Khó Chiều

Chương 7:




Sau khi phát trực tiếp xong thì Chân Ngọc đi phỏng vấn mấy cư dân đến xem pháo hoa gần đó. Sau đó thì đám người thu dọn đồ đạc quay về.
Nghĩ đến chuyện khi nãy Ôn Dĩ Phàm cứ thấy bứt rứt, liền gọi Phó Tráng đang ngồi ở ghế sau xe cùng mình: “Đại Tráng.”
Phó Tráng trả lời: “ y.”
Ôn Dĩ Phàm còn chưa tháo khẩu trang xuống: “Nếu như cậu gặp mặt tôi ở trên đường mà tôi lại đeo khẩu trang như bây giờ, mặc mấy bộ đồ mà cậu chưa từng thấy bao giờ.” Cô dừng lại một chút rồi hỏi nghiêm túc: “Cậu có thể nhận ra tôi hay không?”
“Chỉ mang khẩu trang...” Phó Tráng suy nghĩ một hồi, sau đó cẩn thận hỏi: “Mấy chỗ khác chị đều không che lại hả? Ví dụ như đeo kính râm hay là đội nón các thứ?”
“Thì cũng như bây giờ vậy nè.”
Phó Tráng thản nhiên nói: “Vậy thì dĩ nhiên là nhận ra rồi!”
“...”
“Chị Dĩ Phàm, em nói thật nhé, trước giờ em chưa từng gặp ai đẹp hơn chị đâu.” Phó Tráng ngại ngùng gãi đầu: “Ngày đầu tiên em đi làm lúc em nhìn thấy chị em còn tưởng chị là ngôi sao lớn đi lạc đường nữa đó.”
Chân Ngọc đang ngồi ở ghế phụ lái cũng cười nói: “Tiểu Phàm đúng là đẹp thật.”
“Nhìn thì cũng đúng đó.” Lúc rảnh rỗi Tiền Vệ Hoa hòa nhã hơn nhiều, ông ta đùa nói: “Tiểu Phàm, em có bạn trai chưa? Để hôm nào thầy giới thu con trai cho em quen nhé.”
Chân Ngọc cười mắng nói: “Thôi đi ông, con trai ông còn chưa tốt nghiệp tiểu học nữa đó.”
Phó Tráng cười vui vẻ nói: “Vậy chị có thể suy nghĩ thử em hay không đây?”
Ôn Dĩ Phàm không bị mấy lời đùa giỡn của họ làm cho tức giận, cô cười nói tiếp: “Đợi nguyện vọng năm mới của cậu thành sự thật rồi nói.”
Phó Tráng hét lên: “Chị Dĩ Phàm, sao chị lại nói thế hả!”
Phó táng nói vậy rồi lại ghé sát gần nhỏ tiếng nói: “Nhưng mà.”
Ôn Dĩ Phàm: “Hả?”
“Chị hôm nay chị đưa cho em túi giữ ấm em thấy rất cảm động.” Cặp mắt của Phó Tráng rất to, vẻ mặt của anh ta như đang đợi được khen vậy: “Vậy nên lúc em cầu nguyện em đã giúp chị cầu một chuyện đó.”
“|Cầu cái gì?”
“Em hy vọng chị có thể mau chóng tìm được một người bạn trai đối xử vô cùng tốt với chị.” Phó Tráng chấp tay lại: “Điều kiện về mặt nào cũng tốt cả, còn đẹp trai như người đàn ông mà hôm nay chúng ta thấy ấy!”
“...”
...
Lúc Ôn Dĩ Phàm về đến nhà thì cũng đã gần hai giờ sáng rồi.
Chuyện thức khuya đối với cô mà nói là chuyện cơm bữa rồi, giờ này cô lại không buồn ngủ, chỉ là không muốn di chuyển nhiều thôi. Cô thay giày, rồi ngồi lên tấm nệm lười biến lấy điện thoại ra.
Vì khi nãy cô gửi tin nhắn theo nhóm nên cô có rất nhiều tin nhắn chưa đọc và cuộc gọi chưa bắt máy.
Ôn Dĩ Phàm tiếp tục lướt xuống những tin nhắn hồi âm. Mãi đến khi kéo tới phần cuối của tin nhắn thì bên phía Tang Diên cũng không có động tĩnh gì. Cô ấn vào trong, nhìn thấy câu: “Không vui vẻ cũng được.” Da đầu của Ôn Dĩ Phàm giật một cái.
