Một đạo sấm chớp thê lương chiếu rọi lên song cửa đen kịt, trên song cửa giấy là lớp lớp bóng cây đang lay động lắc lư, không lâu sâu, một tiếng sét ầm ầm lại từ phía chân trời xa xa vọng lại.
Thục Xuyên vương chậm rãi buông mật báo trong tay xuống, tiện tay đóng cửa sổ lại.
Tuyết Nhai đứng ở một bên, đôi tay trắng ngọc từ tốn vì hắn đốt can yên. (tẩu thuốc)
Nhẹ nhàng hút một hơi, lại phun ra một luồng khói xanh, Tiêu Sơ Lâu co người nằm trên chiếc ghế lót da hổ của mình, khép lại mi mắt.
Tuyết Nhai cũng không có lập tức ly khai, nàng lấy một tấm chăn lông màu thanh lam từ trên giá áo xuống, nhẹ nhàng đắp lên người Vương gia.
“Đêm đã khuya, Vương gia không bằng vào phòng nghỉ ngơi đi.”
Tiêu Sơ Lâu an tĩnh nằm, cũng không có mở mắt mà chỉ nhẹ giọng nói: “A Nhai, nếu như sự kiện kia không giấu được…”
Cả người Tuyết Nhai chấn động, khuôn mặt lạnh như băng xưa nay vốn nghiêm túc nay lại toát ra một loạt tình tự dao động kịch liệt.
Nàng không biết lại nhớ ra cái gì đó, hai tay nắm chặt thành quyền, móng tay hầu như đều đâm vào lòng bàn tay, ấn thành hồng ngân. Vị nữ ma đầu được trên dưới Tiêu vương phủ công nhận là giết người không chớp mắt này, cả người cư nhiên lại run rẩy, đôi mắt đen chợt trở nên đỏ bừng.
Một bàn tay bỗng nhẹ nhàng đặt xuống đỉnh đầu Tuyết Nhai, Tiêu Sơ Lâu vỗ về mái tóc dài đen nhánh nhu thuận của nàng, thanh âm trầm thấp không nhẹ không nặng, lại ôn hòa, mang theo một loại ma lực như muốn trấn an nhân tâm: “Đừng sợ, còn có bổn vương ở đây.”
Hắc y nữ tử bởi vì một câu nói kia, bỗng nhiên trầm tĩnh lại, nàng giương mắt nhìn sườn mặt trầm tĩnh của Vương gia nhà mình, thanh âm vốn bình ổn nay lại có chút run rẩy: “Sẽ gây thêm phiền phức cho Vương gia…”
Tiêu Sơ Lâu cười ra tiếng: “Ai dám gây phiền phức cho bổn vương?”
Tuyết Nhai trầm mặc trong chốc lát, chậm rãi nói: “Bệ hạ sẽ để ý…”
Tiếng cười trong nháy mắt liền ngưng lại, Tiêu Sơ Lâu khe khẽ thở dài: “…Kỳ thật, cũng không có gì không tốt.”
“Vương gia?” Thuyết Nhai cả kinh, vừa muốn nói gì đó lại bị đối phương phất tay ngắt lời.
“Đồ ngốc,” Tiêu Sơ Lâu nhìn cơn phong vũ ngoài cửa sổ, ánh mắt xa xăm, “Ta đã từng có một vị bằng hữu, hắn có một tiểu muội, tính tình rất mạnh mẽ, chưa bao giờ buông thả, gặp phải việc gì khó đều giữ ở trong lòng không nói ra, nàng thế nhưng lại không biết, thật ra mong muốn của ca ca nàng, chính là tiểu muội có thể thỉnh thoảng dựa vào hắn một chút a…”
“Miễn cho ngày sau… Sẽ không còn có cơ hội chiếu cố đệ đệ muội muội nữa…”
Thanh âm sau đó càng ngày càng thấp, vài câu cuối cùng hầu như nhỏ đến mức không thể nghe thấy được, Tiêu Sơ Lâu nhắm mắt lại, hô hấp đều đặn, tựa hồ vì quá mệt mỏi mà chìm vào giấc ngủ.
