Khiếu Kiếm Chỉ Giang Sơn

Chương 81: Dạ yến




Dưới chiều hướng ấy, thanh âm kêu gào thỉnh chiến cứ thế nối tiếp nhau vang lên.
Chỉ là, bất luận kết quả có ra sao đi nữa, Thục Xuyên luôn độc lập ở một chỗ, chung quy vẫn phải đi tới cuối cùng rồi.
Thần tử Thục Xuyên ở bên dưới đưa mắt nhìn Vương của bọn họ, yên lặng thở dài.
Chiến tranh dù sao cũng là giữa Tây Sở và Thục Xuyên, Đông Huyền mặc dù không thích ở giữa ngư ông đắc lợi, nhưng kết quả này cũng là chuyện sớm hay muộn mà thôi, dù sao giao mình cho một minh hữu cường lực thân thiện, còn hơn là bị vong quốc, làm nô dịch cho Tây Sở a.
Tất cả mọi người đều tin tưởng rằng, chỉ cần còn có Thục Xuyên vương ở đây, như vậy Thục Xuyên vẫn mãi có một địa vị đặc biệt mà không ai có thể lay động được.
Ở trên đài cao bỗng nhiên vang lên một tiếng “Rắc”.
Vị cửu ngũ chí tôn của Đông Huyền đột nhiên đứng thẳng dậy, ánh mắt chậm rãi lướt qua mọi người trên điện, cuối cùng chạm vào cặp mắt thâm trầm đen láy của Tiêu vương gia.
Đế vương mỉm cười, rất nhanh liền thu lại thần sắc, hết sức trịnh trọng mà giương giọng nói:
“Phạm lãnh thổ của ta, giết!”
“Chiếm nhà cửa của ta, giết!”
“Hại đồng bào của ta, giết!”
Ba từ giết chấn động đến mức cả điện nhất thời nghiêm nghị yên tĩnh xuống, Đế vương trầm giọng nói: “Đã như vậy, chiến thì chiến thôi.”
Trong nháy mắt, khí thế sát phạt nồng đậm như muốn cuộn trào khắp cả phòng, thấu tận trời xanh.
Đến lúc này, Đông Huyền rốt cuộc cũng chính thức tham gia vào trận đại chiến, đủ để lật ra một trang sử mới cho cuộc hỗn chiến của đại lục.
“Bắc Đường nguyên soái, trẫm lệnh cho ngươi tức khắc dẫn quân cùng Thục Xuyên hợp lực nghênh chiến, bốn vạn Đằng Long quân, ba mươi sáu vạn quân biên phòng chỉnh biên lại làm bắc phạt quân (quân chiến đấu), tất cả đều do ngươi quản lý. Viện quân từ các tỉnh còn lại tự động chỉnh đốn, tạm thời đợi lệnh.”
Bắc Đường Ngang trịnh trọng khấu đầu nói: “Tuân mệnh, thần nhất định sẽ không phụ kỳ vọng của Bệ hạ.”
Diệu đế bệ hạ thoáng ngừng lại, lập tức thản nhiên nói: “Trẫm quyết định theo quân thân chinh, dẫn trước tiền tuyến.”
Những lời này quả thật như một tiếng sấm sét giữa chốn bình địa, chấn động đến màng tai mọi người đều ù cả lên, trừng to đôi mắt, nửa ngày cũng không phản ứng kịp!
Mà ngay cả Tiêu vương gia cũng bị lời nói bất ngờ này của y làm cho ngơ ngác, trong nháy mắt thay đổi sắc mặt, cau mày nói: “Không được.”
Lời còn chưa dứt, phía dưới đã liên tiếp vang lên những lời khuyên can, mọi người cũng đồng loạt quỳ xuống.
Đế vương nhìn lướt qua nhưng vẫn không để ý đến, chỉ quay đầu nhìn Tiêu Sơ Lâu, bình tĩnh nói: “Ngươi đi được, trẫm vì sao không đi được?”
