Thực tế Du Khinh Hàn không đi đâu cả, cô chầu chực ở cửa khách sạn cả một đêm, cô tự nhận là mình vô cùng hiểu rõ Tiêu Đồng, nhất định Tiêu Đồng là người dễ mềm lòng, biết cảm thông. Nhưng thật ra không có, sáng hôm sau Tiêu Đồng mới đi ra, hoàn toàn không để ý tới Du Khinh Hàn.
Ánh mắt Du Khinh Hàn ảm đạm hồi lâu, rồi cũng gắng lên tinh thần đuổi theo Tiêu Đồng, hỏi nàng hôm nay chuẩn bị đi đâu.
Tiêu Đồng làm như không nghe thấy cô nói chuyện, cúi đầu nhìn di động, theo hướng dẫn lên một chiếc xe công cộng, Du Khinh Hàn cũng chen tới, xe ngả nghiêng chạy về phía trước, mãi đến tận trạm cuối Tiêu Đồng mới xuống xe, lại dựa theo hướng dẫn, đi qua mấy khúc cua, cuối cùng dừng lại trước cửa nghĩa trang.
Nói là nghĩa trang, kỳ thực không có ai trông coi, gần như đất bỏ hoang, bình thường người đến không nhiều, hôm nay ba mươi, là ngày tốt để người một nhà đoàn viên, không ai tới chỗ này tìm xúi quẩy, lại đang mùa đông, đừng nói người, đến chim chóc cũng không nhìn thấy một con.
Trời vừa đổ tuyết nên đường xá lầy lội, Tiêu Đồng đổi ủng cao su như giẫm trên đất bằng. Du Khinh Hàn thì không được nhẹ nhàng như vậy, chậm chạp từng bước, đôi giày Martin làm từ da bò dính đầy bùn.
Đi vào nghĩa trang, dường như Du Khinh Hàn đều dùng toàn bộ tinh lực để ý dưới chân, yên lặng hơn trước rất nhiều, đi một đường không nói câu nào, mãi đến tận khi Tiêu Đồng đứng trước một tấm bia mộ nào đó, Du Khinh Hàn mới dừng lại theo.
Bia mộ có vẻ mới hơn so với Tiêu Đồng tưởng tượng, trên bia có dán một tấm ảnh đen trắng, là bà nội của Tiêu Đồng, xung quanh hầu hết đều là một nắm đất cao cao, nơi này của bà nội nàng lại được dùng gạch đá xi măng xây lên, có vẻ khí thế không ít, trước mộ còn đặt một bó hoa cúc, hoa vẫn chưa héo tàn, rõ ràng là mới đặt lên.
Ký ức mười mấy năm trước của Tiêu Đồng vẫn còn, mộ phần của bà nội nàng năm đó cũng chỉ là nấm đất mà thôi, Tiêu Đồng quay đầu nhìn Du Khinh Hàn.
Du Khinh Hàn cười giải thích: "Năm đó sau khi chúng ta đi, tôi để lại người hàng năm thay chúng ta đến tế bái bà nội, có một năm mưa nhiều, người kia nói với tôi nhiều ngôi mộ đều bị xói mòn hết, thế nên tôi đã sửa lại mộ phần cho bà, có vẻ người kia cũng rất thủ tín, hoa này chắc cũng là người đó mua."
"Cảm ơn, chi phí cô cứ báo với tôi, tôi sẽ chuyển khoản cho cô sau."
"Em phải phân biệt với tôi rõ ràng đến thế à? Năm đó bà nội đối với tôi rất tốt, coi như là một chút tâm ý của tôi với bà không được sao?"
"Bà nội tôi cả đời không lợi dụng người khác một đồng một cắc nào, ở dưới suối vàng bà mà biết được sẽ không chấp nhận."
"Tiêu Đồng, cuối năm em cũng phải chọc tức tôi à?"
Tiêu Đồng cười cười, "Tôi chỉ nói với cô sự thật, cô lại cho là tôi chọc tức cô."
Du Khinh Hàn hờn giận: "Chi phí tôi không nhớ rõ, em muốn phân rõ giới hạn thì tự mình tính đi."
"Cũng được." Tiêu Đồng đáp.
Tiêu Đồng đứng ở nghĩa trang cũng không lâu, nàng lau chùi mộ bà nội sạch sẽ, mới quay lại bái một cái trước tấm bia của bà, "Bà nội, nhiều năm như vậy không đến thăm bà, nhất định là bà giận con lắm phải không?
Ha ha, bà nhất định là nghĩ, uổng công bà thương yêu con nhiều như vậy.