“Vương gia…” Tuyết Nhai khẽ gọi vài tiếng rồi ngừng lại, nàng ngưng mắt nhìn khuôn mặt của đối phương, chẳng biết như thế nào, bỗng nhiên sống mũi chua xót một trận, viền mắt thấp nhiệt.
Hắc y nữ tử nhẹ nhàng thối lui vài bước, sau đó hai đầu gối quỳ trên mặt đất, hướng về Tiêu Sơ Lâu lặng yên cúi người, cực kỳ trịnh trọng mà dập đầu một cái.
Vài giọt lệ trong suốt từ khóe mắt nàng rơi xuống thảm, nhanh chóng hóa thành một vệt nước nhỏ, chớp mắt đã tiêu thất không thấy đâu nữa. Truyện Cung Đấu
Xong xuôi, Tuyết Nhai mới chậm rãi đứng lên, một thân hắc y bó sát người, bọc lấy dáng vẻ cao gầy mảnh khảnh của nàng, tình tự dao động lúc trước dường như đã không còn tồn tại nữa, nàng diện vô biểu tình giúp Tiêu Sơ Lâu chỉnh lại chăn lông, sau đó xoay người ly khai.
…
Ngày hôm sau, có lẽ là vì mưa gió đã ngừng, trời quang mây tạnh, trong lành như vừa được gột tẩy, tâm tình của Tiêu vương gia cũng vì vậy mà thoải mái hẳn lên.
Tâm tình tốt như vậy, đương nhiên phải tự cấp cho mình một ngày nghỉ phép, xuất môn đi bộ một chút a.
Đi một vòng, lại tiến vào trong Phù Diêu cung.
Sáng sớm ngày đông còn có chút lạnh, mặt trời treo cao.
Diệu đế bệ hạ vừa mới hạ triều, khoác một cái áo choàng bằng lông cáo, vừa bước vào đại môn của cung điện, chỉ nghe “bộp” một tiếng, cửa điện màu đỏ hồng đã tự động đóng lại.
Huyền Lăng Diệu trong lòng cả kinh, còn chưa kịp phản ứng gì, một đôi cánh tay thon dài hữu lực bỗng nhiên từ phía sau vòng qua eo y khóa lại thật chặt.
Hơi thở bên tai có chút thấp nhiệt, cũng có chút gấp gáp, hiển nhiên là vì mới vội vã chạy tới.
“Bệ hạ, có tưởng niệm vi thần không a?”
Thanh âm trầm thấp mang theo vị đạo trêu ghẹo bỡn cợt, hết thảy nhiệt khí đều phun trên vành tai của Huyền Lăng Diệu, không khí quanh thân tựa hồ như vì câu nói ái muội ấy mà cao thêm vài độ.
Dùng đầu ngón chân cũng biết cái tên to gan lớn mật này là ai rồi, Đế vương không thèm quay đầu lại, vừa tức giận vừa buồn cười, đè thấp thanh âm nói: “Còn không mau buông ra, để người nhìn thấy còn ra thể thống gì!”
“Nha, có ai dám nhìn, vi thần chọt mắt hắn!”
Thấy bệ hạ không có giãy dụa, sắc lang Vương gia lập tức càng thêm làm càn, một ngụm ngậm lấy cái lỗ tai đỏ hồng đến xuất huyết của người nọ, một đường hôn xuống cái gáy lộ ra dưới vạt áo nhung mao.
Bị tình nhân trêu chọc đến lưng đều nhũn cả ra, Huyền Lăng Diệu thở gấp một chút, bắt được cặp móng vuốt cứ được một tấc lại tiến một thước mà vói vào trong y phục sờ loạn kia, chỉ là trong thanh âm nổi giận còn mang theo một chút khàn khàn khẩn bách: “Tiêu Sơ Lâu! Ban ngày ban mặt mà xằng bậy cái gì!”
