Khiết Phích

Chương 92:




Hôm sau, Du Khinh Hàn lại đến tiệm may nhưng không thấy Tiêu Đồng. Cả cửa hàng to lớn vắng ngắt, chỉ có Trần Hồi ngủ gà ngủ gật ở quầy tính tiền.
Du Khinh Hàn vỗ nhẹ lên bàn, Trần Hồi giật mình, "Xin chào! Hoan nghênh đã đến!" Cô luống cuống tay chân dọn dẹp đồ vật trên bàn, lau khô vệt nước trên miệng, thấy rõ người tới là Du Khinh Hàn mới ngừng việc trên tay, quay qua lườm Du Khinh Hàn một cái, "Sao lại là chị?"
Du Khinh Hàn hỏi: "Sao hôm nay không đến quán mua điểm tâm?"
"Dậy trễ." Trần Hồi cầm lấy nửa cái bánh mì để trên bàn tiếp tục ăn, "Với lại sư phụ tôi cũng không có đây, trời lạnh như vậy ai còn muốn mỗi ngày dậy sớm mua bữa sáng chứ."
"Sư phụ cô không có đây?" Du Khinh Hàn giật mình, "Cô ấy đi đâu?"
"Đi du lịch rồi."
"Đi lúc nào?"
"Bay chuyến mười giờ tối qua, nói là vé đặc biệt, rẻ hơn tàu hoả."
"Cô biết cô ấy đi đâu không?"
"Làm sao tôi biết được, trước khi đi cô ấy chỉ dặn dò tôi trông coi cửa hàng cẩn thận rồi đóng cửa, không phải là sắp đến tết rồi sao, mấy hôm nay tôi siêng năng quét dọn sạch sẽ rồi, hai ngày nữa cũng đóng cửa về ăn tết với bà tôi." Cả năm nay Trần Hồi làm việc ở tiệm Tiêu Đồng, ăn ở đều là miễn phí, mỗi tháng lại có tiền lương. Đặc biệt là hôm qua, Tiêu Đồng cho Trần Hồi một cái bao đỏ thẫm, nói là thưởng cuối năm của cô, sau khi bỏ học Trần Hồi vẫn luôn lông bông quậy phá, mãi đến khi theo Tiêu Đồng mới thay đổi.
Những năm trước đây, Trần Hồi không thích Tết Nguyên đán cho lắm, bà nội cô lĩnh khoản trợ cấp chỉ để đủ sinh hoạt tối thiểu, cũng không lạ gì cảnh phải ăn cháo loãng với dưa muối vào đêm giao thừa. Năm nay là lần đầu tiên Trần Hồi nhìn thấy trong thẻ ngân hàng có một số tiền lớn như vậy, có thể mua đồ tết, tất cả những món bà nội và cô thích ăn, nhiều tiền như vậy, đủ cho cô cùng với bà có một năm sung túc, vui vẻ.
Tiêu Đồng không từ mà biệt, cảm giác đầu tiên của Du Khinh Hàn chính là kinh hoàng, cô rất sợ Tiêu Đồng chạy đến nơi mình không biết, rồi từ đó sẽ không bao giờ tìm được nàng nữa. Đến lúc nghe Trần Hồi nói chỉ là đi ra ngoài du lịch, Du Khinh Hàn mới hơi an tâm, sau đó là cảm giác mất mát, cô rất muốn chạy đi tìm Tiêu Đồng nhưng vẫn cố gắng nhịn xuống.
Cho dù Tiêu Đồng không nói gì, Du Khinh Hàn cũng có thể phát hiện được.
Một năm qua, khoảng cách giữa Du Khinh Hàn và Tiêu Đồng được duy trì ở mức cân bằng mong manh, giống như một sợi chỉ được kéo căng cực hạn, hai đầu là Du Khinh Hàn và Tiêu Đồng, chỉ cần Du Khinh Hàn dùng sức kéo mạnh một chút, sợi dây sẽ đứt đoạn, đường dây kết nối cuối cùng giữa cô và Tiêu Đồng sẽ bị phá vỡ, đây là điều cô không muốn xảy ra nhất.
Sợi dây này quá căng, làm thế nào cũng phải nới lỏng ra một chút, cho đôi bên có cơ hội nghỉ lấy hơi.
Du Khinh Hàn nói: "Biết rồi, cảm ơn cô, Trần Hồi."
