Khiếu Kiếm Chỉ Giang Sơn

Chương 97: Chờ ngươi trở về




Ý thức dần dần từ trong bóng tối vô biên vô hạn thức tỉnh, Tiêu Sơ Lâu hơi run rẩy lông mi, ánh sáng yếu ớt rơi vào tầm nhìn, trước mắt chỉ là một mảnh mơ mơ hồ hồ, loáng thoáng có tiếng gió thổi hỗn độn mang theo cát bụi ma sát với nhau, phát sinh ra thanh âm sàn sạt trên tảng đá.
Hắn chậm rãi mở ra hai mắt, không biết mình đã ngủ bao lâu, có lẽ nên nói là hôn mê bao lâu, đầu óc đều là một mảnh hỗn loạn mà hầu như không nhớ được đã bị kẹt ở chỗ này bao nhiêu canh giờ, bao nhiêu ngày đêm rồi.
Một thời gian dài không ăn cơm, cảm giác đói trong bụng hầu như cũng giống như đôi chân này mà mất đi cảm giác, đến khi tất cả mọi cảm giác đều biến mất, e rằng đó cũng là lúc sinh cơ đã đoạn tuyệt…
Đôi mắt đen láy tựa hồ vì chờ đợi quá lâu mà không còn thần thái như xưa nữa, hơi chuyển động một chút, Tiêu Sơ Lâu liền nhìn thấy cánh tay của người nọ đang ôm lấy mình.
“Ngươi tỉnh?” Thanh âm của Huyền Lăng Diệu khàn khàn đến kỳ cục, giống như là bị lửa đốt khô đi vậy, trong mắt y nhanh chóng xoẹt qua một tia sáng mừng rỡ, lại đột nhiên hóa thành biết bao lo lắng mà ảm đạm xuống.
Hai mắt của y đầy tơ máu, tựa hồ đã một đêm rồi không ngủ, tóc mái hỗn loạn phủ trên trường mi đang cau lại, gương mặt gầy đến mức hai gò má đều trơ xương, trên cằm còn có chút hồ tra tinh mịn.
Cũng chật vật lôi thôi giống mình vậy, Tiêu Sơ Lâu nhìn y, miễn cưỡng lộ ra một nụ cười, thế nhưng đôi môi khô nứt vừa động liền truyền tới một trận đau đớn như xé rách, hắn muốn vươn tay xoa xoa gương mặt của đối phương, thế nhưng tay vừa nâng lên phân nửa đã vô lực rớt xuống, vừa lúc nằm trên cổ tay người kia.
Ánh mắt cũng theo đó mà rũ xuống, Tiêu Sơ Lâu bỗng nhiên ngẩn ra, trên cánh tay ấy có một đạo vết thương bị độn khí (khí cụ không bén) cắt lấy, tiên huyết vừa khô lại không lâu.
Tiêu Sơ Lâu nhíu nhíu mi, lấy khí lực thật lớn nắm lấy cổ tay người nọ, thấp giọng nặng nề nói: “Ngươi… Ngươi làm cái gì vậy?”
“Ngươi đem máu cho ta uống, vậy ngươi làm sao bây giờ?”
Ngữ khí hắn kịch liệt hơn, chỉ là thanh âm khàn khàn vô luận như thế nào cũng không giương cao lên được, cơn tức giận như bị nghẹn ở cổ họng mà không nhổ ra được: “Ngươi làm sao bây giờ?”
Huyền Lăng Diệu muốn rút tay về, thế nhưng đối phương lại nắm quá chặt, chỉ đành cười khổ nói: “Ngươi vẫn mê man bất tỉnh, nhiều lần ngay cả hơi thở cũng chẳng thấy đâu, ta sợ ngươi…”
Huyền Lăng Diệu ngậm miệng lại, thần tình có chút cứng ngắc, y không muốn nói thêm một chữ nào nữa, rất sợ nói ra rồi thì nó sẽ thành sự thật.