Sau khi ở trên cổ nam nhân liếm mút đến lúc thấy rõ được hồng ấn, Tiêu vương gia rốt cuộc cũng cảm thấy mỹ mãn mà buông y ra, cười tủm tỉm nhìn gương mặt xấu hổ buồn bực của Đế vương, đoạn nhẹ giọng lấy lòng nói: “Nếu bệ hạ không thích, không bằng… Hôm nay có thể làm một chuyện cho vi thần được không?”
Vốn đã quen nam nhân này cường thế mạnh mẽ, trong lời nói ấy nhưng lại mang theo một chút nũng nịu hiếm thấy, ghẹo đến tâm Đế vương đều mềm mại hẳn ra, vài ngày trốn tránh không gặp, tức giận trong nháy mắt liền tan biến hết.
Ngày hôm nay Tiêu Sơ Lâu vận một thân tuyết trù đoạn tử (tơ gấm) trắng nõn hiếm thấy, đai lưng ngọc bạch, lưu vân nghiễm tụ (tà áo lả lướt như mây), mái tóc dài đen nhánh như mực thuận theo mà rũ xuống vai, vừa vặn khiến cả người hắn càng thêm mạnh mẽ kiên cường, tư thế oai hùng bừng bừng phấn chấn.
“Chuyện gì?” Diệu đế bệ hạ nhìn hắn sửng sốt một chút, vô thức thuận miệng hỏi, lời vừa ra khỏi miệng trong lòng y liền âm thầm cười khổ, làm thế nào mà vừa nhìn gương mặt của người ta đã nhịn không được mà nhẹ dạ rồi…
“Nếu hôm nay không có chuyện quan trọng gì cần xử lý, không bằng…” Tiêu Sơ Lâu thần bí hướng y chớp mắt mấy cái, “Chúng ta ra cung một chuyến được không?”
Ra cung? Diệu bệ hạ nhướng nhướng mi.
Tiêu vương gia cũng không chờ y trả lời, cười tủm tỉm mà lôi kéo người nọ đi vào phòng.
Đế vương bị đẩy tới thay một bộ y phục thường ngày, bỗng nhiên thần tình có chút hoảng hốt, áo khoác sớm đã bị cởi xuống ném sang một bên, ngay sau đó là long bào, áo lót, còn có… Quần.
Chọn một bộ huyền hắc minh bào người nọ vẫn hay mặc, Tiêu Sơ Lâu động tác nhanh nhẹn mà hầu hạ y thay y phục, thuận tiện vuốt ve ăn đậu hủ, quang minh chính đại giở trò, khiến cho vành tai của Diệu đế bệ hạ đều đỏ hết cả lên.
Thất vất vả mới thay xong y phục, Tiêu Sơ Lâu liền quay sang gương đồng khẽ vuốt mái tóc đen nhánh của đối phương, bỗng nhiên cúi xuống hôn lên lỗ tai của y một cái.
Tựa như hết thảy ngăn cách mấy ngày nay đều không tồn tại, hắn và y vẫn ôn nhu ngọt ngào, thân thân mật mật như trước đây vậy.
Huyền Lăng Diệu từ trong gương nhìn thấy hắn, cũng không nói gì. Đôi mắt rất thâm sâu tựa hồ như đầy ắp thứ gì đó, khó mà nói thành lời.
Gương đồng soi không được rõ cho lắm, nhưng khuôn mặt nhu hòa của hai người vẫn có thể nhìn thấy rất rõ ràng.
Tiêu Sơ Lâu đem đầu gác ở trên bờ vai rộng của nam nhân, tiện tay quấn lấy một lọn tóc đen mượt của người nọ. Hắn nhìn thấy khuôn mặt tuấn lãng của Đế vương phản chiếu ở trên gương, cùng với những đường nét duệ lợi sắc sảo của nó.
