I try to stay occupied, I try to put you all the side
I try and try and try and try, still it's no use
Don't know what's going with me, but I am knowing it's hunting me
...
Do you still think of me? Cause you on my mind is driving me crazy
Are you finally over me, you can tell me the truth
Or do you still love me the way I still love you?
La Tại Dân lúc thức dậy tính khí càng ngày càng biến xấu.
Ký túc xá trường y phân cho cậu là một phòng đôi. Bạn cùng phòng là một tiểu ca đã quen từ trước tên Mike, La Tại Dân đôi lúc cảm giác như nhìn thấy bóng dáng Hoàng Húc Hi trong con người này.
Mike thường dậy rất sớm, tiện tay làm bữa sáng cho La Tại Dân, lại nhiệt tình làm đồng hồ báo thức, sáng sáng vui vẻ đánh thức cậu.
''Tại Dân, gần đây gọi em dậy ngày càng khó.'' Mike xúc đầy một thìa ngũ cốc vào miệng, ngữ khí có điểm mơ hồ, ''Ô, nhìn biểu tình của em kìa, đồ ăn sáng anh làm khó ăn vậy sao?''
''Không phải, cảm ơn cậu đã chuẩn bị bữa sáng cho tôi.''
Tuy rằng ngày nào cũng ăn ngũ cốc ngâm sữa khiến La Tại Dân có chút ngán ngẩm, thế nhưng đây không phải nguyên nhân chính khiến tâm trạng cậu trở nên tồi tệ.
Trước khi hoàn toàn tỉnh táo, giữa lúc hiện thực cùng mộng tưởng đan xen, tâm trí vẫn còn đang chìm trong giấc ngủ, La Tại Dân hành động hoàn toàn là theo bản năng.
Cậu theo bản năng xoay người muốn vùi mình vào lồng ngực Lý Đế Nỗ, lại bị khí lạnh trống không làm cho bừng tỉnh, đột nhiên tâm trạng hạ xuống cực điểm.
Tất cả từ bài trí trong phòng đến khung cảnh phía bên ngoài cửa sổ, cùng anh bạn người ngoại quốc nhiệt tình gõ cửa đánh thức, từng thứ một như đang nói cho La Tại Dân biết Lý Đế Nỗ không có ở đây.
Thật mâu thuẫn, La Tại Dân đắm chìm trong mộng ảnh để rồi khi tỉnh giấc lại cảm thấy chán ghét thực tại trước mặt.
La Tại Dân trước giờ ngủ dậy đều là bộ dạng thất thần ngây ngẩn, khi thoảng nhõng nhẽo muốn được ôm, hiện tại lại biến thành một La Tại Dân mặt mày thúi hoắc, cả người tỏa ra khi lạnh.
Ban đầu chỉ là rời giường có chút cáu kỉnh, sau đó mỗi ngày ngay đến ngủ trưa cũng không muốn ngủ nữa.
La Tại Dân ngày một thường xuyên ra vào học viện, là một bác sĩ trao đổi, trải qua xáo trộn ban đầu, nhịp sống dần dần chậm lại. Thế nhưng La Tại Dân lại không muốn vậy, hết lần này tới lần khác thay đổi phương pháp, tự mình kiếm việc để làm.
Cuối cùng cậu nhỏ Từ Anh Hạo nhịn không được qua ký túc xá túm lấy La Tại Dân, để cậu cuối tuần về nhà một chuyến. ''Ta nhớ trước kia bác sĩ trao đổi đến học viện thỉnh giảng cũng không bận rộn như vậy, con có phải hay không chán ghét cậu rồi? Hả?''
La Tại Dân từ trong trí nhớ hồi tưởng lại, lúc mới đặt chân đến M quốc, xác thực là có đáp ứng cậu nhỏ mỗi tuần về nhà một lần.
''Mợ nhỏ đợi hơn nửa tháng cũng không thấy con nhắn gì.'' Từ Anh Hạo nhéo nhéo má cháu ngoại nhà mình. Nửa tháng trước trên mặt còn có chút thịt chống đỡ, bây giờ ngược lại hay rồi, hoàn toàn là da bọc xương, môi cũng tái nhợt, da chết từng mảng, thường xuyên bị chủ nhân cắn không thương tiếc.