Lo lắng, kinh hoảng, thấp thỏm bất an, cả ngày đêm đều không thể ngủ được, cho dù có ôm chặt người nọ cũng chẳng thể xua tan được cơn khiếp sợ dày đặc trong tâm này.
Đơn giản chỉ là sợ ngươi… Chống đỡ không được.
Chóp mũi Tiêu Sơ Lâu có chút chua xót, hắn mở miệng, còn chưa kịp nói lời nào đã ho khan một trận như phá nát yết hầu, hắn cực lực muốn ức chế, thế nhưng chỉ có thể nắm chặt lấy cổ tay đối phương, vô lực mà khom lưng xuống.
Huyền Lăng Diệu thoáng chốc biến sắc, gương mặt vốn tái nhợt nay lại không có chút sắc thái nào cả, y một lần rồi lại một lần vuốt lưng Tiêu Sơ Lâu, bàn tay cảm nhận được nam nhân vốn rất cường đại đến không thể địch nổi này, dưới cơn giày vò trong tuyệt cảnh cùng đau xót mà ngày càng trở nên yếu đuối, tựa như bất cứ lúc nào cũng sẽ cứ như thế mà trong một buổi tối nào đó tiêu tán đi giữa cơn bão cát.
Nghĩ đến đây, tay y lại không thể ức chế mà run rẩy.
Huyền Lăng Diệu nắm chặt tay người nọ, cầm lấy áp lên mặt mình, mãi đến khi hắn dần dần bình phục lại.
Nhẹ nhàng hít sâu một hơn, Tiêu Sơ Lâu ngửa đầu tựa trên tảng đá lạnh lẽo, thản nhiên nói: “Đừng làm loại việc ngốc này nữa, nếu như ngươi cũng ngã xuống, chiến sự với Tây Sở làm sao bây giờ? Đừng quên —”
Hắn nghiêng đầu nhìn thật sâu vào đôi mắt đen láy của đối phương, từng câu từng chữ nói: “Đừng quên, ngươi là Hoàng đế Đông Huyền.”
“Ngươi còn có quốc gia của ngươi, quân đội của ngươi, con dân của ngươi…”
“Cho dù ta có chết, thì ngươi cũng phải sống sót!”
“Vậy còn ngươi?!” Huyền Lăng Diệu cố sức ôm lấy đối phương, hồ tra ma sát trên cằm hắn, có chút đau đớn, đỉnh xương nhòn nhọn có chút tê dại.
“Ngươi cũng đừng quên ngươi là Thục Xuyên vương! Tại sao có thể —”
Đơn giản nói chết?
“Tiêu Sơ Lâu… Tiêu Sơ Lâu…” Y dùng lực vuốt ve gương mặt nọ, thấp giọng thì thào, “Ngươi đã nói ngươi vô sở bất năng (không gì ko làm đc), làm thế nào mà ngay cả sống sót cũng không xong?”
Tiêu Sơ Lâu khép lại hai mắt, trong ánh mắt ấy có một cổ khí tức lụi bại, nhưng đã bị giấu thật sâu thật sâu xuống dưới.
Hắn lại thở dài, tràn ngập biết bao quyến luyến cùng tiếc nuối không nói nên lời, thâm trầm bất đắc dĩ cùng bi thê — hắn xưa nay chưa bao giờ thở dài, cho rằng đó chỉ là thể hiện của những người vô năng, thế nhưng lúc này…
Lúc này, Tiêu Sơ Lâu cảm thấy thật sự mệt mỏi, mệt đến mức chỉ muốn cứ tiếp tục ngủ như thể, ngủ rồi là có thể quên mất đau đớn cùng với sự bất cam đang nổi lên trong tim.
Còn có đoạn ái luyến mà mình không thể buông tay được.
