Khó Chiều

Chương 17:




“...”
Ôn Dĩ Phàm đúng là không ngờ, anh im lặng nửa ngày trời, coi cô như là không khí, sau đó nguyên nhân khiến anh quyết định “vứt bỏ tôn nghiêm” lại là muốn kéo khách cho quán của mình.
Cô im lặng ba giây sau đó không nhịn được hỏi: “Quán của anh ế tới mức này rồi hay sao?”
“Không phải vậy để kiếm nhiều tiền sao? Phải tốn chút tâm tư tuyên truyền chứ.” Tang Diên lười biếng nói: “Có đến hay không? Nếu cô đến tôi sẽ hào phóng một chút, giảm giá bạn bè cho cô.”
Lúc này Ôn Dĩ Phàm mới hơi có ý muốn đi: “Cụ thể là giảm bao nhiêu phần trăm?”
Nếu như được giảm giá thì dĩ nhiên là hay rồi.
Vừa giúp anh có mối làm ăn, bên cô cũng tiết kiệm được chút tiền. Cũng coi như đôi bên cùng có lợi.
Tang Diên nghiêng đầu, suy nghĩ một hồi: “Vậy giảm một phần trăm đi.”
“...” Ôn Dĩ Phàm hơi không tin vào tai mình: “Bao nhiêu?”
Tang Diên không thấy lời mình nói có vấn đề gì, anh kiên nhẫn lặp lại: “Một phần trăm.”
“...”
Hèn gì chẳng kiếm được tiền, anh cứ ngồi đợi phá sản đi. Ôn Dĩ Phàm nhìn anh một hồi rồi nói: “Đúng là hào phóng quá.”
Cô không từ chối ngay mà nói: “Tôi suy nghĩ một lát.”
“Được, nếu như đến thì nói với tôi trước nha.” Tang Diên tiếp tục xem điện thoại: “Tôi đặt chỗ cho các cô.”
“Được.” Nghĩ tới việc đối phương đã giúp đỡ mình nhiều, Ôn Dĩ Phàm cũng tốt bụng nhắc nhở một câu: “Tuy rằng việc tuyên truyền rất quan trọng, nhưng anh cũng nên chú ý tới chuyện trang trí cửa hàng.”
Tang Diên nhìn lên: “Là sao?”
“Bảng hiệu của quán anh mờ quá, nhìn không giống một quán bar, ngược lại giống như một tiệm...” Ôn Dĩ Phàm dừng lại, cũng không biết nói như vậy có khiến anh không vui hay không: “Hớt tóc.”
“...”
“Lần đầu tiên tôi đi, tìm nửa ngày trời mới tìm ra “Tăng Ca”.” Ôn Dĩ Phàm thành thật nói: “Vả lại nhìn vào cũng cũng không khiến người ta có cảm giác muốn vào nữa.”
Phòng khách đột nhiên im lặng một hồi.
Không biết cô từng nhắc nhở vậy hay chưa, Ôn Dĩ Phàm thấy cô hình như không có tư cách để nói mấy chuyện thúc giục này với anh. Cô uống hết số cà phê còn lại rồi chủ động làm dịu bầu không khí: “Nhưng mà tôi cũng chỉ đề nghị thế thôi.”
“Đã khó tìm như vậy...” hình như Tang Diên không quan tâm tới lời cô lắm, anh cứ kéo dài lặp lại: “Lại càng không có ý muốn đi vào trong..”
Lúc này vừa hay anh lại ngưng lại một hồi, trong giọng nói có chút châm chọc: “Vậy sao lần đầu tiên cô lại đi vào quán rượu của tôi?”
“...”
Ôn Dĩ Phàm sững sờ không trả lời lại được.
Suy cho cùng dù không phải do cô phát động nhưng mục đích đến đó đúng là không trong sáng gì.
Tang Diên dễ thương hiếm có không hỏi tiếp nữa. Anh thôi không nhìn tiếp, mà tùy tiện nói: “Tôi sẽ suy nghĩ lời đề nghị của cô.”
Ôn dõ phàm thở phào nhẹ nhõm: “Vậy...”