Xem ra chuyện mình quyết định thân chinh đã bị người này phát hiện rồi…
Tiêu Sơ Lâu cũng không phủ nhận, mỉm cười nói: “Lần này dù sao cũng là lần đầu Thục Xuyên xuất binh thảo phạt, đương nhiên là phải thật thận trọng, huống chi…” Hắn dừng lại, đè thấp thanh âm, “Trận chiến lần này đối với ta mà nói là vô cùng quan trọng, chỉ có thể thành công, không được thất bại, ta phải tự mình dẫn quân.”
Huyền Lăng Diệu nhìn hắn thật sâu, chợt xem như không có việc gì, chậm rãi nói: “Đại sự như thế, đối với Đông Huyền ta cũng rất quan trọng, chỉ cần công phá được Tây Sở đế đô, nhất thống giang sơn chỉ trong nay mai mà thôi, trẫm làm sao có thể bỏ qua?”
“Không được, ngươi —”
Tiêu Sơ Lâu chỉ mới nói được ba chữ đã bị người nọ phất tay cắt đứt, chặn ngang bằng một câu nói: “Ngươi đừng quên, đêm hôm đó đã đáp ứng trẫm cái gì.”
Tiêu Sơ Lâu ngẩn ra, nhớ tới lời hứa hẹn với đối phương hôm ấy, trước khi rời khỏi thế giới này phải luôn ở bên cạnh y, một tấc cũng không rời.
Chẳng lẽ người này là sợ mình sẽ một đi không trở lại sao?
Sợ hãi… Tiêu Sơ Lâu âm thầm thở dài, một người kiên cường như Huyền Lăng Diệu, cũng có lúc phải sợ hãi sao…
Nghĩ như vậy, đáy lòng hắn bỗng nhiên nhu hòa hẳn lên, ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt đen láy của đối phương, nhàn nhạt nói: “Ta đương nhiên nhớ rõ, thế nhưng…”
Tuy rằng không biết trong lòng Tiêu Sơ Lâu lúc này đang nghĩ ngợi cái gì, nhưng cũng đã biết rõ bản lĩnh lừa dối người của hắn là đệ nhất trong thiên hạ, Diệu đế bệ hạ đương nhiên không thể bị hắn dắt mũi thêm lần nào nữa, thần sắc trầm xuống, đè thấp thanh âm, cực kỳ nghiêm túc lạnh lùng nói: “Tiêu Sơ Lâu, nếu trước khi mọi chuyện kết thúc, ngươi dám có gan ly khai nơi này, trẫm nhất định sẽ —”
Đế vương thoáng bùi ngùi nghiêng người lại, ánh mắt phong duệ nhìn thẳng vào đáy mắt đối phương, từng câu từng chữ thật rõ ràng: “Trẫm nhất định sẽ phế đi võ công của ngươi, đem ngươi trói lại, nhốt vào thâm cung — đâu cũng đừng hòng đi được!”
Lời lẽ dị thường kiên quyết như đinh đóng cột, Tiêu vương gia nghe được mà chết lặng cả người, ngơ ngác nuốt nước miếng một cái, mẹ ơi, không phải là thật chứ…
Huyền Lăng Diệu nói xong cũng không để ý đến hắn nữa, nghiêng đầu đi nhìn chúng thần trong đại điện, mỉm cười nói: “Chư vị không cần lo lắng, có Đông Huyền ta và Thục Xuyên, tổng cộng năm mươi vạn đại quân, còn ai có thể gây tổn thương cho trẫm được? Huống hồ, còn có vị Thục Vương đại tông sư hàng thật giá thật ở đây…”
Đế vương nhướng mi nhìn Tiêu Sơ Lâu đang mày ủ mặt ê ở một bên, hỏi: “Sơ Lâu, ngươi nói đúng không a?”