“Huyền Lăng Diệu, ngươi còn không rõ sao…” Tiêu Sơ Lâu lấy tay che lấy hai mắt, khô khốc nói, “Ta có may mắn sống được thì đã làm sao nào, tóm lại cũng sẽ có một ngày — ta phải đi…”
Hắm trầm mặc, tựa hồ phải rút ra khí lực cực lớn mới có thể gian nan nói ra được vài câu này.
Tóm lại là phải đi, ly khai ngươi, ly khai thế giới này, ly khai thể xác này.
Đối với ngươi mà nói, sinh ly cùng tử biết, lại có gì khác nhau đâu?
Vì thế, đừng đợi cùng ta.
Ly khai đi — tựa như năm đó ta kiên quyết ly khai ngươi mà đi vậy!
Bão cát rất lớn, thổi mê cả mắt người.
Từng câu từng chữ hung hăng đánh vào lòng Huyền Lăng Diệu, y nghe được rất rõ ràng, mà cũng vì quá rõ ràng, mới càng thống khổ như vậy.
Thống khổ muốn rống lên, nhưng lại rống không ra.
Tiêu Sơ Lâu tựa trong lòng y, bị y gắt gao ôm lấy, thậm chí dùng mắt thường cũng có thể thấy được sinh mệnh của hắn đang từng chút từng chút trôi đi.
“Hảo…” Huyền Lăng Diệu cố sức gật đầu, khàn khàn nói, “Ta bồi ngươi một ngày cuối cùng, rồi ta sẽ —”
Trái tim như là bị siết lấy, ngay cả hô hấp cũng khó khăn.
Bồi ngươi một ngày cuối cùng, sau đó…

Thái dương tiến nhanh đến giữa trời, chậm rãi đi về phía Tây. Mây đen từ lâu đã tán đi, không chút nào có ý định muốn đổ mưa cả.
Ánh nắng chiều phía Tây Thiên cũng ảm đạm vô quang, chậm rãi kéo ánh trăng lộ ra một nửa khuôn mặt.
Bão cát trên đỉnh núi không ngừng thổi mạnh, kêu khóc như lang quỷ.
Đằng Long quân của Bắc Đường Ngang một đường ra roi thúc ngựa chạy đi suốt đêm, rốt cuộc cũng tới mang thạch sơn vào đêm hôm đó.
Vừa vào đại doanh, đã thấy Thường Bùi và Tuyết Nhai mang theo sắc mặt xanh đen mà tái nhợt, một chút hy vọng của Bắc Đường Ngang bỗng nhiên cũng trầm xuống.
“Còn chưa tìm được bệ hạ và vương gia sao?”
Thường Bùi và Tuyết Nhai liếc nhìn nhau, chán nản lắc đầu.
“Đã bao nhiêu ngày rồi…”
Khớp hàm Bắc Đường Ngang cũng nhịn không được mà run lên, lạnh lùng nói: “Đã bao nhiêu ngày rồi?!”
Trả lời hắn chính là một mảnh tĩnh mịch.
Bắc Đường Ngang đóng mắt lại: “Đêm nay, đêm nay bổn soái sẽ tự mình lên núi tìm bệ hạ và vương gia!”
Trong đêm tối, đèn đuốc sáng sủa nháy mắt đã phủ hết phân nửa đỉnh núi.
Nhưng mà sắc trời cuối cùng cũng sáng lên.
Huyền Lăng Diệu đang mơ mơ màng màng ngủ, mới vừa sáng sớm, y lại bị Tiêu Sơ Lâu đánh thức.
“Lăng Diệu, tỉnh tỉnh, mau tỉnh lại!” Tiêu Sơ Lâu tận lực dùng sức thúc y, một mặt cúi đầu gọi, nét mặt lộ ra niềm vui sướng hiếm thấy mấy ngày nay, “Mau nhìn bên kia, có một con tuyết ưng đang bay qua đó, nói không chừng là Barbie…”
Huyền Lăng Diệu nhất thời tỉnh táo lại: “Ở đâu?”