"Này, đừng khách sáo, đúng rồi, chúng ta cũng quen biết nhau lâu rồi, tôi còn chưa biết tên chị, chị tên là gì vậy?"
"Du Khinh Hàn."
"Khinh Hàn? Khinh nào? Hàn nào?"
Du Khinh Hàn cầm lấy bút, viết cho Trần Hồi xem.
Trần Hồi cầm xem một lúc lâu, nở nụ cười, "Này, không phải tôi nói chứ, cái tên này thật ra rất xứng với sư phụ tôi."
Trong lời cô đậm mùi trêu chọc, Du Khinh Hàn nghe xong, cũng cười lại, "Êu, không biết nha, cô còn rất có văn hóa."
"Chứ gì nữa." Lúc đầu Trần Hồi dương dương tự đắc, nhưng rất nhanh sau đó nghe ra ý tứ trong lời của Du Khinh Hàn, tức giận nói: "Này! Chị nói cái gì đó!"
Du Khinh Hàn không đáp lại cô, vung vung tay cười bỏ đi, hồi lâu sau khi cô đi khỏi, Trần Hồi mới phát hiện một bao lì xì đặt trên bàn.
Phong bì màu đỏ rất dày, tiền giấy màu hồng mới tinh, còn có một tờ giấy trắng viết một câu:
Cảm ơn cô đã chăm sóc Tiêu Đồng.
Thật ra chữ viết của Du Khinh Hàn rất đẹp, rồng bay phượng múa, khi viết đến hai chữ "Tiêu Đồng", Trần Hồi còn có thể nhìn ra được sự ôn nhu, lưu luyến như ẩn như hiện.
Số tiền trong bao lì xì quá nhiều, còn lớn hơn tiền thưởng cuối năm Tiêu Đồng phát cho Trần Hồi. Trần Hồi không dám nhận, hôm đó định cầm đi trả lại cho Du Khinh Hàn, ai ngờ vào trong cửa hàng thì nhân viên trong đó nói bà chủ đã đi rồi.
"Bà chủ nói: 'Nếu như cô gái nhà bên cạnh mang đồ tới trả, thì nói với cô ấy không cần lo lắng, đây là thứ cô ấy xứng đáng được hưởng'." Nhân viên thu ngân tuổi cũng không lớn, bắt chước theo điệu bộ của Du Khinh Hàn.
Trần Hồi không còn cách nào khác, đành phải quay về, nhưng cũng không dám giữ món tiền kia, thế là bỏ vào trong tiền của cửa hàng, lấy sổ sách ra, thật thà ghi lại số tiền:
Ngày 15 tháng 1 năm 20XX, bà chủ quán bên cạnh lì xì, vào sổ XXXX tệ.
...
Thực ra cũng còn khá lâu mới đến 30 Tết, Tiêu Đồng biết vào hôm đó Mạc Tịch Nguyên phải chủ trì rất nhiều sự kiện to nhỏ khác nhau của nhà họ Mạc, không có thời gian rảnh, nên mới cố ý đến Giang Vũ sớm một chút để cùng chị đón tết.
Mạc Tịch Nguyên không khỏi bất ngờ lẫn vui sướng trước sự xuất hiện đột ngột của Tiêu Đồng, nửa vui mừng nửa oán giận "Tại sao về cũng không nói trước một tiếng? Để chị còn biết đường đi đón em."
"Không phải là vì sợ chị công việc bề bộn sao." Tiêu Đồng cười xin lỗi, "Chị, chị là người lớn không chấp trẻ con ha."
"Dù sao em tới cũng là tốt rồi, định khi nào thì đi? Tốt nhất là qua giao thừa rồi hãy đi, cùng với chị ăn tết một lần đi."
"Chắc là không được, em đã đặt vé đi Hawaii rồi, tới chỗ chị chơi mấy ngày rồi sẽ đi, bận rộn cả một năm, em cũng nên tìm một nơi có nắng vàng ấm áp để sưởi mấy ngày."
"Em là cái đồ không có lương tâm, được rồi, đi đi đi đi, chị cũng không cần em ở lại."
Tuy Mạc Tịch Nguyên ngoài miệng nói vậy, nhưng thực tế thì trong lòng rất vui, có thể thấy một nắm qua Tiêu Đồng sống rất tốt, trong mắt không còn sương giăng, nụ cười cũng phát ra từ nội tâm.