“Nhưng mà á.” Giọng nói của Tang Diên rất kiêu: “Tôi không hề có ý thay đổi đâu.”
“...”
..
Ôn Dĩ Phàm thấy đứng đây nói chuyện với anh rất tốn thời gian. Cô ăn hết bánh mặc áo khoác vào rồi đi ra ngoài. Lúc đến công ty cũng sắp đến giờ cơm rồi.
Tô Điềm đang làm việc, quay sang hỏi cô: “Sao hôm nay cậu đến muộn thế?”
“Hôm nay cũng không có gì làm, chỉ là buổi chiều có một bài phỏng vấn.” Ôn Dĩ Phàm nói: “So với công việc thì mạng sống vẫn quan trọng hơn chút. Nếu mình không ngủ nhiều hơn tí thì không sống nổi đến năm sau ấy.”
“Haizzz, đúng vậy đó. Giờ tới ngày nghỉ mình còn không muốn bước chân ra khỏi cửa nhà, chỉ muốn nằm lì trên giường thôi.” Tô Điềm nằm dài trên bàn than vãn: “Thời gian có thể trôi nhanh chút được không, mau mau tới tết đi, mình muốn nghỉ phép.”
Nói xong, Tô Điềm đột nhiên ngồi bật dậy: “Đúng rồi, quên nói với cậu nữa.”
“Cái gì?”
“Khi nãy Vương Lâm Lâm nhắn tin cho mình, bảo cậu trả lời tin nhắn Wechat của chị ấy đó.” Tô Điềm nói: “Cậu không trả lời tin nhắn chị ấy hả? Nhưng mà chị ấy tìm cậu làm gì, hình như gấp lắm, còn tìm tới mình luôn.”
Ôn Dĩ Phàm mở máy tính lên: “Muộn tí nữa mình xem thử.
Trước giờ cảm xúc của cô luôn rất ổn định, vẻ mặt luôn bình tĩnh, Tô Điềm cũng không cảm nhận thấy gì: “Nhưng mà Dĩ Phàm, cậu đúng là người tốt. Cậu vừa chuyển vào là chị ấy chuyển đi. Nếu mình là cậu, mình nhất định cũng chuyển theo luôn.”
“Dù gì phòng cũng do chị ấy thuê mà.” Tô Điềm trợn tròn mắt: “Có lẽ bây giờ trong lòng chị ấy rất vui đó chứ, còn lâu như vậy mới đến hạn mà chị ấy có thể lấy được tiền cọc và tiền đóng trước rồi.”
“Cũng chẳng phải chuyện lớn lao gì.” Ôn Dĩ Phàm nói: “Mình rất thích căn nhà đó.”
Tô Điềm thở dài: “Bởi vậy mình mới nói cậu là người tốt đó.”
...
Gần đây Tiền Vệ Hoa đã đến Lâm Trấn công tác để theo dõi một vụ nổi loạn giết người. Trong tay ông ta lại còn mấy cuộc phỏng vấn dở dang, chủ biên đang hối thúc, nhưng ông ta cũng không có thuật phân thân. Mấy việc này lại rơi vào tay của Ôn Dĩ Phàm.
Đó chính là một vụ cưỡng hiếp không thành xảy ra vào đêm ngày mười bảy.
Sau khi bên nữ tan ca, lúc đang đi trên đường về nhà thì bị người đàn ông cầm dao uy hiếp, kéo vào một cái hẻm nhỏ hẻo lánh ở phía Bắc. Người đàn ông là chủ tiệm thấy vậy liền ra tay giúp đỡ, bên nữ cũng được cứu như vậy.
Trong quá trình giằng co, phần tay của chủ tiệm hàng đã bị thương rất nặng.
Sau khi viết xong bản thảo, Ôn Dĩ Phàm cảm thấy sắp tới thời gian rồi, cô đứng dậy nhìn nhìn xung quanh: “Đại Tráng đâu?”
Tô Điềm: “Hình như bị ai lôi ra ngoài đi phỏng vấn chung rồi, mình cũng không biết nữa.”
“Ừm.” Ôn Dĩ Phàm cũng không để ý lắm: “Vậy mình tự đi vậy.”