Y vội vàng ngửa đầu nhìn chung quanh bầu trời, thái dương lúc này vẫn chưa mọc lên, đỉnh núi đầy sương sớm, thấy cũng không rõ ràng lắm.
Tiêu Sơ Lâu đưa tay chỉ về một hướng: “Bên kia, vừa từ nơi đó bay tới.”
Huyền Lăng Diệu đứng dậy, đè lại hắn: “Ngươi ngốc, đừng nhúc nhích, ta đi tìm cho, chờ ta trở lại!”
Tiêu Sơ Lâu mỉm cười nhìn y, nói: “Hảo, ta chờ ngươi trở lại.”
Tiêu Sơ Lâu tham lam nhìn bóng người kia dần dần khuất mất, chớp mắt cũng không chớp, mãi đến khi viền mắt khô khốc sưng đến phát đau.
“Huyền Lăng Diệu, đây là một lần cuối cùng ta lừa ngươi, xin lỗi…”
“Xin lỗi…”
Sương sớm hôm nay tựa hồ đặc biệt dày, không chỉ bao phủ đầy khắp huyền nhai trên mang thạch sơn, còn bao phủ cả nơi Thục Xuyên xa xôi, âm u mà đặt trong lòng mọi người.
Trong Thục Xuyên vương thành Tiêu vương phủ, thư phòng chuyên dùng của Tiêu vương gia là một mảnh tĩnh mịch, ngoài trừ thị nữ hằng ngày đến quét tước ra, cũng không có người khác đi vào.
Đối diện với gian phòng này là lại là một gian thư phòng khác, gian phòng này lớn hơn, có đủ ba tầng lầu, bất quá lộ ra bên ngoài chỉ có hai tầng, còn một tầng là chôn ngầm ở dưới đất.
Nói nó là thư phòng, chẳng thà nói là thư khố (kho sách) thì thích hợp hơn.
Cửa sổ trong thư khố lúc này đang mở rộng, ngoài cửa sổ là vài gốc đào cô đơn đứng lặng, hoa đào từ lâu đã lụi tàn, theo gió bay vào trong ô cửa sổ chạm rỗng.
Sở quản gia ngồi phía trước cửa sổ thoáng nhíu mi lại, phất tay phủi xuống cánh hoa hồng nhạt rơi cạnh cửa sổ, thế nhưng mi gian lúc này ẩn ẩn ưu sầu, vô luận như thế nào cũng không xua đi được.
Tin tức trầm trọng trên mang thạch sơn hắn vừa mới nhận được hai ngày trước, thị nữ trong Tiêu vương phủ ngày đó đều sợ hãi — cũng không phải là biết tin dữ vương gia nhà mình sinh tử chưa rõ, mà là bởi vì quản gia đại nhân xưa nay tựa băng sơn mặt không đổi sắc, đột nhiên hổn hển đánh ngã giấy bút trên bàn, sắc mặt vốn trầm ổn ôn hòa lại càng âm trầm khiến mọi người càng kinh hoảng.
Hai ngày sau đó, tin tức Hoa Lâm Hạo phản bội, cùng với tin Lãng Phong sinh tử bất minh cũng liên tiếp truyền tới, Sở Khiếu hoàn toàn ngồi không yên.
Hắn lật qua lật lại tờ tình báo ngắn gọn trong tay mình, tựa hồ cực lực muốn tìm xem trong đó còn tin tức nào khiến mình an tâm hay không, thế nhưng kết quả cũng chỉ có thể là ngày càng lo lắng bất an.
“Tại sao lại có thể như vậy… Yểm Hoàng giáo chủ… Sơ Lâu…”
Nhãn thần Sở Khiếu ảm đạm, hai mắt cũng mệt mỏi đến sung huyết, rũ mắt xuống ẩn sâu dưới hàng tóc mai, hắn dường như cảm giác được trong tim truyền đến từng trận đau đớn không tiếng động, khắc khoải lo âu.