Tiêu Đồng trực tiếp đến công ty Mạc Tịch Nguyên tìm chị, bởi vì Tiêu Đồng đến, Mạc Tịch Nguyên dời lại hết công việc buổi chiều. Tiêu Đồng đã sớm lên kế hoạch đi xa, vì vậy nàng mang theo hành lý tương đối nhiều, Mạc Tịch Nguyên mời Tiêu Đồng về Mạc gia ở, nàng cũng không từ chối.
Quay lại Mạc gia, cha Mạc Tịch Nguyên không ở nhà, chị thắp cho mẹ mình nén nhang trước khi cùng Tiêu Đồng đi đến nhà hàng. Trong bữa ăn, Tiêu Đồng hỏi Mạc Tịch Nguyên sang năm có tính toán gì, Mạc Tịch Nguyên nói ra một vài hạng mục dự án cần xử lý, cuối cùng mới nói: "Chị định sinh con vào năm sau."
Suýt chút nữa thì canh trong miệng Tiêu Đồng phun hết ra ngoài.
"Em là có phản ứng gì vậy?" Mạc Tịch Nguyên cười lấy khăn lau miệng cho nàng, "Chị cũng đã ba mươi mấy tuổi rồi, sinh con thì thế nào chứ?"
"Không phải, chị muốn kết hôn à?"
"Không có."
"Vậy con của chị ở đâu ra?"
"Tìm bằng phương pháp khoa học, mấy năm qua sức khoẻ cha chị không tốt, lại thêm mấy vị trưởng bối trong nhà luôn dùng người thừa kế để chèn ép chị, dù sao bây giờ khoa học kỹ thuật tiến bộ như vậy, muốn một đứa con cũng rất dễ, để làm bọn họ ngậm miệng lại."
Thái độ của Mạc Tịch Nguyên đối với đứa bé chưa chào đời khiến Tiêu Đồng nhất thời không thể nào tiếp thu được, nàng vùi đầu vào bát canh, hồi lâu mới nói: "Đó là một con người, cũng không phải là một món đồ chơi, nếu như chị thật sự có ý định này thì ít nhất phải nghiêm túc chăm sóc nó."
Mạc Tịch Nguyên biết Tiêu Đồng lại nghĩ về bản thân mình khi còn bé.
Ánh mắt chị mềm ra, đưa tay đến vuốt ve đầu Tiêu Đồng, "Biết rồi, nếu như nó đến thế giới này, chị còn sống một ngày thì sẽ chăm sóc tốt nó một ngày."
"Ừm." Tiêu Đồng gật đầu, tiếp tục ăn cơm.
Tiêu Đồng ở Giang Vũ mấy ngày, sau đó lại bay tiếp đến Hawaii nghỉ đông. Đêm giao thừa, điện thoại của nàng nhận được tin nhắn chúc mừng năm mới của Du Khinh Hàn, Tiêu Đồng lười trả lời, đặt điện thoại xuống tiếp tục ăn tôm hùm của mình.
Sau khi Tiêu Đồng rời khỏi Giang Vũ thì Du Khinh Hàn mới trở về. Không khí tết năm nay ở Du gia cũng lặng lẽ hệt như năm ngoái, ăn xong bữa cơm tất niên, Du cha lên phòng ngủ trước, Du Khinh Hàn cùng Du Khinh Minh ở trong sân đón giao thừa.
"Anh, anh với chị Tịch Nguyên thế nào rồi?"
"Vẫn như vậy."
"Vẫn như vậy là như thế nào? Anh, không phải em đã nói với anh rồi sao, anh đối xử với chị Tịch Nguyên như vậy là không được, từ nhỏ đến lớn đều sợ trước sợ sau. Theo em thấy thì chị Tịch Nguyên có tình cảm với anh, nhưng cái thái độ rụt rè sợ hãi này của anh làm chị ấy chết tâm rồi. Yêu ai thì phải theo đuổi chứ, anh đã lớn tuổi như vậy rồi còn chần chừ nữa thì sẽ đợi được gì chứ? Chờ cho chị Tịch Nguyên tìm được người tốt hơn anh, lúc đó anh đợi ôm đầu khóc đi."
"Em thấy anh nên theo đuổi à?"
"Phí lời, chứ nếu không thì anh chờ đợi nhiều năm như vậy là muốn đợi gì? Không theo đuổi? Không theo đuổi lẽ nào anh muốn chờ chị Tịch Nguyên kết hôn?"
"Nhưng Tịch Nguyên cô ấy... Anh làm tổn thương cô ấy."