Ôn Dĩ Phàm vào ban biên tập của [Truyền Đạt] với vai trò nhà báo. Nói thì nói thế, nhưng lúc trong team thiếu người, chuyện gì cũng phải làm. Không biết thì học làm.
Chuyện quay phim phỏng vấn, viết bản thảo, hậu kỳ đều dựa vào một người.
Cô cầm dụng cụ lên rồi tự mình chạy đến bệnh viện thành phố.
Ôn Dĩ Phàm tìm phòng bệnh người chủ tiệm nằm, sau khi nhận được sự đồng ý của anh ta thì bắt đầu phỏng vấn anh về tình hình bây giờ.
Người đàn ông chủ tiệm tầm ba mươi tuổi hơn, nhìn chất phác hiền hậu, anh ta thành thật trả lời hết tất cả những câu hỏi của Ôn Dĩ Phàm, không dám nhìn vào mắt cô, lúc không cẩn thận nhìn vào sẽ đỏ mặt.
Sau khi hỏi hết câu hỏi trong đề cương, Ôn Dĩ Phàm tự bổ sung thêm mấy câu hỏi nữa, sau đó cũng không làm phiền anh ta nghỉ ngơi. Cô lấy hết máy quay đồ đjac, nói cảm ơn với người đàn ông chủ tiệm, định đi tìm mấy bác sĩ chữa trị cho anh ta hỏi thêm.
Vừa bước ra khỏi phòng bệnh, Ôn Dĩ Phàm bị một người gọi tên.
“Cô... này, Ôn Dĩ Phàm?”
Có một cô gái có hàng lông mày quen quen đứng cách cô hai ba mét ngập ngừng nhìn cô. Trông cô ta không lớn tuổi, trên tay đang cầm một giỏ trái cây, hình như đến đây để thăm bệnh.
Ôn Dĩ Phàm cười với cô ta nhưng rất lâu vẫn không nhớ ra cô ta là ai.
“Cô về Nam Vu từ lúc nào vậy?” cô gái cau mày: “Sao tôi không nghe mẹ nói?”
Câu nói này khiến Ôn Dĩ Phàm nhận ra cô ta, Trịnh Khả Giai, con gái của bố kế của cô.
Nói ra thì lần cuối cùng Ôn Dĩ Phàm gặp cô ta cũng là chuyện năm lớp mười một rồi.
Lúc đó Trịnh Khả Giai mới vào lớp sáu, còn chưa biết trang điểm cho mình, tính cách vừa lì vừa tùy hứng. Kém xa với vẻ ngoài trổ mã biết ăn diện như bây giờ.
Ôn Dĩ Phàm không ngờ sẽ gặp được cô ta ở đây.
Thấy đồ đạc trong tay của Ôn Dĩ Phàm, Trịnh Khả Giai đoán: “Cô đang đi công tác hả?”
“Không phải, tôi dọn về Nam Vu rồi.”
Máy quay rất nặng chứ không hề nhẹ, Ôn Dĩ Phàm bắt đầu ứng phó: “Tôi còn có công việc nữa, có thời gian thì liên lạc nhau.”
Trịnh Khả Giai càu nhàu nói: “Ai muốn liên lạc với cô chứ.”
“Cũng được.” Ôn Dĩ Phàm gật đầu: “Vậy đỡ tốn thời gian của hai chúng ta.”
“...” Trịnh Khả Giai bị câu nói này của cô làm cho cứng họng, im lặng một hồi mới nói ra được một câu: “Không có việc gì cô về đây làm gì.”
“Có chuyện gì tôi mới về được hả?” Ôn Dĩ Phàm cười: “Cô không cần lo lắng, tôi về Nam Vu không có nghĩa là tôi sẽ về nhà sống. Hôm nay cứ coi như chúng ta chưa gặp nhau, chỉ cần cô không nói thì không ai biết đâu.”
Trịnh Khả Giai cau mày: “Tôi đâu có nói không cho cô quay về nhà ở đâu.”
Ôn Dĩ Phàm: “Ừm, cô không có nói.”