Cái biểu tình tiếu lý tàng đao này thật khiến Tiêu Sơ Lâu sởn cả gai ốc, đã biết rõ người này luôn luôn bướng bỉnh, nói được là làm được, hắn liền tưởng tượng đến cái cảnh một ngày nào đó mình bị phế đi một thân võ công, nhốt trong hậu cung của Đế vương, phong làm nam sủng…
Tiêu vương gia lập tức giống như bị sấm sét đánh trúng đầu vậy, cả người co giật, ngay cả mở miệng nói chuyện cũng không được nữa là.
— Nga, lão thiên a, tới cho hắn một đao thống khoái đi!
“Sơ Lâu?” Đế vương tựa tiếu phi tiếu mà nhìn hắn, khẽ gọi một tiếng.
Tiêu vương gia trong nháy mắt mang một dáng dấp cực kỳ đứng đắn nghiêm chỉnh, quả quyết nói: “Bệ hạ làm gương cho binh sĩ, xung phong đi đầu, quả thật là một thánh đức minh quân hiếm thấy. Vi thần đương nhiên sẽ dốc lòng bảo hộ bệ hạ, nhất định sẽ không để bệ hạ có chút nguy hiểm nào.”
Diệu đế bệ hạ không nói gì, khóe miệng khẽ giật giật, lại chuyển qua nhìn chúng thần ở dưới điện.
Mọi người thấp giọng nghị luận một lúc lâu, cuối cùng cũng không còn phản đối kịch liệt như trước nữa.
Nếu Thục Xuyên vương đã nói như vậy, chắc là cũng đã cùng bệ hạ thương lượng trước rồi, ai có gan cùng hai vị đây tranh cãi, vậy nhất định là chán sống rồi đó.
Đế vương thỏa mãn mà gật đầu, cũng không nói thêm lời nào nữa.
Tiêu Sơ Lâu thấy ván đã đóng thuyền, không thể làm gì khác hơn là tiếp tục nói: “Lãng Phong đâu?”
Được điểm danh tới, thống lĩnh Lãng Phong khẽ run lên một chút, nhanh chóng ném chén rượu qua một bên, tiến lên cúi đầu quỳ xuống: “Có thuộc hạ.”
“Lãng Phong, mấy năm qua ngươi đã thống lĩnh quân đoàn Kẻ Hủy Diệt, lập vô số công lao cho Thục Xuyên ta, tất cả bổn vương đều ghi tạc trong lòng.”
Lãng Phong ngẩng đầu, thành khẩn nói: “Thuộc hạ chỉ là làm tốt bổn phận của mình, không dám kể công, chỉ cầu…” Hắn chậm rãi nói, thanh âm thấp xuống, “Chỉ cầu không cô phụ kỳ vọng Vương gia đã bồi dưỡng.”
Tiêu vương gia đứng dậy đến gần vài bước, vốn định tiến lên nâng người này dậy, thế nhưng cảm giác được tầm nhìn nóng rực của ai đó trong đại sảnh, ngay lập tức liền từ bỏ ý nghĩ ngu ngốc đó của mình, khẽ cười nói, “Lần này đại cử bắc phạt, bổn vương muốn để ngươi làm tiên phong, ngươi có bằng lòng hay không?”
Lãng Phong nở nụ cười, ngay người thẳng lưng lại: “Thuộc hạ cam nguyện vì bệ hạ và Vương gia cống hiến hết mình, có chết cũng không từ.”
Tiêu vương gia gật đầu, tiếp tục nói: “Nguyệt Phàm đâu?”
“Có thuộc hạ.” Nguyệt Phàm lập tức quỳ gối bên người Lãng Phong, kính cẩn nghe theo.
“Ngươi ở lại Vương phủ, phụ trách lương thảo là việc cực kỳ trọng đại, nhiệm vụ khó khăn, ngươi không được có chút nào lơ là, biết không?”