Hắn nhớ tới hoàng hôn ngày ấy trên sa trường, Huyền Lăng Diệu một thân quân trang, kiếm phong càn quét, thiết lưu cuồn cuộn.
Nam nhân ngồi trên lưng ngựa, thẳng tắp kiên cường như một cây tiêu thương, uy nghiêm lẫm liệt, phong thần tuấn lãng.
Hà ý bách luyện cương hóa vi nhiễu chỉ nhu(*)…
(*) bách luyện cương hóa vi nhiễu chỉ nhu: chỉ người tính tình quật cường, được cảm hóa trở thành người tâm mềm yếu.
Không biết làm thế nào, Tiêu Sơ Lâu bỗng nhiên nhớ tới câu này, nhẹ nhàng nhẩm lại, cánh mũi hắn khẽ động, từ dưới đáy lòng càng cảm thấy mềm mại ấm áp hẳn lên.
Sau đó hắn nói: “Để ta giúp ngươi chải đầu nha.”
Diệu đế chợt ngẩn người, sâu thẳm trong đáy mắt bỗng xoẹt qua một tia chân tình nhàn nhạt, đôi lông mày đều giãn ra, khóe miệng nở một nụ cười, khẽ nói một chữ “Hảo”.
Cởi bỏ phát quan, mái tóc đen dài liền phi tán như suối.
Ngón tay thon dài của Tiêu Sơ Lâu nhẹ xuyên qua mái tóc, đầu ngón tay truyền đến xúc cảm mềm mại mịn màng, ngưa ngứa đến trong lòng hắn khẽ động.
Cầm lược lên, sau đó chải xuôi xuống, Tiêu Sơ Lâu từ tốn chải đầu cho y, cẩn cẩn dực dực, giống như sợ sẽ làm đau ái nhân của mình vậy.
Huyền Lăng Diệu nhịn không được muốn cười: “Xem trẫm là đồ sứ dễ vỡ hay sao thế?”
“Vi thần đây là —” Tiêu Sơ Lâu bật cười, “Minh nguyệt hữu châu, trân nhi tích chi.”
(Tạm dịch: trăng sáng có ngọc, trân trọng mà luyến tiếc. Đại khái là anh Tiêu trân trọng, ko nỡ mạnh tay với Diệu Diệu a~)
Khen ngược như thế, nguyên bản đang tự xưng quân thần trịnh trọng nghiêm túc, từ trong miệng của bọn họ nghe ra, lại giống như lời thầm thì tâm tình của một đôi tình nhân trong lúc nhĩ tấn tư ma (vành tai tóc mai chạm vào nhau) vậy.
Diệu đế bệ hạ mi sao ôn hòa, nhàn nhạt nở nụ cười.
Giờ khắc này, bầu không khí lại tốt đến mức không thể ngờ, ái muội mà ấm áp, tĩnh mịch mà trữ tình.
Huyền Lăng Diệu lẳng lặng ngồi ở trước gương một hồi lâu, lúc mở miệng thì mi nhãn đều nhu hòa hẳn ra: “Sơ Lâu…”
“Ân?” Tiêu Sơ Lâu đang chuyên tâm vào chuyện trước mắt, vì thế chỉ đơn giản phát ra một cái giọng mũi để đáp lại.
Bàn tay ấm áp của Đế vương bỗng nhiên phủ lên bàn tay của Tiêu Sơ Lâu đang đặt trên đầu vai y — cả mu bàn tay vốn có chút lạnh trong nháy mắt liền nóng ấm cả lên.
Y từ trong gương nhìn vào hai mắt Tiêu Sơ Lâu, nhẹ nhàng mà nói ra ba chữ: “Ta nguyện ý.”
“Cái gì?” Tiêu Sơ Lâu hầu như cho là mình nghe lầm, nét mặt lộ ra thần sắc mờ mịt, nguyện ý cái gì? Cái gì nguyện ý?