“...”
Lúc đó cô không hề suy nghĩ nhiều, chẳng qua cô chỉ muốn nói đùa làm dịu bầu không khí nên cũng chẳng thấy có gì không đúng. Nhưng mà sau bây giờ nhìn lại thì thấy khác quá. Giống như đang khiêu khích vậy.
Rõ ràng đối phương không hề muốn quan tâm đến cô. Ôn Dĩ Phàm cũng không nói nữa tự mình chuốc nhục. Cô bắt đầu suy nghĩ linh tinh, tự nhiên lại nghĩ đến cuộc trò chuyện giữa Tang Diên và Tang Trĩ, em gái của anh ngày hôm nay.
Sau đó cô lại nhớ đến năm lớp mười. Lúc đó thành tích của hai người họ rất kém, thuộc trung bình của lớp thấp nhất khối.
Ôn Dĩ Phàm nhờ vào sở trường nhảy múa mà được tuyển vào trường Nam Vu Số Một, dĩ nhiên thành tích mấy môn văn hóa của cô không được tốt rồi. Còn Tang Diên lại học lệch vô cùng, ngoài toán lý hóa thì mấy môn khác anh đều không học, bảng điểm của anh lần nào cũng khó coi như bị chó cắn vậy.
Toán lý hóa thì lại được điểm tuyệt đối, mấy môn khác toàn ba bốn điểm.
Mỗi lần có kết quả thi Tang Diên đều lấy bài thi toán lý hóa của cô ra vừa xem vừa nhướng mày cười.
Nhiều lần như vậy, dù Ôn Dĩ Phàm có tốt tính cách mấy cũng không thể nhịn được nữa: “Tang Diên, cậu xem bài thi của mình cũng vô dụng thôi. Cậu phải tìm ra vấn đề từ chính mấy lỗi sai của mình chứ.”
“Hả, hình như cậu nghĩ sai về tôi rồi đó?” Tang Diên ngước mắt lên nhìn cô, ngón tay trỏ đang khoanh tròn vào vết chấm đỏ trên bài của cô, vừa ăn nói cà lơ phất phơ vừa muốn bị đập: “Trên bài mình đâu có thứ này đâu.”
...
Ôn Dĩ Phàm thôi không nghĩ nữa, cô lấy đồ thay rồi đi tắm.
Về chuyện Tang Diên làm như không quen biết cô, thực ra cô cũng có thể hiểu được.
Có lẽ khi anh nhìn thấy cô, anh lại nghĩ đến chuyện thời nổi loạn, anh từng vì người không đáng mà làm ra mấy chuyện ngu ngốc, nghĩ đến vết chấm đen duy nhất trong cuộc đời mình, nên anh không hề muốn có mối quan hệ nào với cô.
Nghĩ đến đây, Ôn Dĩ Phàm lại thử đứng ở góc độ của Tang Diên nhìn lại mọi chuyện. Người tình sớm đã bị quên mất từ lâu tự nhiên lại đến quán bar của mình, còn nói là muốn ghẹo mình; cố ý làm rơi vòng tay để gặp lại vào ngày hôm sau; gần như cố ý gửi tin nhắn chúc mừng; cuối cùng còn giả bộ như bị người ta động trúng, để tiếp xúc cơ thể với anh nữa.
“...”
Cũng không biết bây giờ trong đầu anh đang nghĩ cái gì.
...
Năm mới cũng trôi qua như mọi năm.
Vào ngày mùng một dương lịch, Chung Tư Kiều đã gửi danh thiết Wechat của bạn học làm mô giới nhà ở cho cô. Nhưng với mức giá lý tưởng mà Ôn Dĩ Phàm đưa ra, người đó cũng đưa cho cô mấy phòng nhưng đều là phòng thuê chung giống như phòng trước đây, nếu không thì là phòng ở ngoại ô.
Cuối cùng Chung Tư Kiều đã đưa ra một gợi ý cho cô. Bảo cô có thể tìm người ở cùng. Vì một nhà ba phòng hoặc hai phòng chia đều ra thì cũng rẻ hơn nhiều. Ôn Dĩ Phàm đã nhận lấy gợi ý này, nhưng cô cũng không biết đi đâu để tìm bạn ở chung car. Người hàng xóm kế bên đã mang đến cho cô sự ảnh hưởng quá lớn về mặt tâm lý, khiến cô không dám tìm người lạ làm bạn cùng nhà.