Nguyệt Phàm dập đầu lĩnh mệnh, trong lòng thầm nghĩ, Vương gia quả nhiên là bất công, tuy nói đều là thống lĩnh, nhưng đãi ngộ cũng hơi bị kém à nha…
Hắn len lén liếc mắt nhìn hai vị trên cao tọa, lại thầm nghĩ, may là a Hạo không có ở đây, bằng không lại ầm ĩ đến Vương phủ gà bay chó sủa ấy chứ.
Đương nhiên không thể biết được Nguyệt Phàm đang nghĩ cái gì, Tiêu vương gia lại quay đầu nhìn về phía Sở Khiếu.
Không đợi hắn mở miệng, Sở Khiếu đã giành nói: “Vương gia, thuộc hạ nguyện cùng Nguyệt Phàm đại nhân lưu lại trấn giữ Vương phủ.”
Nghe y nói như vậy, Tiêu Sơ Lâu cũng không bất ngờ gì cả, cho tới bây giờ, Sở Khiếu đối với việc làm khơi mào chiến tranh tam quốc đều không đồng tình, nhưng mà chỉ cần là mệnh lệnh của hắn, y vẫn sẽ như trước hoàn thành thật cẩn thận.
Y bài xích như vậy, là bởi vì có một nửa huyết thống Tây Sở, hay là…
Nghiêng người tựa vào ghế dựa hoa lệ, Tiêu vương gia một mặt uống rượu, một mặt híp mắt nghĩ.
Nghĩ một hồi, ánh mắt không khỏi chuyển tới trên người Huyền Lăng Diệu đang ngồi bên cạnh.
Người người không ngừng tới mời rượu, Đế vương cũng chẳng cự tuyệt ai, một chén rồi một chén, thần sắc trên mặt vẫn đạm nhiên như trước, tay nâng chén rượu cũng vững vững vàng vàng. Nếu không phải là vành tai đã nhuộm một mảnh ửng hồng, thì chắc hẳn sẽ nhìn không ra một tí gì là có vẻ như say rượu cả.
Hắn yên lặng mà hồi tưởng lại năm ấy, cũng vào một ngày đầu mùa xuân như thế này, trong chính điện này, bấy nhiêu người này.
Nhị hoàng tử đã từng mang hai bàn tay trắng tới đây, hôm nay đã trở thành bá chủ xuất sắc nhất của một phương…
Chỉ là tâm tư giấu dưới đáy mắt năm ấy, liệu có còn như cũ hay không?
Ngay khi một quan viên Thục Xuyên đang nhân cơ hội gần gũi với thánh nhan mà đến cung kính chúc rượu, một đoạn nghiễm tụ (tà áo) bỗng nhiên chặn ngang người hắn.
Tiêu vương gia hạ mắt ôn hòa cười nói: “Bổn vương còn chưa chính thức kính bệ hạ một chén thì phải?”
Quan viên kia ngượng ngùng cười cười, vội vàng lui trở về.
Tiêu Sơ Lâu cúi đầu nhìn vào hai mắt Huyền Lăng Diệu — nơi phản chiếu bóng dáng của chính mình, cười dài nói: “Vi thần cầu chúc bệ hạ, kỳ khai đắc thắng (thắng ngay trận đầu), phách nghiệp thiên thu.”
Dứt lời liền uống một hơi cạn sạch, lại nói: “Sao lại không uống?”
Huyền Lăng Diệu vẫn nhìn hắn, một hồi lâu sau, mới thấp giọng thì thào: “Sơ Lâu…”
Tiêu Sơ Lâu đến gần thêm một chút: “Bệ hạ?”
Huyền Lăng Diệu không có uống, đứng dậy đỡ lấy tay hắn, thản nhiên nói: “Ngươi uống say rồi.”
“Say?” Tiêu Sơ Lâu hơi thẳng người dậy, cười dài nói, “Bệ hạ nói đùa, bổn vương chính là ngàn chén không say đó nha.”