Gió to ào ào thổi mạnh ngoài cửa sổ, thổi đến song cửa lạch cạch lạch cạch rung động, đột nhiên, bình sứ men xanh bên bệ cửa sổ bị thổi ngã xuống, xoảng một tiếng đánh vỡ tĩnh mịch trong gian phòng, vỡ thành những mảnh vụn.
Sở Khiểu ngơ ngẩn ngồi đó, ngón tay vô thức đặt trên tờ mật báo nọ, bỗng nhiên thanh âm chói tai khiến tay hắn run lên, siết thành một vệt ấn.
Quản gia đại nhân âm trầm hít sâu một hơi thở, cuối cùng đứng thẳng người dậy, đối với thị vệ đang ở ngoài cửa nơm nớp lo sợ giương giọng nói: “Chuẩn bị ngựa, lập tức! Lập tức!”
Hắn tung vạt áo, hai ba bước đã ra khỏi cửa phòng, thấy thị vệ kia còn ngốc lăng đứng đó, nhíu mày gầm nhẹ nói: “Còn ở đây làm gì? Không mau đi!”
“Vâng, vâng…” Thị vệ cúi đầu nói: “Quản gia đại nhân tính đi đâu ạ?”
Sở Khiếu mấp máy môi, quay đầu thản nhiên nói: “Tây Sở.”
“Cái gì?!”
Không thèm để ý đến ánh mắt hồ nghi kinh hãi của thị vệ kia nữa, quản gia đại nhân đã sớm đi xa.
Quản gia chỉ lưu lại một mình Nguyệt Phàm cô đơn bóng chiếc đau khổ ở trong Tiêu vương phủ chống đỡ, bản thân thì một nắng hai sương chạy về phía Tây Sở.
Dường như trong cùng một buổi sáng như vậy, trong một thôn trang nho nhỏ ở hạ du khúc thủy Tây Sở, cũng là một mảnh dương quang ấm áp.
Khê Thủy trấn là dựa vào nhánh sông nho nhỏ kia mà dần dần phát triển lên.
Ở đây dựa vào Khúc Khê sơn, phong cảnh hợp lòng người, vị trí cũng rất hẻo lánh, có rất ít người ngoài lui tới, người trong thôn cũng không nhiều, thế nhưng chất phác mà đơn thuần, cuộc sống cứ như thế ngoại đào tiên mà bình lặng yên vui.
Sáng sớm hôm nay, Khê Thủy trấn cũng không thanh tịnh như mọi ngày nữa, mọi người đều chạy về phía bờ suối — nghe nói trong suối hôm nay trôi đến một người, một nam nhân cả người đều bị trọng thương!
Có người nói lúc y được thôn dân phát hiện cứu lên, cả một vùng nước gần đó đều nhiễm đầy máu đỏ, rất là dọa người.
Trong thôn chỉ có duy nhất một thầy lang, mà trong căn phòng nhỏ Tiết đại phu ở hôm nay lại cực kỳ náo nhiệt, các thôn dân vừa sốt sắng vừa hiếu kỳ vây kín cả nhà ông, làm hại Tiết đại phu phải mất khí lực lắm mới khuyên mọi người đi được.
Trong phòng bày biện rất đơn sơ, trong sân đều tràn ngập mùi hương thảo vị nhàn nhạt, cách gian phòng và phòng khách chỉ có một tấm màn cửa, một chuỗi chuông gió ở trên mái hiên thanh thúy vang lên, từ trong phòng thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng ho khan rất nhỏ.
“…Chậc chậc, bắp chân trái bị lợi khí chém đứt, tay phải gãy xương, sau gáy bị va đập nhẹ, trước ngực bị gãy ba cái xương sườn, cả người đều là thương…” Tiết đại phu tỉ mỉ kiểm tra thân thể nam nhân vì trọng thương mà hôn mê nọ, càng xem trong lòng càng khiếp sợ không thôi, làm nghề y đã nhiều năm nhưng ông cho tới bây giờ vẫn chưa thấy qua người bị thương nặng như thế mà vẫn còn sống sót.