Cô chỉ có thể tìm bạn bè quen biết mà thôi.
Buổi chiều ngày thứ năm, Ôn Dĩ Phàm đi ra khỏi phòng soạn và đi vào nhà vệ sinh.
Sau khi đi ra khỏi phòng vệ sinh cô vừa hay lại gặp được Vương Lâm Lâm cùng ban.
Vương Lâm Lâm đã làm việc ba năm trong ban chuyên mục của [Truyền đạt], cô ta lớn hơn cô mấy tuổi, giọng nói và ngoại hình trông rất ngọt ngào. Ngày mùng một dương lịch đó tới lượt cô ta nghỉ phép, cộng thêm việc cô ta thường hay đi sớm về muộn nên Ôn Dĩ Phàm cứ nghĩ mình chưa gặp cô ta được bao lâu.
Ôn Dĩ Phàm đã chủ động chào hỏi cô ta.
Vương Lâm Lâm nhìn vào gương thấy cô: “ y, Tiểu Phàm, son em tô là hiệu gì vậy? Đẹp quá đó chứ.”
Ôn Dĩ Phàm trả lời theo quán tính: “Hôm nay em không thoa son, nhưng màu em hay dùng là..”
“Trời ơi!” cô còn chưa kịp nói xong thì Vương Lâm Lâm đã ngắt ngang lời cô nói rồi, cô ta yểu điệu nói: “Không thoa cái gì chứ, đều là con gái với nhau em thành thật chút đi được hay không? Nếu như em muốn hỏi hãng mỹ phẩm của chị thì chị cũng có thể nói cho em biết mà.”
Nói xong, cô còn chưa kịp trả lời thì Vương Lâm Lâm đã bước trên đôi giày cao gót đi ra khỏi nhà vệ sinh.
Ôn Dĩ Phàm vẫn đứng im tại chỗ, cô nhìn gương, sau đó do dự lấy mu bàn tay sờ sờ vào môi mình.
“...”
Không thoa thật mà.
Sau khi quay về phòng làm việc thì Ôn Dĩ Phàm quay lại vị trí của mình. Bàn làm việc của Vương Lâm Lâm nằm một góc sau lưng cô. Lúc này cô ta đang tựa nửa người trên bàn. Nghiêng đầu nói chuyện với Tô Điềm ngồi cạnh bàn của Ôn Dĩ Phàm.
Tô Điềm vào đây cùng lúc với Ôn Dĩ Phàm, tuổi tác hai người họ ngang nhau, cũng khá thân thiết.
Ôn Dĩ Phàm cười nói: “Mọi người đang nói gì vậy?”
Tô Điềm: “Đang nói chuyện đêm giao thừa của chị Lâm với bạn trai đó.”
“Nói chơi vậy thôi mà.” Vương Lâm Lâm quơ tay rồi vui vẻ nói: “Số chị cũng may mắn lắm, vừa hay được nghỉ ngay ngày mùng một, nên chị với bạn trai chị đến vịnh Hoài Trúc chơi một đêm. Sau khi ăn xong buổi tối dưới ánh nến rồi tắm suối nước nóng các thứ thì anh ấy còn chuyển cho chị 5200 (anh yêu em) và 1314 (trọn đời trọn kiếp) nữa, bọn chị cũng không làm gì cả, đêm đó cũng chán lắm.”
“Ngưỡng mộ chị quá chị Lâm.” Tô Điềm mím môi cố gắng chuyển chủ đề: “Đúng rồi Dĩ Phàm, không phải cậu muốn chuyển nhà sao? Cậu tìm được phòng mới chưa?”
Vẻ mặt của Vương Lâm Lâm thay đổi, cô ta lập tức hỏi: “Này Tiểu Phàm, em tính chuyển nhà hả?”
Ôn Dĩ Phàm: “Dạ đúng rồi.”
“Trùng hợp quá đi.” Vương Lâm Lâm nhảy dựng lên, vẻ mặt cô ta rất vui mừng: “Mấy nay chị còn đang buồn rầu nè, bạn thuê chung lúc trước của chị đã nghỉ việc về quê rồi, chị còn chưa tìm được người thích hợp ở chung với chị nữa.”
Ôn dix phàm ngây người một hồi, cô còn chưa phản ứng ljai kịp.