''Con là đến đây trao đổi hay là đến lao động khổ sai.'' Từ Anh Hạo nhìn cổ áo hơi nhăn của cháu trai vẻ mặt ghét bỏ, ''Ta chưa từng thấy qua bác sĩ nào lôi thôi như thế này.''
Vừa định phản bác rằng mình ở quốc nội cả ngày giải phẫu bộ dạng cũng không kém hiện tại là bao, La Tại Dân lại chợt nhớ ra hiệu suất chữa bệnh ở M quốc thấp hơn so với N thị rất nhiều, bác sĩ ở đây đúng là làm việc tương đối nhàn nhã.
Nhưng thật lòng mà nói, La Tại Dân đã lâu không có lôi thôi như vậy.
Lý Đế Nỗ không phải kiểu người giỏi chăm sóc người khác. La Tại Dân nhìn ra được, bất luận là vụng về nấu nướng trong bếp hay cẩn thận chu đáo làm việc nhà, khái niệm chiếu cố này Lý Đế Nỗ so với La Tại Dân mười sáu tuổi còn không thông hiểu bằng.
Hết lần này tới lần khác bận rộn vẫn đem La Tại Dân chiếu cố thật tốt.
Không có cổ áo sơ mi nhàu nhĩ, không có cà vạt thắt lệch, hai má trên mặt cũng toàn là thịt, môi khô nứt nẻ cũng sẽ có người dùng nụ hôn trừng phạt.
Cậu vì sao lại nhớ đến Lý Đế Nỗ rồi? La Tại Dân ngồi ở phía sau, cố ý bận rộn đều bị gián đoạn, ký ức vốn nghĩ đã chôn vùi cứ thế quay trở lại.
Cậu đang nhớ Lý Đế Nỗ.
La Tại Dân tựa vào ghế sau, nghiêng đầu dựa vào cửa sổ, khẽ rung động theo nhịp di chuyển của xe.
Lý Đế Nỗ thì sao? Hắn hiện tại có đang nghĩ tới cậu không?
- --
Không ngoài dự đoán, vừa nhìn thấy La Tại Dân, Lý Vĩnh Khâm đã vội trách mắng Từ Anh Hạo không chăm sóc kỹ cháu trai bảo bối.
''Anh là cậu thằng bé, cũng không hỏi một chút xem nó có quen hay không. Đứa nhỏ khẳng định là lạ nước lạ cái, mặt mũi gầy đến như vậy.''
Từ Anh Hạo giơ tay đầu hàng, ''Sweetie, cái này không thể trách anh được, anh gửi tin nhắn cho Tại Dân, nó có thể trả lời một hai câu đã là tốt lắm rồi.''
Quả thật không thể trách tiểu cữu, La Tại Dân thầm nghĩ. Cậu gần đây không mấy khi trả lời tin nhắn. Tin nhắn cậu mong chờ thì lại không nhận được, số còn lại cũng lười biếng không muốn nhìn.
Được lắm La Tại Dân, chính mày đem hắn đẩy ra xa, chính mày quyết định rời bỏ, đổi số điện thoại là mày, đầu sỏ tất cả cũng đều là mày, thế nào bây giờ lại một bộ dạng người bị hại ủy khuất?
Lý Vĩnh Khâm vào bếp làm món sở trường cho La Tại Dân, phía sau là Từ Anh Hạo lẽo đẽo đi theo cầu xin tha thứ.
La Tại Dân trước giờ đối với cuộc sống gia đình này không mấy gì cảm động. Câụ đã từng thấy qua tình thâm nghĩa nặng, cũng từng thấy qua hư tình giả ý, cái gọi là không khí gia đình này dường như cách cậu một tầng ngăn cách, giống như là kính hoa thủy nguyệt [1], tất cả chỉ là mấy câu cảm thán an ủi giả tạo. Tất cả vào giờ phút này lại có gì đó không giống trước đây.
Cặp nhẫn của Lý Đế Nỗ đã khiến La Tại Dân, người chưa bao giờ nghĩ đến chuyện kết hôn, bắt đầu nhìn kỹ hết thảy xung quanh, bạn cùng học đều đã lập gia đình có hài tử, Hoàng Húc Hi thì chuẩn bị cầu hôn, đi trên đường bắt gặp thiếu phụ mang thai, lúc tư vấn lại tình cờ gặp mấy cặp yêu nhau.