Cuối năm rồi bà đừng giận nữa, trước đây không phải con là kẻ nhát gan sao, đến thăm bà một chút cũng sợ, bà yên tâm, bắt đầu từ hôm nay, nhất định con sẽ thường xuyên đến thăm bà, chuyện lớn chuyện nhỏ nói suốt không ngừng, cho tới khi bà thấy phiền mới thôi.
Được rồi, cuối năm, con không quấy rầy bà ăn tết, hôm nào trở lại."
Tiêu Đồng nói xong cũng đi, không hề có một câu nào nhắc đến mười hai năm qua của bản thân mình. Mười hai năm nàng trải qua quá nhiều đau khổ, không muốn nói ra để bà nội cũng đau lòng theo nàng.
Du Khinh Hàn cũng bắt chước Tiêu Đồng bái bà nội nàng một cái, "Bà nội, lúc trước là do con ngu ngốc, bà yên tâm, từ giờ trở đi nếu như con có chút xíu nào không tốt với Tiêu Đồng, bà liền tới tìm con dẫn đi!" Nói xong lại cúi người, sau đó lảo đảo đuổi theo Tiêu Đồng.
Tiêu Đồng ra khỏi nghĩa trang thì gặp phải một người, làm thế nào nàng cũng không ngờ lại gặp người này ở đây.
"Cảnh Hành? Trùng hợp thật."
Trong tay Cảnh Hành cầm một bó hoa, nhìn thấy Tiêu Đồng cũng hơi kinh ngạc, "Đúng là trùng hợp, em còn tưởng chị không về nữa chứ."
"Rời nhà nhiều năm như vậy, cũng nên về xem một chút." Tiêu Đồng mỉm cười, "Năm hết tết đến rồi, em tới đây làm gì vậy?"
"Em tới..." Cảnh Hành cười khổ một cái, "Em vốn muốn thay chị tế bái bà nội chị một chút, không ngờ lại đụng mặt chị ở đây." Cảnh Hành nhìn thấy phía sau Tiêu Đồng có Du Khinh Hàn đi theo, không khỏi rên lên một tiếng, "Còn có cô ấy."
"Cảm ơn lòng tốt của em, có điều chị đã thăm bà nội rồi, em không cần đi nữa." Tiêu Đồng cười nói, "Đã lâu không gặp, muốn uống một ly không?"
"Được, đúng lúc xe của em cũng đang để ở ngoài." Cảnh Hành nhìn hoa trong tay, "Nhưng cái này làm sao bây giờ?"
Tiêu Đồng quay đầu lại, như cười như không nhìn Du Khinh Hàn, "Vậy thì xin nhờ cô mang hoa cho bà nội tôi?"
"..." Du Khinh Hàn sững người, đứng ở kia cả buổi không nhúc nhích, cuối cùng cũng đoạt lấy hoa trong tay Cảnh Hành, "... Được!"
Cô cầm hoa, khó khăn quay trở lại theo đường cũ, lần nữa chậm chạp từng bước đi vào nơi sâu nhất trong nghĩa trang.
Tiêu Đồng cười cười nói với Cảnh Hành: "Đi thôi."
Ánh mắt Cảnh Hành di chuyển tới lui trên người hai cô, không dám xác định quan hệ giữa hai người, đến khi lên xe mới hỏi Tiêu Đồng: "Hai người hòa hảo rồi?"
"Làm sao có khả năng." Tiêu Đồng cười như thể nghe chuyện viễn tưởng, nói, "Người ta té vào hố chỉ một lần đã đủ choáng váng, chị lại vấp ngã trong đó vô số lần, mất nửa cái mạng mới bò ra được, bây giờ còn muốn nhảy vào? Chị cũng không bị ngu."
Cảnh Hành chần chừ hỏi: "Vậy thì Du Khinh Hàn hiện tại..."
"Tự mình bám dính." Tiêu Đồng chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, "Mặc kệ cô ấy đi."
Cảnh Hành không truy hỏi nữa.
Một đường không nói chuyện.
Cảnh Hành không ngờ sẽ có một ngày bản thân mình không còn lời nào để nói với Tiêu Đồng.
Nơi thích hợp để uống một ly ở huyện Thượng Dung không nhiều, may mà Cảnh Hành về sớm hơn Tiêu Đồng một chút, biết gần quảng trường có một quán cà phê không tệ, là do một cặp vợ chống trẻ tuổi mở, tết đến vẫn kinh doanh.
Cảnh Hành gọi cà phê đen, Tiêu Đồng không thích uống cà phê, gọi một ly sữa nóng, không quên dặn bà chủ trẻ cho nhiều đường.
