốt. Tuy Du Khinh Hàn có bệnh ưa sạch sẽ, nhưng từ nhỏ cô đã bị chiều hư, mọi chuyện đã có người dọn dẹp, ngay cả khi cô đến thị trấn kia để tránh đi nơi đầu sóng ngọn gió, cũng có người đến quét dọn chỗ cô cách hai ngày một lần, việc nhà xưa nay chưa từng chạm tay vào.
Sau khi Du Khinh Hàn và Tiêu Đồng sống cùng nhau, lo lắng Tiêu Đồng sẽ không thích ứng được thói quen sinh hoạt hàng ngày của mình. Nhưng Tiêu Đồng không chỉ thích ứng, mà còn thích ứng rất tốt. Có lẽ do từ nhỏ nàng đã quen làm việc nhà, nên luôn dọn dẹp sạch sẽ ngăn nắp nơi mình ở. Những thứ ám ảnh cưỡng chế của Du Khinh Hàn Tiêu Đồng cũng nắm rõ, bàn chải đánh răng đặt ở bên nào, dép nên để ở đâu nàng đều biết. Sau khi Du Khinh Hàn sống với nàng, so với sống một mình càng thoải mái hơn, thế là dứt khoát chuyển tới sống cùng Tiêu Đồng, cuối cùng ở với nhau nhiều năm như vậy.
Một năm nay Du Khinh Hàn về nhà riêng của mình không quá mười lần. Nhà nàng dù không ở nhưng định kỳ vẫn có dì giúp việc đến quét tước, tuy vậy nhưng do không có người, khi mở cửa ra vẫn có chút tro bụi. Du Khinh Hàn bóp mũi đi vào phòng khách, nhìn chung quanh một lần, hẳn là vì không ai ở căn nhà này nên dì giúp việc cũng không làm tận tâm, chỉ quét sạch bên ngoài, trong các góc vẫn còn rất nhiều bụi bặm. Nhìn vào Du Khinh Hàn thoáng cau mày, cô vừa vào phòng khách đã muốn đi ra ngay, nhưng nghĩ lại mình cũng không có chỗ nào khác để đi, đành cố chịu đựng ngồi trên ghế salông.
Cô ngồi chưa tới mười phút đã thấy khắp người không thoải mái— tạp chí dưới tủ TV không được phân loại theo ngày, thảm chân không đặt ngay ngắn với sàn nhà, đệm trên ghế salông để lung ta lung tung, không vuông góc với mặt ghế! Lẽ nào trước đây đều là như vậy sao? Du Khinh Hàn không chú ý tới, cô ở nhà Tiêu Đồng sung sướng quen rồi, quay về cái nơi hỗn loạn này, hầu như không có cách nào sinh tồn.
Cô rốt cuộc không nhịn được chạy khỏi nơi lao tù đáng sợ kia, vẫn không có chỗ nào để đi, ngồi ở trong xe suy nghĩ một lúc lâu, không thể không chấp nhận thực tế, quay xe về con đường quen thuộc, hướng về phía nhà Tiêu Đồng. Lúc lái xe, Du Khinh Hàn một bên phỉ nhổ chính mình, một bên không quên ai oán Tiêu Đồng—— người kia có ý định dùng cách này để trói chặt chính mình, để cho mình mãi mãi chạy không thoát? Quả thực chính là nằm mơ.
Nhưng bất luận có phỉ nhổ nguyền rủa như thế nào đi nữa, cô cũng không thể không thừa nhận, giây phút bước vào cửa nhà Tiêu Đồng, nhìn thấy mọi thứ quen thuộc, cô cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Mặt tường trắng không dính một hạt bụi, đồ dùng sắp xếp gọn gàng, các loại vật dụng được phân loại đúng theo sở thích của cô, Du Khinh Hàn hít sâu một hơi, cảm thấy không khí bên trong căn nhà này sạch sẽ hơn so với bên ngoài nhiều lắm.
Du Khinh Hàn cởi giày đi vào phòng khách, ngồi trên ghế sofa một lúc lâu, mới phát hiện dường như có chỗ không đúng.
Cô nhìn giày mình đặt lộn xộn ở huyền quan, cảm thấy rất chướng mắt, rốt cuộc cũng phát hiện ra chỗ không đúng.
Thường ngày khi Du Khinh Hàn vào cửa, Tiêu Đồng đã ở nhà rất sớm đợi cô, nàng sẽ cẩn thận đem giày cao gót của Du Khinh Hàn cất vào tủ giày, đặt thẳng lại tấm thảm hơi xê dịch, mang đến cho Du Khinh Hàn một chén trà ngon vừa pha. Có trời mới biết tại sao Tiêu Đồng có thể tính chính xác thời điểm Du Khinh Hàn vào cửa để pha trà đúng lúc như vậy. Mỗi khi nàng làm như vậy, Du Khinh Hàn đều tiếp nhận như chuyện đương nhiên, nhưng hôm nay Du Khinh Hàn ngồi trên ghế năm phút đồng hồ, Tiêu Đồng cũng chưa hề đi ra cất giày cho cô, cô miệng khô lưỡi khô, Tiêu Đồng cũng không mang chén trà ngon ra, Du Khinh Hàn lúc này mới ý thức được, Tiêu Đồng không có nhà.