“Sao cô nói chuyện khiến người khác bực mình thế nhỉ.” Trịnh Khả Giai có chút không vui rồi: “Không phải tôi đang nói chuyện đàng hoàng với cô hay sao? Chỉ là lúc trước tôi từng nói không muốn ở chung với cô thôi mà, bây giờ tôi có nói đâu.”
Ôn Dĩ Phàm đứng yên tại chỗ yên lặng nhìn cô ta.
Nói một hồi, Trịnh Khả Giai cũng không còn tức giận nữa: “Vả lại cũng là chuyện rất lâu trước đây rồi, lúc đó tôi có bao nhiêu tuổi đâu chứ...”
“Đúng là rất lâu rồi, tôi sắp không nhận ra cô nữa rồi. Hình như cũng ta cũng không cần phải ôn lại chuyện xưa.” Ôn Dĩ Phàm nói: “Cô mau đi thăm bệnh đi, cầm trái cây cũng mệt đó.”
“Đợi đã! Tết nay cô có về nhà hay không?” Trịnh Khả Giai nói: “Cô không về gặp mặt em trai hay sao?”
Đứa em trai mà Trịnh Khả Giai nhắc đến chính là một đứa bé trai được Triệu Viện Đông sinh sau khi tái hôn ba năm. Thậm chí Ôn Dĩ Phàm còn chưa gặp lần nào.
Thỉnh thoảng Triệu Viện Đông có gửi hình cho cô xem.
“Không về đâu.” Ôn Dĩ Phàm lấy cớ: “Công việc của tôi rất bận, căn bản không có ngày nghỉ.”
Không gian im lặng một hồi.
Trịnh Khả Giai móc điện thoại trong túi ra hỏi một câu: “Vậy hai người chúng ta kết bạn Wechat đi, tối nay đi ăn cơm được không? Tôi xin lỗi cô vậy, lúc trước là do tôi không đúng...”
“Trịnh Khả Giai.” Lát nữa Ôn Dĩ Phàm còn phải chạy vào nhà vệ sinh, sau đó còn phải về đài viết bản thảo, thật sự không có thời gian dây dưa với cô ta: “Tôi chỉ muốn sống cuộc sống của riêng mình.”
“...”
“Tôi về Nam Vu không vì bất kỳ ai, tôi không về nhà sống cũng không phải do cô.” Ôn Dĩ Phàm khẽ lên tiếng nói: “Tôi làm chuyện gì cũng là vì bản thân tôi.”
“...”
Ôn Dĩ Phàm liếc nhìn thời gian: “Tôi đang vội lắm, đi trước đây.”
Khóe môi của Trịnh Khả Giai mấp máy nhưng lại không nói gì. Cô ta còn chưa kịp trả lời thì Ôn Dĩ Phàm đã quay đầu nhìn bảng chỉ dẫn, đi về hướng của khoa nội thần kinh.
Ôn Dĩ Phàm tìm được bác sĩ chữa trị cho người chủ tiệm. Cô không muốn làm lỡ thời gian quý báu của bác sĩ, nên cũng không nói lâu, cô hỏi mấy câu về tình hình của người đàn ông chủ tiệm, nói cảm ơn rồi liền rời đi.
Trước khi rời khỏi bệnh viện, Ôn Dĩ Phàm đi vệ sinh.
Ôn Dĩ Phàm khom lưng mở vòi nước, khi động phải nước lạnh, cô không kìm được mà co người lại một hồi. Cô ngẩn ngơ một lát, có thể cũng bởi vì mới gặp Trịnh Khả Giai. Khiến cô nhớ đến rất nhiều chuyện trước đây.
Ôn Dĩ Phàm nhớ đến lời Ôn Lương Triết, bố của cô đã nói với cô.
... “Sương Giáng nhà chúng ta là con gái, đừng có động nước lạnh mãi thế con”
m Hán Việt của chữ 降 có hai từ là Hàng và Giáng (rơi xuống), nữ chính sinh ngay ngày có sương rơi, nên theo đúng phải gọi là Sương Giáng.
Mấy năm nay, hình như chỉ có lúc nghĩ đến Ôn Lương Triết thì tâm trạng của Ôn Dĩ Phàm mới bị ảnh hưởng. Mũi cô cay xè, cô nhắm mắt thật mạnh, hoàn hồn nhanh chóng rửa tay cho sạch.