Sau khi cà phê và sữa được đưa lên, Cảnh Hành mới hỏi: "Dạo gần đây chị ổn không?"
"Tàm tạm." Tiêu Đồng nhấp một hớp, vẫn thấy không ngọt, lấy thêm đường trong dĩa của Cảnh Hành cho vào sữa của mình, "Chờ đến lúc kết thúc hợp đồng với Trung Thiết, chị mới thật sự tự do."
"Phí bồi thường vi phạm hợp đồng không phải con số nhỏ, cần giúp đỡ thì cứ nói với em, đừng khách sáo.."
"Yên tâm đi." Tiêu Đồng cười nói.
Cảnh Hành hơi thất thần khuấy cà phê, hai người lại trầm mặc hồi lâu.
Từ hai tháng trước Cảnh Hành đã biết, Tiêu Đồng chính là cô gái năm xưa mình thấy chết không cứu, cũng biết Tiêu Đồng đã nhận ra Cảnh Hành là người chứng kiến chuyện năm đó.
Hối hận tự trách là chuyện vô nghĩa, trong một thời gian rất dài, Cảnh Hành đều không thể đối diện với chính mình, càng không có cách nào đối mặt với Tiêu Đồng — bộ dạng dối trá ích kỉ của cô quả thật không chỗ dung thân khi đứng trước mặt Tiêu Đồng. Vì vậy mà mấy tháng nay, Cảnh Hành và Tiêu Đồng trên cơ bản xem như là cắt đứt liên hệ.
Tuyệt vọng và từ bỏ rất đơn giản, như Cảnh Hành vậy, lúc trước dù cho yêu thích Tiêu Đồng như thế nào đi nữa thì sau khi biết được chân tướng, lúc ở trước mặt Tiêu Đồng ngoại trừ lúng túng xấu hổ cũng không còn cái gì khác, những yêu thương say đắm trước kia cũng mất dần nhiệt độ. . 𝑻ru𝓎ện ha𝓎? 𝑻ì𝗺 nga𝓎 trang chính [ 𝑻rù𝗺𝑻ru𝓎ện.VN ]
Tiêu Đồng thấy dáng vẻ cô như vậy, nở nụ cười, "Ha, cuối năm phải vui lên chứ, chuyện đã qua chị cũng đã quên rồi, em cần gì để mãi trong lòng như vậy."
"Chị... chị không hận em sao?"
"Rất hận. Năm đó chỉ cần em làm một việc gì đó thôi, có lẽ đời chị đã khác." Tiêu Đồng chuyển chủ đề, "Nhưng cũng là em mấy năm qua đã giúp đỡ chị rất nhiều, đặc biệt là trong những ngày tháng trượt dốc kia của chị. A Hành, không có em chắc là chị không vượt qua được."
Tiêu Đồng nhún nhún vai, "Vì vậy mà suy đi tính lại, chúng ta coi như hòa nhau đi."
"Vậy chúng ta còn có thể làm bạn bè không?"
"E là không được." Tiêu Đồng áy náy cười nói, "Tuy rằng nói như vậy có hơi không biết xấu hổ, nhưng xin lỗi, chị không cách nào làm bạn với người muốn theo đuổi chị, chị biết ôm hi vọng vào một chuyện không có khả năng có bao nhiêu khổ sở, vậy nên chị không thể dùng cách này để tổn thương người khác."
Cảnh Hành không cam lòng hỏi: "Một chỗ nhỏ trong tim chị cũng không có?"
"Một chút cũng không có." Tiêu Đồng kiên quyết cự tuyệt, trong mắt chỉ còn nhẹ như mây gió, "Chị đã mất đi khả năng yêu thương người khác, cũng mất khả năng tiếp nhận tình cảm của người khác."
Sau này, chị chỉ muốn yêu chính mình."
Đến một mình, ra đi cũng chỉ một mình, ai cũng không đáng tin, ai cũng không đáng yêu, yêu người khác quá đau khổ, không bằng yêu bản thân mình.
Mỗi người đều chỉ là một vị khách qua đường trong cuộc đời người khác, Cảnh Hành biết, đi cùng với Tiêu Đồng đến đây là được rồi, mình nên xuống xe thôi.
Cảnh Hành đi tiếp hành trình của mình, sẽ không còn một người mang tên Tiêu Đồng nữa, người đó rất tốt, Cảnh Hành muốn yêu thương nàng, nhưng ở thời điểm mà mình còn chưa quen biết nàng, mình đã bỏ qua nàng.
Cuộc sống là như vậy, một ý nghĩ sai lầm, tất cả mọi nỗ lực sau này đều thành bọt nước.
Cơ hội sửa sai cũng không có.