Không giống với lần Tiêu Đồng đi Paris, lần này không nói một tiếng đột nhiên biến mất, thậm chí không thông báo cho Du Khinh Hàn một tiếng. Đây là lần đầu tiên, Tiêu Đồng dường như nằm ngoài phạm vi kiểm soát của Du Khinh Hàn.
Ở Du gia bị mắng mỏ một trận, ở nhà mình dính đầy bụi bặm, hiện tại về tới nhà Tiêu Đồng lại bị lạnh nhạt, ngày hôm nay giống như toàn bộ thế giới đều không hẹn mà cùng làm trái ý cô.
Hừ, lúc trước không có Tiêu Đồng, không phải mình cũng sống rất tốt sao? Lẽ nào xa Tiêu Đồng một chút cũng không được? Du Khinh Hàn căm hận nghĩ, không nói hai lời đứng dậy, đi tới huyền quan định tự xếp giày của mình, nhưng khi cô đến tủ giày, căn bản không biết nên đặt giày ở đâu, rõ ràng trước đây Tiêu Đồng chỉ là tiện tay đặt vào, tủ giày đã chỉnh tề, nhưng đến lúc cô tự tay mình đặt vào, mới phát hiện đôi giày này đặt chỗ nào cũng không thích hợp, để chỗ nào cũng đều chướng mắt.
Đến tủ giày cũng muốn trái ý cô! Du Khinh Hàn càng tức giận, tuỳ tiện nhét giày vào chỗ nào đó, đóng cửa tủ lại, xoay người vào nhà bếp pha trà, nhưng không có nước sôi, một giọt nước uống cũng không thấy, đừng nói pha trà, ngay cả lá trà ở chỗ nào cô cũng không biết.
Du Khinh Hàn rốt cuộc phát điên, đá vào cửa một cái, cả nhà bếp đều rung động vì sự tức giận của cô, cô cầm lấy điện thoại không cần nhìn bấm một dãy số, gọi vào di động Tiêu Đồng, chuẩn bị chất vấn Tiêu Đồng cuối cùng là đang ở đâu.
Điện thoại rất nhanh được nhận, Du Khinh Hàn không chờ Tiêu Đồng mở miệng, phủ đầu một tràng: "Tiêu Đồng bản lĩnh của em lớn vậy sao? Một ngày một đêm không về nhà! Nếu em muốn chia tay thì nói! Tôi ước còn không được đây!"
"Chị ấy đang nghỉ ngơi." Đầu bên kia điện thoại không phải Tiêu Đồng, là âm thanh phụ nữ xa lạ.
Một người phụ nữ xa lạ, nói Tiêu Đồng đang nghỉ ngơi, cơn giận của Du Khinh Hàn lên đến đỉnh điểm, không phải nói xa mình không ngủ được sao? Không phải khóc lóc cầu xin đừng rời bỏ cô ấy sao? Nhìn xem, ở trong ngực người khác ngủ đến không biết trời đất!
Du Khinh Hàn quát lại vào điện thoại: "Vậy cô chuyển lời lại cho cô ấy là cố ngủ cho thật ngon đi! Tốt nhất vĩnh viễn đừng có về nữa!" Nói xong trực tiếp quăng điện thoại vào tường, di động vỡ thành vài mảnh, linh kiện rơi đầy đất.
Cảnh Hành đứng ngoài cửa phòng bệnh Tiêu Đồng, lẳng lặng nghe sự nổi giận phía bên kia điện thoại biến thành âm thanh máy bận, lúc này mới dời điện thoại khỏi tai, đi vào phòng bệnh như không có chuyện gì xảy ra.
Tiêu Đồng còn đang mê man, đương nhiên không phải là giấc ngủ bình thường, vừa nãy lúc nàng ăn cháo, Cảnh Hành lặng lẽ cho thêm ít thứ vào trong. Cảnh Hành làm quản lý cho Tiêu Đồng nhiều năm như vậy, làm sao không biết Tiêu Đồng có tâm bệnh sâu kín.
Cảnh Hành còn biết Tiêu Đồng có một người bạn đời bên nhau rất nhiều năm, là nữ, Nhị tiểu thư Du gia tiếng tăm lừng lẫy, đương nhiên, tính phong lưu, nhân phẩm tệ hại của cô cũng rất nổi tiếng ở thành phố Giang Vũ này, chỉ là Tiêu Đồng không giao thiệp với người trong giới nên không biết mà thôi.