Giống như hiệu ứng võng mạc được kích hoạt [2], La Tại Dân phát hiện ra xung quanh cậu mọi người đều đã hoặc đang chuẩn bị lập gia đình.
La Tại Dân là đang ghen tỵ sao? Đây là cuộc sống mà cậu mong muốn sao?
Câu trả lời vốn là phủ định tuyệt đối, thế nhưng hiện tại La Tại Dân lại đang do dự, đáp án vô cùng mơ hồ rối rắm.
Trong nhà tiểu cữu trang hoàng ấm áp, đồ dùng hàng ngày kiểu tình nhân, ảnh cưới tận lực đặt ở nơi dễ nhìn thấy nhất. Tất cả đều khiến La Tại Dân nhớ đến căn phòng ở N thị. Lúc cậu bỏ đi vô cùng đơn giản chỉ mang theo mấy bộ quần áo thường ngày, nhìn qua chỉ giống như là đi công tác, lưu lại cốc nước, dép đi trong nhà, gối ôm.... hình thỏ con.
Nhưng ít nhất thỏ con còn có cún con ở bên.
Có lẽ là do hiện tại cậu quá mức chật vật, quá mức mỏi mệt, cho nên nhìn thấy sự vật ấm áp liền nhịn không được như thiêu thân lao vào đốm lửa.
Đối với vấn đề có muốn hay không kết hôn lập gia đình, câu trả lời của La Tại Dân trong nháy mắt từ không chuyển thành có.
''Tại Dân, con buổi tối đi party chứ?'' Lý Vĩnh Khâm nấu xong chè nóng đem đặt lên bàn, vẫy tay gọi La Tại Dân qua ăn. ''Là party mừng nhà mới, ở ngay bên cạnh, ra ngoài chơi một chút thả lỏng tinh thần, con thấy sao?''
Đầu lưỡi hiện lên vị ngọt, nước chè ấm ngọt từ cổ họng chảy đến dạ dày, La Tại Dân chấp nhận lời mời đi dự tiệc.
Có lẽ cậu cần một đoạn tình cảm mới.
- --
Hàng xóm mới dọn tới là một cặp vợ chồng lâu năm, cho nên party mừng nhà mới khác xa với những gì La Tại Dân tưởng tượng.
Không có xa hoa trụy lạc, cũng không có tiệc rượu linh đình.
Chỉ có một châm sữa bò.
La Tại Dân nhíu mày một cái, không dấu vết né tránh thực phẩm làm từ sữa, cầm lấy bánh donut nhàm chán dựa vào ban công, chậm rãi đút bánh vào miệng.
Lý Đế Nỗ không cho cậu ăn quá nhiều đường, donut rắc đường trắng cũng là đối tượng bị cấm, như thể tỏ ý phản nghịch, La Tại Dân cố ý lấy chiếc donut rắc nhiều đường nhất.
Tựa hồ làm như vậy là có thể chứng minh chính mình không hề có chút nào nhớ nhung người yêu cũ.
''Buổi tối ăn nhiều đường không tốt.''
La Tại Dân ngẩng đầu lên, bắt gặp một đôi mắt xanh xinh đẹp, mới nhận ra trước mặt không phải bóng hình mình vẫn đang ngày nhớ đêm mong.
''Xin chào, tôi tên Joe, chủ trì party là bố mẹ tôi.'' Joe vươn tay ra, điềm tĩnh mỉm cười, tự nhiên mà tiến lại gần.
La Tại Dân cảm nhận được cùng một loại hơi thở.
''Xin chào.'' La Tại Dân gật đầu, không hề đưa tay ra hay tự giới thiệu, chỉ đơn giản duy trì xã giao cơ bản.
''Điều này năm ngoài dự đoán của tôi.'' Joe thu tay lại, mắt cong lên đầy thân thiện, đuôi mắt khẽ rủ xuống, thậm chí còn có cả nốt ruồi lệ phía dưới mắt.
La Tại Dân đột nhiên cảm thấy buồn bực vô cớ, không biết là buồn bực do cái người tên Joe này trông giống Lý Đế Nỗ hay buồn bực vì anh ta không phải Lý Đế Nỗ.
Cuối cùng vẫn là liên quan đến Lý Đế Nỗ, này càng làm cậu thêm buồn bực.