Biệt danh của Ôn Dĩ Phàm hồi học cấp ba cũng không phải do bạn học bịa đặt bậy bạ, mà là do có chứng cứ. Lúc đó thật sự cô không biết làm gì cả, những chuyện quét dọn trong ký túc xá đều là bạn cùng phòng dạy cho cô làm. Tính tình cô tốt bụng, có lúc người ta cũng không chịu nổi mà tức giận với cô, nhưng cô cũng không để bụng.
Từ nhỏ tới lớn Ôn Dĩ Phàm luôn được nuông chiều, cô là đứa con gái duy nhất trong nhà, là viên ngọc quý trong lòng bàn tay của Ôn Lương Triết và Triệu Viện Đông. Bọn họ ủng hộ bất cứ chuyện gì cô muốn làm, cũng không đặt kỳ vọng quá lớn vào cô, chỉ hy vọng đời này của cô vui vẻ bình an là được.
Lúc đó Ôn Dĩ Phàm sống rất vô lo vô nghĩ. Dù không có nhiều bạn bè trong lớp nhưng cô vẫn thấy rất vui. Bởi vì cô có được sự yêu thương, thế là đủ rồi. Nhưng Ôn Dĩ Phàm cũng không ngờ cô cũng có ngày như ngày hôm nay.
Vì Ôn Lương Triết qua đời, vì Triệu Viện Đông tái hôn, vì Trịnh Khả Giai cực kỳ sợ cô sẽ cướp bố của mình, nên cô đã bị Triệu Viện Đông cho đến nhà nội ở. Sau đó vì sức khỏe nội không được tốt lắm, nên cô lại được cho đến nhà bác cả ở. Khoảng thời gian đó có lẽ khoảng thời gian suy nghĩ của Ôn Dĩ Phàm nhạy cảm nhất trong cuộc đời này.
... Cô cảm thấy không ai thương mình cả.
Dù cô có chỗ ở, nhưng cô vẫn cảm thấy trên thế giới này chẳng có nơi nào chịu chứa chấp mình. Thấy mình lạc lõng vô cùng.
Ôn Dĩ Phàm rất sợ làm chuyện gì giai, cố gắng sống cho cẩn thận, thậm chí lúc ăn cơm, đũa động vào bát phát ra tiếng, hơi thở của cô cũng dừng lại theo quán tính nữa. Tự nhiên Ôn Dĩ Phàm lại nhớ tới chuyện cũ.
Có một hôm cuối tuần nọ, bác gái đưa cho Ôn Dĩ Phàm sáu mươi nghìn, bảo cô đi mua một hộp thịt gà xé phay về. Ôn Dĩ Phàm cầm tiền đi ra ngoài, đến tiệm bác gái bảo mua một hộp thịt gà xé phay, lúc Ôn Dĩ Phàm chuẩn bị trả tiền thì phát hiện không thấy tiền đâu nữa.
Lúc đó đầu óc của cô trống rỗng, nhìn vẻ mặt của chủ tiệm, cô chỉ có thể áy náy tới tí nữa mình sẽ quay lại lấy. Sau đó Ôn Dĩ Phàm đi dọc theo con đường trở về chăm chú tìm hết mọi ngóc ngách trên đường. Cứ như vậy mấy lần lặp đi lặp lại. Ôn Dĩ Phàm không hề nhìn thấy sáu mươi nghìn kia.
Cô vẫn còn nhớ cảm giác của mình lúc đó. Cực kỳ sợ hãi nhưng lại không biết phải làm gì. Dù bây giờ nghĩ lại hình như đó chỉ là một chuyện rất buồn cười, đó chỉ đơn giản làn sáu mươi nghìn, cô chỉ làm rơi sáu mươi nghìn thôi. Nhưng cô lại vì một chuyện nhỏ như thế, mà cả buổi chiều không quay về nhà, cô cứ đi lòng vòng không có mục đích, đi mãi cho đến khi trời tối, cô dừng lại ở một trạm xe buýt không có người, cô ngồi xuống nhìn chằm chằm vũng nước bùn xám xịt. Cô thấy tất cả mọi thứ đều chậm lại.