Vương Lâm Lâm: “Em có muốn suy nghĩ chỗ chị một chút hay không?”
Tô Điềm chủ động nói: “Chị Lâm, nhà chị ở đâu vậy? Dĩ Phàm muốn tìm chỗ nào gần công ty chút.”
Vương Lâm Lâm: “Thì ở Thượng Đô Hoa Thành ấy, gần đây lắm.”
Ôn Dĩ Phàm cũng biết chung cư này, cách chỗ ở bây giờ của cô rất gần, bình thường cô tan làm đều sẽ đi qua đây. Chung cư này mới được xây dựng gần đây, cũng được xem là loại chung cư khá cao cấp.
Tô Điềm liếc nhìn Ôn Dĩ Phàm một cái rồi lại nói tiếp: “Vậy ngoài chị ra còn có bạn cùng phòng nào khác không?”
“Không có không có, chỉ có mình chị à.” Vương Lâm Lâm vỗ vỗ vào bả vai của Ôn Dĩ Phàm, cô ta nở nụ cười dễ thương: “Em yên tâm đi, chị sẽ không dẫn người về bừa bãi đâu, nếu như chúng ta làm bạn cùng nhà với nhau thật thì cũng có thể nhắc nhở bảo ban nhau các thứ.”
“Nếu như em muốn ở thì chiều nay tan ca rồi có thể đi xùng chị xem nhà thử...” nói đến đây Vương Lâm Lâm bỗng nhiên khựng lại, cô ta đổi giọng nói: “Haizzz da, không được. Hay là ngày mai đi, tối nay chị phải đi xem phim với người yêu chị rồi.”
Ôn Dĩ Phàm đồng ý: “Dạ, vậy để ngày mai đi.”
...
Nhân lúc Vương Lâm Lâm đi vào phòng uống nước, Tô Điềm ghé sát lại, trông cô ta có hơi lo lắng: “Cậu thật sự định ở chung với chị ấy thật hay sao? Mình thấy chị ấy phiền phức lắm ấy, cả ngày cứ nhắc tới người bạn trai giàu có mà chị ấy mới quen. Vả lại mình thấy có lẽ vì chị ấy thấy cậu đẹp nên cứ nói chuyện kì kì với cậu sao sao ấy.”
Ôn Dĩ Phàm cũng hiểu rõ tính tình của Vương Lâm Lâm. Cô ta cũng chẳng có ý xấu gì, chỉ là hơi điệu và vạ miệng thôi, cô cũng chẳng thấy hai vấn đề này có gì lớn lắm. Vả lại phần lớn thời gian Vương Lâm Lâm cũng rất dễ gần.
Cô chớp chớp mắt rồi nhẹ nhàng nói: “Mình đi xem phòng trước đã.”
Hôm sau sau khi tan ca.
Ôn Dĩ Phàm đã cùng Vương Lâm Lâm ngồi tàu điện ngầm đến Thượng Đô Hoa Thành.
Nhà mà bây giờ Vương Lâm Lâm thuê là một căn nhà ba phòng, nhưng mà chủ nhà chỉ cho thuê hai phòng, có một cái phòng nhỏ để đồ linh tinh, cứ khóa lại quanh năm. Hai phòng còn lại là một phòng ngủ lớn có nhà vệ sinh và một phòng ngủ nhỏ.
Bởi vậy nên tiền nhà cũng rẻ hơn một chút. Nhưng cả căn nhà này cũng được lắm, có đủ thiết bị đồ dùng phòng bếp và ban công. Vương Lâm Lâm vẫn ở phòng lớn.
Ôn Dĩ Phàm liếc nhìn căn phòng nhỏ. Căn phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ, trên bàn không có lấy một hạt bụi.
Vương Lâm Lâm nói: “Vì phòng chị thuê là phòng chính nên tiền thuê chị phải trả nhiều hơn em một chút. Mỗi tháng em trả sáu triệu thôi, sau đó tiền điện tiền nước thì mình chia đều, em thấy vậy có được không?”
Giá cả này có hơi mắc hơn so với tiền thuê phòng chung của cô hồi trước, nhưng vẫn nằm trong phạm vi cô có thể chấp nhận được.
Điều kiện về các mặt khác cũng tốt hơn nhiều. Ôn Dĩ Phàm không nói gì, cô vẫn đang suy nghĩ.