''Tôi nghĩ Tại Dân sẽ thích tôi.'' Joe cũng dựa vào ban công, mái tóc vàng bị gió nhẹ nhàng thổi bay, ''Dù sao Lưu Dương Dương cũng đã cho tôi xem qua ảnh chụp bạn trai trước của cậu...''
Cố ý dừng lại một lát, La Tại Dân ngước mắt lên, Joe tiếp tục lời nói còn dang dở, ''bao gồm cả vị Lý tiên sinh kia.''
Đây chính là đại lễ mà Lưu Dương Dương nói muốn tặng cậu?
La Tại Dân lúc này chỉ muốn ngay lập tức về nhà gọi điện mắng cho thằng bạn chết tiệt kia một trận.
''Trông cậu có vẻ không vui?'' Joe có vẻ hơi bối rối, ''Sao vậy?''
''Là vì tôi bộ dạng không đủ tốt sao?''
Không phải. La Tại Dân trong lòng thầm trả lời. Cho dù không có ấn tượng tốt về anh ta, cũng không thể phủ nhận rằng Joe trông rất đẹp trai, hay nói cách khác anh ta rất hợp gu La Tại Dân.
''Tôi không có ý định lập gia đình. Mọi mối quan hệ của tôi kéo dài nhất là ba tháng.'' Joe tiến lại gần hơn, hơi cúi người, rũ mắt liền có thể thấy được chỏm tóc nhỏ tán loạn của đối phương. Quá gầy, gầy đến mức chỉ cần duỗi tay ra là có thể ôm trọn người vào lòng.
''Vậy tại sao lại không vui?''
Mới gặp mặt chưa đầy ba phút, khoảng cách bị rút ngắn, La Tại Dân có thể ngửi thấy trên người đối phương mơ hồ mùi thuốc lá đã bị nước hoa che đậy.
Rõ ràng đây là tiến độ, là tình trường quen thuộc của cậu, Lưu Dương Dương quả thật đã tặng cho cậu một kinh hỷ. Mọi thứ từ ngoại hình, dáng người đến tam quan luyến ái, tất cả đều phù hợp với La Tại Dân.
Thế nhưng cậu lại không cảm thấy vui.
Joe sẽ không vì bị cậu trêu mà đỏ mặt, sẽ không vì kiềm chế bản thân mà cố gắng không chạm vào cậu, sẽ không hai ba ngày lại mua một chiếc cốc một đôi dép tình nhân cún thỏ, sẽ không cả ngày nhắc nhở cậu không được uống cà phê không được ăn đồ ngọt, cũng sẽ không đối với cậu bằng mặt không bằng lòng mà sinh khí, hai má phồng lên cũng không hề hay biết.
La Tại Dân dường như biết được lý do tại sao bản thân cảm thấy khó chịu.
Joe chỗ nào cũng tốt, chỉ là anh ta không phải Lý Đế Nỗ.
Joe chỗ nào cũng không tốt, nhưng anh ta cũng không phải Lý Đế Nỗ.
''Ngày mai có thể cùng tôi ăn tối được không?'' Phút thứ năm của cuộc gặp mặt, Joe mở miệng đưa ra lời mời hẹn hò.
''Được.''
Gặp mặt được năm phút La Tại Dân đã vội đồng ý lời mời của người kia.
''Đây có tính là hẹn hò không?'' Còn tưởng đối phương sẽ cự tuyệt, Joe khẽ nhíu mày.
La Tại Dân một ngụm ăn xong miếng donut còn lại. Quá nhiều đường khến cổ họng cậu có điểm đau.
''Ừm, coi là vậy đi.''
- -
[1] nguyên văn: 镜花水月 – kính hoa thủy nguyệt: 'hoa nở trong gương, trăng soi bóng nước' nói chung để chỉ những thứ đẹp đẽ nhưng hư ảo, không chạm tay đến được.
[2] nguyên văn: 视网膜效应 – hiệu ứng võng mạc: hiểu đơn giản đây là hiệu ứng xảy ra khi con người mang một đặc điểm tính cách hay một đồ vật cụ thể nào đó họ sẽ có xu hướng chú ý nhiều hơn đến những người có cùng đặc điểm, đồ vật này với họ.
xin lỗi vì phá mood nhưng hỏi thật tác giả là lý vĩnh khâm nấu được cái chè gì vậy? =))