Diệu đế bệ hạ mỉm cười, cũng không lật tẩy hắn, chỉ là cố sức túm lấy tay của đối phương lôi lôi kéo kéo vào trong lòng, ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng nói: “Thật sao, vậy trẫm say rồi, ái khanh có nguyện dìu trẫm trở về phòng không?”
Lời nói này mang theo tính chất ái muội ám chỉ gì đó, từ trong miệng Đế vương xưa nay vốn rụt rè mà nói ra, nhất thời khiến Tiêu vương gia cảm thấy có một cổ nhiệt hỏa tê dại, không khống chế được mà cọ cọ chạy tán loạn khắp người.
Hắn vốn tin rằng bản thân mình không bao giờ uống say cả, thế nhưng lúc này, hơi thở thoang thoảng mùi rượu thuần hương của người nọ cứ phả vào bên tai hắn ngứa ngáy hết cả lên, Tiêu Sơ Lâu cúi đầu nhìn vành tai đã ửng đỏ của bệ hạ, hoảng hốt nghĩ rằng, có lẽ mình cũng đã say mất rồi.
Tiêu Sơ Lâu trầm thấp mà nhẹ nhàng nở nụ cười vài tiếng, tiến đến bên tai người nọ, dùng thanh âm tràn ngập mê hoặc nói: “Bệ hạ, vi thần thật muốn bế người trở về a…”
Lời nói ái muội như vậy, cánh tay đã bắt đầu sờ xoạng ngang qua thắt lưng y, may mà dùng thân thể chặn lại, người ở bên dưới sẽ không thấy được, mà cũng không dám thấy.
“Tiêu Sơ Lâu! Nói bậy bạ cái gì đó!” Huyền Lăng Diệu bởi vì nói ra lời nọ mà cảm thấy cực kỳ xấu hổ, ai ngờ cái tên Tiêu hỗn đản này còn dám thêm dầu vào lửa nữa chứ.
Tiêu Sơ Lâu nắm cả cánh tay y không nhúc nhích, nghĩ thầm rằng khó khăn lắm người này mới chủ động một bữa, sao có thể cho y chạy thoát dễ dàng như vậy được?
“Ừ ừ, ta nói bậy ấy mà,” Hắn thuận theo Đế vương mà ôn nhu nói, “Vậy — để vi thần dìu bệ hạ trở về phòng nghỉ tạm nhé?”
Nhãn thần Huyền Lăng Diệu khẽ trầm xuống, nghiêng đầu sang chỗ khác, mang theo giọng mũi mà “Ân” một tiếng.
Tiêu vương gia vừa ôm nam nhân đi vào trong, tiếu ý trên mặt lại càng tăng lên, nhìn hàng lông mi cong cong như cây quạt của đối phương hạ một bóng ảnh nhàn nhạt dưới mí mắt, khóe mắt phơn phớt hồng, hắn đột nhiên cảm thấy người này như thế nào lại đáng yêu vậy chứ…
Tiêu Sơ Lâu mảy may không chút nghi ngờ, nếu để cho bệ hạ biết được tâm tư của hắn lúc này…
— Vậy cũng không thể hung hắn đánh mình một trận là có thể giải quyết chuyện được a.
Hắn lại không khỏi nghĩ đến, nếu như cứ thế này mà vào phòng, còn không phải là do mình định đoạt hay sao? Thế nên Tiêu vương gia nhất thời càng cảm thấy tâm dương khó nhịn a khó nhịn.
Hai người lúc này đã đi xa rồi, tiếng động huyên náo trong điện cũng không thể nghe rõ được nữa, e rằng còn bởi vì hai người bọn họ ly khai mà không khí áp bách rốt cuộc cũng bắt đầu thoải mái hơn.
Đêm vừa mới xuống, hoa đăng tỏa sáng rực rỡ.
Gió xuân ấm áp nhu hòa phất nhẹ vào mặt người, tựa hồ như muốn đem mùi rượu khắp người thổi bay đi xa.