“Em cứ suy nghĩ đi nhé.” Dù sao chuyện chuyển nhà cũng không phải chuyện nhỏ, Vương Lâm Lâm cũng không hối thúc cô trả lời, cô ta liếc nhìn đồng hồ: “Tới giờ này luôn rồi, hai chúng ta đi ăn trước đã, chị đói quá đi.”
Ôn Dĩ Phàm không có thói quen ăn tối, cô định từ chối rồi. Nhưng lại nghĩ đến chuyện rất có thể bọn họ sẽ là người thuê chung nhà, phải xây dựng mối quan hệ tốt đẹp nên cô đã đồng ý.
Hai người vừa đi ra khỏi chung cư thì chuông điện thoại của Vương Lâm Lâm reo lên, giọng cô ta nhỏ nhẹ hơn nhiều: “Alo, anh yêu. Có chuyện gì vậy?”
Ôn Dĩ Phàm yên lặng bước đi bên cạnh cô ta.
“Bây giờ em với đồng nghiệp của em đang ở bên ngoài ấy, bọn em đang định đi ăn cơm.” Vương Lâm Lâm bắt đầu làm nũng: “Được thôi, anh đang ở đâu vậy, em mới bước ra khỏi cửa chung cư nè, đi bộ mệt quá đi mất.... Hả, bây giờ anh đang lái xe đến rồi hả? Sắp đến luôn rồi hả? Vậy được thôi, em không làm phiền anh lái xe nữa. Em ngoan ngoãn đứng ngay cửa đợi anh nha, anh mau đến rước em nha.”
Đợi cô ta cúp máy, Ôn Dĩ Phàm vui vẻ nói: “Vậy thì em về trước nha, ngày mai em sẽ..”
“Sao tự nhiên lại về chứ, không phải chúng ta đã nói là sẽ đi ăn cùng nhau sao?” Vương Lâm Lâm cau mày, rồi tự nhiên cô ta nhận ra: “À, em đừng thấy không thoải mái nha, em không phải là bóng đèn đâu. Bạn trai chị cũng có dẫn theo bạn đó, cứ đi như đi tiệc vậy mà.”
Ôn Dĩ Phàm còn chưa kịp từ chối.
Một chiếc xe màu đen đã đậu ngay trước mặt hai người họ.
Cửa sổ ghế phụ hạ xuống, người đàn ông đang lai xe nghiêng đầu nhìn sang cười nói: “Em yêu mau lên xe đi.” Giây tiếp theo anh ta liếc nhìn Ôn Dĩ Phàm đang đứng cạnh Vương Lâm Lâm, anh ta sững sờ một hồi: “Ẩy, Ôn Dĩ Phàm?”
Ôn Dĩ Phàm nhìn sang, cô cũng ngẩn người. Cô không ngờ rằng bạn trai giàu có của Vương Lâm Lâm lại là Tô Khiết An.
“Trời ơi, nhiều năm không gặp rồi...” anh ta còn chưa kịp nói xong thì tiếng kèn vang lên sau xe: “Trời má. Mau mau mau, hai người lên xe trước đi, ở đây không cho đỗ xe.”
Ôn Dĩ Phàm: “Không...”
Tô Khiết An sốt ruột nói: “Nhanh lên!”
“...”
Cô chỉ có thể gắng gượng ngồi vào ghế sau xe.
Sau khi vào xe, Ôn Dĩ Phàm mới biết ở ghế sau xe còn có người khác nữa. Cô liếc nhìn sau, trong xe hơi tối hơn bên ngoài.
Người đàn ông không nói câu gì, anh hô hấp rất nhẹ nhàng, nhưng lại rất có cảm giác tồn tại. Lúc này, anh như một bộ xương ngồi trên ghế, hai mắt nhắm nghiền, trông có vẻ lười biếng và buồn ngủ. Như thể anh không hề biết chuyện xảy ra xung quanh.
Chiếc xe đã chuyển động.
Tô Khiết An nhìn vào kính chiếu hậu, vừa lái xe, vừa sợ không có chuyện gì để cãi nhau nói: “Này! Tang Diên, cậu mau tỉnh lại đi! Mau tỉnh dậy nhìn bạch nguyệt quang của cậu kìa!”
Bạch nguyệt quang: Bạch nguyệt quang là ánh trăng sáng, ám chỉ người mình yêu sâu đậm nhưng lại không đến được với nhau.
Ôn Dĩ Phàm: “...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.