Cô không dám quay về, sợ bị nhà bác cả vì chuyện này sẽ đẩy cô sang nhà họ hàng khác. Sau đó chuyện như vậy vẫn sẽ tiếp tục xảy ra. Cô sẽ trở thành gánh nặng mà ai cũng muốn rời bỏ.
Sau đó, lúc đó, Tang Diên như người trên trời rơi xuống, xuất hiện ở trước mặt cô. Có lẽ anh vừa mới đi đánh bóng từ đâu đó về, trên tay anh ôm một trái bóng rổ, cả người trên ướt đẫm, trên tóc còn lấm tấm mồ hôi.
Tang Diên đi đến trước mặt cô khom lưng xuống, mang theo hơi thở của người thiếu niên. Lúc đó anh biết tên ở nhà của cô, anh lại gọi thẳng tên cô như cô ý vậy: “Ôn Sương Giáng, cậu ở đây làm gì vậy?”
Nghe vậy thì Ôn Dĩ Phàm từ từ ngẩng đầu lên nhìn anh mà không nói tiếng nào.
Tang Diên nhướng mày: “Sao cậu lại như thế này?”
Vẫn im lặng như vậy.
Tang Diên dùng trái bóng rổ chạm chạm vào cô: “Cậu nói một câu xem nào.”
“Tang Diên.” Lúc này Ôn Dĩ Phàm mới phản ứng lại được, cô nói rất khẽ: “Cậu có thể cho mình mượn sáu mươi ngàn được không?”
“...”
“Mình đi ra ngoài mua đồ làm mất tiền rồi.”
Tang Diên sững sờ một hồi, anh sờ sờ túi: “Lúc ra ngoài tôi không có mang tiền.”
Ôn Dĩ Phàm lập tức nhìn xuống: “Vậy thì không cần nữa đâu..”
“Cái gì mà không cần, chỉ là bây giờ tôi không có tiền thôi, không có nghĩa là năm phút sau tôi cũng không có tiền.” Tang Diên đứng thẳng dậy: “Cậu ngồi đây nha, năm phút là được.”
“...”
Suy nghĩ một hồi, Tang Diên nhét quả bóng rổ vào tay cô.
“Đợi tôi đó.”
Ôn Dĩ Phàm chưa kịp trả lời thì anh đã chạy đi rồi, không biết anh đi đâu. Cô lại cúi đầu xuống, nhìn trái bóng rổ lấm bẩn trong tay mình, nhìn mấy vết hằn trên đó.
Gió cứ yên lặng thổi.
Có một chiếc xe đậu trước mặt, rồi lại có một chiếc nữa. Ôn Dĩ Phàm cũng không biết được năm phút hay chưa. Chỉ nhớ lúc đó Tang Diên đã quay về rất nhanh. Anh thở hồng hộc, ngồi xổm trước mặt cô, móc túi lấy sáu mươi nghìn không biết từ đâu có ra: “Cầm lấy, nhớ trả đó nha.”
Tay của Ôn Dĩ Phàm hơi cứng đờ, cô nhận lấy số tiền đó: “Cảm ơn.”
Tang Diên ngẩng đầu nhìn cô, mồ hôi rơi xuống từ kẽ tóc: “Sao cậu vẫn còn muốn khóc vậy?”
“...”
Anh cười: “Cũng không cần cảm động vậy đâu nhỉ?”
Ôn Dĩ Phàm mím môi nhắc lại một lần: “Cảm ơn.”
“Được rồi, có phải chuyện gì lớn lao đâu mà.” Thấy tâm trạng cô không khá hơn, Tang Diên gãi gãi đầu nhưng cũng không biết nên an ủi cô thế nào: “Không phải chỉ rơi mất sáu mươi nghìn hay sao?”
“...”
“Nếu như lần sau làm rơi mất nữa thì cậu cứ gọi điện thoại cho tôi.” Người con trai nhíu mày bĩu môi nói: “Bao nhiêu tôi cũng cho cậu mượn hết, có được không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.