Cảnh Hành không thể làm gì khác hơn là chấp nhận.
"Tiêu Đồng, chúc chị cuộc sống sau này, hạnh phúc an yên."
"Cảm ơn, chị biết rồi."
"Sau này có thể đi thăm chị không?"
"Tốt nhất là thôi đi." Tiêu Đồng nói, "Cảnh Hành, em tốt như vậy, sau này em sẽ tìm được hạnh phúc thuộc về mình."
"Tiêu Đồng..."
"Năm mới vui vẻ."
Yết hầu Cảnh Hành lạnh lẽo, đầu lưỡi khô khốc, trong lòng cô từng hồi sóng gợn, nhưng lời nói ra cũng chỉ là bốn chữ: "Năm mới vui vẻ."
Tiêu Đồng uống xong ly sữa nóng của mình, đặt tiền dưới đáy ly, đi trước, để lại Cảnh Hành thẫn thờ nhìn chiếc ly rỗng đối diện mình.
Không biết qua bao lâu, Trần Lạc gọi điện thoại cho Cảnh Hành, "Cảnh Hành, đang ở đâu vậy? Nhanh lên, cơm tất niên sắp bắt đầu rồi, chỉ còn chờ mình cậu thôi!"
Trong điện thoại ồn ào dị thường, tiếng pháo, tiếng TV, còn có tiếng trẻ con kêu la, Cảnh Hành ra hiệu bà chủ tính tiền, cũng đặt tiền lên bàn, vội vã đi ra ngoài, "Đang trên đường, quay lại ngay."
"Cô A Hành, chúc mừng phát tài, mau phát lì xì!" Trong điện thoại xuất hiện tiếng nói của một đứa bé.
"Tiểu tử thúi, chỉ biết có tiền lì xì, thi cuối kỳ làm bài thế nào? Thi không tốt thì cô không cho tiền lì xì đâu!"
"Cậu làm cô mà hẹp hòi vậy hả, không sao không sao, cô của con không cho, cô cho con gấp đôi."
"Này Trần Lạc, cậu nói ai hẹp hòi đó?"
"Ha ha ha ha..."
Tết đến không khí quá vui vẻ, dù cho có bao nhiêu thương tâm thất lạc, cũng bị không khí này quét sạch phủi bay.
Cảnh Hành không phải người chỉ biết sống trong quá khứ, cho dù luôn mang theo sự hổ thẹn với Tiêu Đồng, cô cũng sẽ tiếp tục tiến lên phía trước.
...
Đêm giao thừa Tiêu Đồng ăn mừng bằng một bịch bánh bích quy, nàng liếc mắt lên TV, đều là chủ đề cuối năm, không có ý nghĩa, nàng bật sang kênh chuyên phát phim hoạt hình, mười một giờ rưỡi tối, bên ngoài có người gõ cửa, Tiêu Đồng không muốn mở, làm như không nghe thấy, nhưng người kia thật kiên nhẫn, gõ mười phút cũng không đi.
"Ai vậy?" Tiêu Đồng rốt cuộc hỏi một tiếng.
"Tôi" Ngoài cửa là giọng nói của Du Khinh Hàn.
Tiêu Đồng lại không muốn để ý nữa.
"Tiêu Đồng, em không mở cửa thì tôi cứ gõ đến khi em mở mới thôi."
Phản ứng đầu tiên của Tiêu Đồng là báo cảnh sát, sau đó nghĩ lại, cảnh sát cuối năm phải trực đêm cũng đủ khổ rồi, không nên tạo thêm phiền phức cho người ta, đành phải đi mở cửa.
"Có việc gì thế?" Tiêu Đồng hỏi.
"Không có chuyện gì, sắp hết năm rồi, muốn ở cùng em."
"Được." Tiêu Đồng thuận miệng đồng ý.
"Thật sao?" Cả khuôn mặt Du Khinh Hàn giống như toả sáng, nhưng Tiêu Đồng căn bản không cho cô vào cửa, chỉ lấy điện thoại di động đứng chờ ở cửa, chờ đến 23:59, 00:00.
Thời gian trên điện thoại nhảy một cái, Tiêu Đồng lập tức nói: "Xong rồi." Sau đó lại đóng cửa lại.
Du Khinh Hàn một câu cũng không kịp nói.
Buồn cười không, ở bên Du Khinh Hàn mười mấy năm vậy mà chưa từng cùng nhau mừng năm mới, sau khi chia tay lại làm được.
Chính Tiêu Đồng cũng cảm thấy buồn cười.
Sau đó không lâu, Tiêu Đồng nhận được điện thoại của Mạc Tịch Nguyên.