Khắp nơi đều tĩnh lặng, chỉ nghe được có tiếng gió thổi. Tiếng bước chân vang trên hành lang nghe có vẻ đặc biệt rõ ràng, bọn tuần tra thị vệ từ xa trông thấy hai vị đại nhân, đều thập phần biết điều mà tránh đi xa một chút.
Cách phòng ngủ chỉ còn có một đoạn đường mà thôi, lúc này không hiểu sao lại dài đến thế.
Cảm giác được cánh tay của đối phương bắt đầu sờ soạng làm càn, Huyền Lăng Diệu liền đưa tay phất ra: “Sẽ có người trông thấy — ngươi làm cái gì chứ?!”
Nói còn chưa xong, cả người y bổng nhiên lơ lửng giữa khoảng không, nằm ngang trước ngực Tiêu Sơ Lâu — người kia cư nhiên thật sự muốn bế y trở về!
Cảm giác không nỡ buông khiến y vô thức ôm sát lấy cổ hắn, khẽ giãy dụa trách mắng: “Mau thả trẫm xuống, để người khác nhìn thấy còn thể thống gì!”
“Không thả.” Tiêu Sơ Lâu cảm thấy mình được hời rồi thì đương nhiên phải ỷ vào say rượu, vững vàng ôm người nọ không chịu buông tay, cười dài nói, “Bệ hạ, vi thần thực sự uống say rồi, làm thế nào mới tốt đây, ân?”
“Ngươi!” Huyền Lăng Diệu nhất thời nghẹn lời, tuy rằng người say là y, thế nhưng người này — nguyên lai da mặt của hắn so với tường thành của Thục Xuyên vương thành còn dày hơn, bây giờ còn không biết thẹn thùng là cái gì, thật sự là vô địch thiên hạ a.
Nhìn người nọ vì xấu hổ mà hai gò má đều đỏ bừng lên, Tiêu Sơ Lâu càng nhìn càng bốc hỏa, nhịn không được mà cúi đầu hôn một ngụm, cướp lấy cặp môi mỏng manh hồng nhuận kia, mặc sức chà chà đạp đạp, chỉ là một nụ hôn không thể dập tắt hỏa được, tình niệm ái dục bị kiềm nén trong nháy mắt đã ùn ùn kéo đến.
Huyền Lăng Diệu bị hôn đến hầu như không thể thở dốc được, muốn chống cự cũng không có cách nào khác để nhúc nhích, cả người cũng bị nụ hôn mãnh liệt ấy làm cho mềm nhũn, thanh âm vỡ vụn gián đoạn khẽ vang lên: “Đừng… Ngô ân… Trở về phòng rồi hẵng…”
“Đừng gấp a, tới rồi đây.” Tiêu Sơ Lâu dùng chân đá văng cửa phòng, lại đạp cho nó đóng lại.
Huyền Lăng Diệu cắn răng nghiến lợi nói: “Gấp chính là ngươi mới đúng!”
Tiêu Sơ Lâu “phịch” một tiếng đem người áp vào cánh cửa phòng, cười xấu xa mà dùng đầu gối cường ngạnh chạm vào khoảng giữa hai chân y, cố sức ma sát vài cái, quả nhiên cảm giác được nơi nào đó cứng rắn nóng rực lên.
“Ai cha~, bệ hạ, xem ra “nó” thật gấp nha, ha ha.”
Thấy sắc mặt Đế vương từ hồng chậm rãi chuyển thành xanh, nếu nói thêm gì nữa sợ là sẽ thẹn quá thành giận mất, Tiêu Sơ Lâu lập tức đỡ lấy đối phương mà hôn xuống, tựa như cuồng phong bạo vũ mà nghiền nát cặp môi nọ, đầu lưỡi cũng nhân cơ hội trượt vào trong, triền miên quấn lấy đầu lưỡi của y.