Đế vương không có trả lời hắn, chỉ là khe khẽ mỉm cười.
Chải khoản hai ba lần xong liền đơn giản búi tóc lên, trong lòng Tiêu Sơ Lâu tuy rằng cảm thấy có gì đó kỳ quái nhưng cũng không hề hỏi lại, ngược lại còn mơ hồ có chút vui mừng.
Ta nguyện ý — không phải giống như câu trả lời mỗi khi cầu hôn thường nói hay sao?
Linh hồn của Thục Xuyên vương có khắc dấu vết của một người hiện đại, lúc này không khỏi cười trộm trong lòng, sau đó lặng lẽ nói, Yes, I do.
Hai người cũng không biết ở trong lòng đối phương đang suy nghĩ cái gì, một vị cửu ngũ chí tôn, một vị thân vương tôn quý, lúc này lại tựa như hai tiểu hài tử, sau bữa cơm chiều len lén giấu đi vài viên kẹo, tự mình âm thầm cười ngây ngô.
Ngày đã qua mất chính ngọ, hai vị tôn quý nhất Đông Huyền và Thục Xuyên đang vạn phần nhàn nhã mà đi dạo trên phố Hạng Khẩu náo nhiệt nhất Đế đô.
Diệu đế bệ hạ vốn muốn báo cho Thiên Diệu vệ một tiếng, dù sao chính mình bây giờ cũng không còn là một gã hoàng tử như năm đó nữa, bất quá Tiêu vương gia lại đối với việc này hết sức bất mãn, đáng lẽ á, cùng với Thiên tử len lén hẹn hò, nếu như bị một người phát hiện, thì cả khắp thiên hạ sẽ biết hết còn gì.
Hơn nữa suy cho cùng cũng chỉ có ngày hôm nay mà thôi, không có đi đâu xa. Chẳng lẽ còn sợ đi lạc ngay trong nhà của mình hay sao?
Huyền Lăng Diệu thấy hắn hiếm khi hăng hái như vậy, đành phải thỏa mãn theo ý của hắn, không hề bất chấp nữa. Hai người từ trong thiên điện đi ra ngoài, tránh khỏi Cấm vệ quân đang tuần tra, sau đó liền trực tiếp leo tường ra khỏi Hoàng cung.
Diệu đế bệ hạ ở trong Hoàng cung lớn như vậy, lễ giáo nghiêm cẩn, lần đầu tiên không đi cửa chính, tuy rằng tránh không được mà mắng cho Tiêu Sơ Lâu một trận, bất quá sự mới lạ bao giờ cũng kích thích, ai nói không phải chứ?
Mùa đông sau giờ ngọ, trời cao phong vân biến huyễn (mưa gió biến đổi thất thường). Bên cạnh mái hiên còn có tuyết đọng, một thanh băng lăng hình mũi khoan treo ngược dưới mái ngói, xuyên thấu qua nó là một quầng sáng bảy màu nhàn nhạt trông rất mỹ lệ.
Tiêu Sơ Lâu và Huyền Lăng Diệu một người trắng một người đen, khí chất song song xuất chúng, đi ở trên đường nhưng lại khiến một đống người chăm chú nhìn.
Tiêu vương gia bưng một bát đậu hủ nóng hổi ở trên tay, nhẹ nhàng thổi nhiệt khí: “Ngươi nói, làm sao mà luôn có người nhìn chúng ta như vậy chứ? Tuy rằng bản thân tuấn tú dễ coi, bất quá nếu như cứ ngoéo cổ lại nhìn mình mà bị đụng vào tường thì không phải là có lỗi với người ta quá sao?”
Lời còn chưa dứt, một tiếng “A” bỗng nhiên vang lên, không biết là người qua đường nào đó không cẩn thận bước đi của mình, vừa quay đầu đã đụng phải góc tường, đau đến nhe răng trợn mắt.