“…Thật sự là kỳ tích a,” Tiết đại phu híp mắt lại, quay sang một tiểu nha đầu chừng mười bảy mười tám tuổi ở bên cạnh, trầm giọng thở dài nói, “Người này nội thương ngoại thương đều nghiêm trọng đến hầu như là trí mạng, thế nhưng vẫn còn dựa vào nội công cường hãn cùng với ý chí kiên cường của mình mà sống sót, quả nhiên là… Không đơn giản a.”
“Nha? Y… Lợi hại vậy sao?” Tiết Kỳ kinh ngạc che miệng, trên khuôn mặt xinh xắn không giấu được vẻ kính nể.
Lão đại phu vuốt vuốt chòm râu lắc đầu nói: “Với cách ăn mặc của người này, xem ra là thuộc hàng tướng quân, lai lịch không nhỏ đâu.”
“Cha, vậy… Chúng ta thu lưu (thu nhận giúp đỡ) y có thỏa đáng không?”
“Khụ khụ,” Con mắt hồn trọc của lão đại phu lộ ra một tia tiếu ý, “Đã là thầy thuốc, làm sao có thể thấy chết mà không cứu được? Không cần biết y là ai, tóm lại là phải tận hết việc đời. Chỉ là…”
“Chỉ là, thương thế của y quá nặng, chân thì không có cách nào khác chữa được rồi,” Tiết Kỳ hé miệng tiếc hận nói, “Hơn nữa, cho dù là trị ngoại thương, nội thương cũng chỉ có thể dựa vào chính mình để khôi phục, một thân võ công của người này, e là —”
“Ai, có thể cứu được một cái mệnh là tốt lắm rồi.”
Hai phụ tử đang nói chuyện, nam nhân nằm ở trên giường đột nhiên hô hấp dồn dập hơn, đôi môi sưng tấy vì ngâm nước quá lâu chậm rãi mở ra, tựa như thống khổ đến cực điểm mà khẽ gọi vài tiếng.
“Ngươi đã tỉnh chưa? Ngươi nói cái gì?” Tiết Kỳ cả kinh, vội vàng cúi đầu xuống nghe cho rõ.
Khí tức của đối phương phun ở bên tai, có chút ngứa ngứa, Tiết Kỳ mơ hồ nghe được vài chữ:
“…Cứu…Vương…Chờ…Ta…”
Tiết Kỳ nghi hoặc mà quay đầu lại hỏi lão cha mình: “Người này… không lẽ là họ Vương?”
Tiết đại phu sửng sốt, phe phẩy đầu ngắm nghía dược liệu trong tay, một mặt nói: “Con hỏi ta, ta hỏi ai?” Vừa quay đầu lại nhìn nữ nhi đần độn của mình, trách mắng nói: “Lo lắng làm gì, còn không mau giúp hắn đem y phục bẩn cởi ra, mang nước nóng tới đây lau khô đi!”
“A… Nga nga.” Tiết Kỳ ngây ngốc gật đầu, động tác trong tay liên tục, xử lý mái tóc lộn xộn của người nọ một chút, lại cầm khăn lau khô mặt y, chỉ trong chốc lát, liền lộ ra gương mặt tái nhợt mà anh tuấn.
Người này… Sao mà đẹp như vậy chứ…
Trong lòng Tiết Kỳ ngơ ngơ ngác ngác một chút, vừa e lệ lại hơi khó xử, nghĩ lại thì có bệnh ắt phải chữa, không thể làm gì khác hơn là đỏ mặt, khẽ run run rẩy rẩy mà đưa tay cởi quần áo của nam nhân kia ra…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.