"Chính vì anh không làm gì mới khiến chị ấy bị tổn thương đó! Thế này anh càng nên theo đuổi, không chỉ là theo đuổi, mà từ nay về sau phải đặt chị ấy ở vị trí quan trọng nhất trong lòng mình, cái gì mà Du gia, công ty, rồi em gái đều đứng sang một bên! Chỉ có chị Tịch Nguyên mới là người quan trọng nhất trên đời này, anh hiểu không?"
Du Khinh Minh không lên tiếng nhưng Du Khinh Hàn biết, anh ấy có lắng nghe.
...
Tiêu Đồng ở Hawaii ròng rã hai tháng, mãi đến khi thời tiết ở Thượng Dung bắt đầu ấm lên, nàng mới chậm rãi quay về, tiếp tục công việc kinh doanh nhỏ của mình. Khi nàng về, Trần Hồi vui mừng không thôi, như cún con theo sát gót Tiêu Đồng, không ngừng không nghỉ báo cáo với Tiêu Đồng về chuyện làm ăn của cửa hàng trong thời gian này, cả sự tiến bộ của bản thân mình nữa, "Sư phụ không biết đâu, bây giờ em có thể sửa ống quần cho người ta luôn đó, còn đính cả cúc áo nữa, tháng trước kiếm lời cho cô không ít tiền đâu!"
"Em không làm hư luôn đồ của người ta đó chứ?"
"Sư phụ đừng coi thường người khác! Lần trước bà Trương còn nói em nhỏ tuổi mà tay nghề tốt đó! Không tin thì chờ bà ấy tới rồi cô tự mình hỏi đi!"
"Được được, tôi tin em, chọc em thôi." Tiêu Đồng vỗ vỗ lên vai Trần Hồi, "Tôi biết em là một cô gái ngoan, làm rất tốt."
"Ừm!" Có câu nói này của Tiêu Đồng, Trần Hồi kích động đến rơi nước mắt, buổi trưa ăn được thêm một bát cơm so với bình thường.
Lúc Tiêu Đồng xem sổ sách, nàng lật đến trang nào đó chợt dừng lại, thấy trên đó là dòng chữ xiêu xiêu vẹo vẹo của Trần Hồi, không nhịn được cười nói, "Cái bút toán này là gì vậy?"
Trần Hồi nhìn qua xem, thì ra sư phụ cô đang nói về khoản tiền lì xì năm trước Du Khinh Hàn cho cô. Trần Hồi hai năm rõ mười thuật lại toàn bộ với Tiêu Đồng, trong lòng lại sợ bóng sợ gió, sợ Tiêu Đồng không vui, nhưng Tiêu Đồng cũng không để tâm, đưa tiền lại cho Trần Hồi, "Nếu là lì xì cho em thì em cứ nhận đi, đồ ngốc, tính vào tiền cửa hàng làm gì."
"Sư phụ đã cho em tiền thưởng rồi mà, với lại em với Du Khinh Hàn kia không phải thân quen lắm, cũng không phải tiền mình kiếm được, vô duyên cớ nhận của chị ấy làm gì."
"Em nghĩ được như vậy là tốt rồi, tiền người khác cho dù thế nào cũng không tiêu xài thoải mái bằng tiền mình tự kiếm được. Lần này thì thôi, Du Khinh Hàn người đó tôi biết, việc này không trách em, lần sau không được lấy lý do này nữa là được."
Tiêu Đồng vừa nói như thế, Trần Hồi liền hiếu kỳ, "Sư phụ, dường như cô rất hiểu Du Khinh Hàn?"
Tiêu Đồng nhẹ liếc cô một cái, "Chuyện của người lớn, con nít đừng hỏi linh tinh."
Trần Hồi bĩu môi, "Sao hai người đều xem em là con nít vậy chứ, lần trước Du Khinh Hàn cũng nói như vậy."
"Được rồi, đi làm việc đi."
Nghe nói Tiêu Đồng trở về, Du Khinh Hàn cũng không có thái độ gì, chỉ là hôm sau lúc Trần Hồi đi mua điểm tâm thì đưa thêm cho cô một lồng xíu mại vừa hấp, "Sản phẩm mới, là quà tặng, mang về nếm thử đi."
Trần Hồi lấy về, ăn một cái, hương vị rất ngon, cô đoán rằng Tiêu Đồng cũng thích, bất tri bất giác ăn hơn ba chén, đã vượt qua lượng cơm bình thường của cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.