Trong phòng không có đốt đèn, chỉ có ánh trăng thanh lãnh từ ngoài cửa sổ xuyên thấu vào bên trong.
Trong màn đêm đen kịt, mỗi một điểm xúc cảm đều được mở lớn đến cực hạn.
Huyền Lăng Diệu bị nam nhân gắt gao đè lên cửa, quần áo sớm đã bị gỡ bỏ, nửa che nửa hở mà vướng trên khuỷu tay mình, phía dưới lại bị thứ gì đó vừa cứng rắn vừa hỏa nhiệt áp vào, ma sát đến cả người y đều khô nóng.
Tiêu Sơ Lâu rất quen thuộc mà cởi bỏ đai lưng đối phương, một đôi bàn tay to tham tiến vào trong khố, mò lấy cặp mông căng tròn của ai kia mà dùng sức xoa xoa nắn nắn, Huyền Lăng Diệu bị xoa đến vừa thấy thẹn lại vừa mẫn cảm mà bốc lên một cổ khoái cảm kỳ dị.
“Ngươi không thể nhẹ một chút…” Huyền Lăng Diệu bị đôi bàn tay kia sờ mó đến hai chân đều nhũn cả ra, hầu như không thể đứng thẳng được.
Y mím chặt môi, nhìn Tiêu Sơ Lâu vùi đầu trước ngực mình liếm lộng một điểm đang gắng gượng nổi lên ấy, môi răng khẽ ma sát, hơi có chút đau đớn — rồi lại không hoàn toàn đau đớn mấy, khiến y cảm nhận được một tư vị vi diệu mà hưng phấn khó nhịn, nhịn không được hơi ưỡn ngực ra, hướng vào miệng người nọ thêm vài phần.
Mỗi một cảm giác nhỏ bé nhất trên thân thể đối phương đều được Tiêu Sơ Lâu nắm trong lòng bàn tay, hắn từ trong cổ họng toát ra vài tiếng cười nhẹ: “Không phải nói ngươi đừng gấp sao…”
“Nói bậy…” Huyền Lăng Diệu nhắm hai mắt lại, nhưng lại che không được nơi khóe mắt càng thêm ửng đỏ trơn bóng, bỗng cảm giác được ngón tay hắn dọc theo kẽ mông trượt vào trong huyệt khẩu đã hơi có chút ướt át, khẽ nhấn một cái.
“Ân —” Động tác rất nhỏ này cũng đủ để kích thích Đế vương, đến nỗi tiểu phúc nhất thời co rút một trận, nhịn không được mà giương cổ lên, phát ra một tiếng rên rỉ.
“Như vậy đã chịu không nổi rồi sao, ân?” Tiêu Sơ Lâu gặm cắn hầu kết y, dọc theo cổ đi xuống mà tinh tế liếm cắn, tựa như đang thưởng thức một món ngon mỹ vị tinh xảo vậy, “Ngươi rất thích ta liếm ngươi, đúng không?”
“Câm miệng cho trẫm!”
Huyền Lăng Diệu giãy dụa một cái trừng mắt nhìn hắn, thế nhưng bộ dáng liêu nhân ẩn nhẫn *** lúc này, ở trong mắt Tiêu vương gia chỉ là một loại tình thú tựa như dục cự còn nghênh mà thôi.
Tiêu Sơ Lâu hơi ngẩng đầu, một mặt ôm lấy nam nhân đi về phía giường, một mặt theo cánh mông sắc tình ấy sờ xoạng vào phần đùi trong: “Lúc nãy là ngươi chủ động mời ta a, làm gì thì cũng phải tỏ ý một chút đi chứ.”
Diệu đế bệ hạ nhưng lại không có tức giận, cũng không có đỏ mặt, chỉ xoay người một cái ngồi lên người Tiêu Sơ Lâu, từ trên cao nhìn xuống, cười nói: “Được thôi, bất quá trẫm phải ở trên mặt.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.