Ban đầu khi Cảnh Hành biết được quan hệ giữa Tiêu Đồng và Du Khinh Hàn thì rất ngạc nhiên, sau đó lại cảm thấy là chuyện đương nhiên — thầm nghĩ cũng đúng, Tiêu Đồng chỉ là một kẻ non nớt mới ra đời, nếu không phải có Du Khinh Hàn hậu thuẫn, sao có thể đạt được nhiều giải thưởng lớn trong ngoài nước khi tuổi còn trẻ như vậy, thậm chí còn trở thành nhà thiết kế có danh vọng ở Paris, đạt đến tầm cỡ mà bao nhiêu người có làm cả đời cũng không với tới.
Lúc đó Cảnh Hành cho rằng Tiêu Đồng với Du Khinh Hàn chỉ là giao dịch xác thịt, dùng nhan sắc đổi lấy cơ hội trèo cao, nhưng thời gian trôi qua mới phát hiện không phải như vậy. Tiêu Đồng không để ý nàng đạt được bao nhiêu giải thưởng quốc tế lớn nhỏ, cũng không để ý làm show thời trang ở nơi nào, thậm chí mỗi lần biết được phải đi nước ngoài hội họp thương nghiệp gì đó, Tiêu Đồng đều mặt đầy sầu lo.
Cảnh Hành từng trêu chọc Tiêu Đồng, "Thôi đi, người ta làm cả đời cũng không có được cơ hội như vậy, chị còn trẻ đã có hết rồi, vậy mà vẫn chưa thoả mãn à?"
Đó là khi hai người đang sắp lên máy bay, Tiêu Đồng kéo Cảnh Hành, tha thiết nài nỉ, "A Hành, em đi nhận thay chị được không? Hay là để giải thưởng này cho người khác? Chị không muốn đi, chị... ở nhà đang có người chờ chị..."
Tiêu Đồng nói lời này xong, đáy mắt lộ ra một chút ngượng ngùng, lệ chí rơi trên khoé mắt, có loại xúc động không nói nên lời.
Cảnh Hành làm trong ngành này nhiều năm như vậy, cũng coi như một nửa người ở trong giới giải trí, người đẹp nào chưa từng thấy? Vậy mà chỉ cần chạm phải một nét mặt của Tiêu Đồng như thế, trái tim cô chợt run lên. Cảnh Hành tiếp xúc nhiều người đa phần chỉ vì công danh lợi lộc, đã bao nhiêu năm rồi cô không thấy được cảm xúc trong veo thế này.
Đáng tiếc, Cảnh Hành thầm thở dài, Tiêu Đồng chờ đợi người đó, nhưng người ta đã sớm lãng quên nàng. Cảnh Hành lướt xem vòng bạn bè, nhìn thấy tấm ảnh một người trong đó vừa up lên, nhân vật chính không phải Du Khinh Hàn thì là ai? Đang cùng một cô bé mười tám, mười chín tuổi cử chỉ thân mật, sợ là đã nhanh quăng khỏi đầu một kẻ ngốc, luôn ngày nhớ đêm mong mình.
Cảnh Hành từng cho rằng Tiêu Đồng trèo cao, xem thường Tiêu Đồng, làm việc cùng Tiêu Đồng một thời gian dài mới cảm thấy, người như Tiêu Đồng, rõ ràng Du Khinh Hàn mới không xứng với nàng. Đáng tiếc, Tiêu Đồng không thấy được, nàng quá u mê, bị vọng tưởng của mình bịt tai che mắt.
Dù đã cho thêm thuốc an thần vào trong cháo, giấc ngủ của Tiêu Đồng cũng không sâu, chỉ ngủ nửa giờ đã tỉnh, thấy Cảnh Hành cầm điện thoại di động của mình đi vào, theo bản năng liền hỏi: "Có phải là Khinh Hàn gọi điện thoại cho chị không?"
"Ừm, em nói với cô ấy chị bị bệnh, cần nghỉ ngơi."
"Thật không? Vậy cô ấy nói thế nào?"
"Cô ấy nói chị cố gắng dưỡng bệnh, đừng nhớ cô ấy."
Hi vọng trong mắt Tiêu Đồng chợt tắt, ừ một tiếng xem như trả lời, âm thanh nhỏ đến mức khó mà nghe thấy.
Tiêu Đồng tự giễu nghĩ, vì sao lại thất vọng chứ? Chuyện này cũng đã sớm biết rồi. Đã bao lâu rồi mình không nghe thấy Du Khinh Hàn gọi mình là Tiểu Đồng? Hiện tại mỗi khi cô ấy gọi tên nàng đều lạnh lùng như người xa lạ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.