Khó Dỗ Dành

Chương 67: Cậu thiếu niên thân yêu của mình




Lần gần nhất Ôn Dĩ Phàm từ Nam Vu bay đến Nghi Hà, đã cách đây tám năm rồi.
Gặp Tang Diên lần cuối cùng ở Bắc Du xong, ngày hôm sau, Ôn Dĩ Phàm đã lên tàu cao tốc trở về Nam Vu, đến nhà Triệu Viện Đông lấy giấy tờ chứng nhận và tất cả số tiền Ôn Lương Triết để lại cho cô. Sau đó, cô cũng không lưu lại đây một ngày nào.
Một thân một mình ngồi máy bay từ Nam Vu đi Nghi Hà.
Lúc này, tâm trạng của Ôn Dĩ Phàm đã hoàn toàn khác ngày ấy.
Ôn Dĩ Phàm ngồi trên máy bay, dựa sát vào cửa sổ. Cô không làm gì khác, chỉ nhìn chăm chú ra ngoài, tự hỏi khi gặp lại sẽ nói với Tang Diên như thế nào về chuyện của cô.
Cũng không biết sẽ có ảnh hưởng gì đến anh không. .
||||| Truyện đề cử: Nhan Tiểu Thư, Em Mãi Là Người Tình |||||
Bên ngoài trời đã dần tối, xa xa còn có thể nhìn thấy từng cuộn mây đen dày đặc, nhìn xuống dưới là bóng tối hơi ánh lên sắc đỏ. Bên trong khoang hành khách khá yên lặng, ánh đèn chỉ sáng lờ mờ, thỉnh thoảng có tiếng người khe khẽ trò chuyện.
Như một chuyến hành trình dài đến vô tận.
Ôn Dĩ Phàm bỗng nhiên rất muốn biết.
Trước đây mỗi lần Tang Diên ngồi trên tàu cao tốc đi Bắc Du tìm cô, thì anh có tâm trạng như thế nào?
Có như cô bây giờ không, vừa mong đợi vừa khẩn trương?
Mong mỏi được nhìn thấy anh.
Lại vừa sợ, là anh không muốn nhìn thấy mình.
Máy điều hòa bên trong máy bay chỉnh nhiệt độ hơi thấp, Ôn Dĩ Phàm vô thức kéo chăn cao lên một chút. Ngồi một mình ở đây, cô không có cảm giác an toàn, dù không có gì để làm cũng không có ý định ngủ.
Ôn Dĩ Phàm lại nhìn ra ngoài cửa sổ.
Có lẽ vì đã quyết định nói rõ tất cả mọi việc cho anh, tâm trạng của Ôn Dĩ Phàm cũng ổn định hơn trước đây.
Cô khẽ nhấp môi, chậm rãi nhớ lại, rồi dần dần bị bóng đêm lôi kéo vào đoạn ký ức mà cô không bao giờ muốn hồi tưởng đó.
***
Học kỳ hai năm lớp mười một, Ôn Dĩ Phàm đi theo nhà bác cả dời đến Bắc Du.
Ban đầu, tất cả mọi việc cũng không khác gì so với lúc cô ở Nam Vu. Chỉ đơn giản là, từ ăn nhờ ở đậu ở một thành phố quen thuộc, đổi sang một thành phố xa lạ mà thôi.
Lúc ấy Ôn Dĩ Phàm cũng không quá để ý chuyện này.
Cô không thích sống ở nhà bác cả, nhưng cũng biết không có biện pháp gì khác. Cô chỉ biết cố gắng học tập để nâng cao thành tích, rồi sau đó sẽ nộp vào một trường đại học tốt. Cũng hy vọng thời gian có thể qua nhanh một chút.
Để cô có thể nhanh một chút vào đại học, nhanh một chút trưởng thành, nhanh một chút có thể tự lập kiếm tiền bằng chính khả năng của mình.
Nhanh một chút kết thúc cuộc sống ăn nhờ ở đậu như bây giờ.
Đối với Ôn Dĩ Phàm, mặc dù khi đó cuộc sống đầy áp lực và lo lắng.
Nhưng cô vẫn có hy vọng.
Thấy chỉ cần chịu đựng thêm một thời gian nữa thôi, rồi mọi việc sẽ tốt hơn.
Nhưng tất cả mọi việc đều thay đổi từ khi cô vào học lớp mười hai.
Năm đó, Xa Hưng Đức từ một thành phố khác chuyển đến Bắc Du. Hắn không có công việc, không có tiền, chỉ có thể dựa dẫm vào chị gái của mình để sống qua ngày. Khoảng thời gian sau đó, hắn luôn ở tại nhà bác cả.
Từ lần đầu tiên gặp mặt, Ôn Dĩ Phàm đã không có thiện cảm với cái người gọi là "Cậu" này một chút nào.
Ôn Dĩ Phàm vốn ít nhạy bén và luôn chậm một nhịp so với mọi người trong những vấn đề về tình cảm. Nhưng cô vẫn có thể nhận ra ánh mắt hắn nhìn cô rất kỳ lạ, nói chuyện cũng rất thô thiển, như có ý đồ gì đó.
Cô không biết đây có phải chỉ là ảo giác của mình không.
Ban đầu, Xa Hưng Đức không làm gì quá đáng.
Khoảng thời gian chưa tìm được việc làm, Xa Hưng Đức gần như mỗi ngày đều ở nhà không ra khỏi cửa. Hắn sẽ thường xuyên ngồi gần Ôn Dĩ Phàm, hoặc là nhân cơ hội lấy thứ gì đó để đụng chạm vào cô.
Nếu chỉ là một hai lần thì Ôn Dĩ Phàm còn có thể thấy là ngoài ý muốn, nhưng nhiều lần xảy ra như vậy, cô bắt đầu cảm thấy có gì không ổn.
Ôn Dĩ Phàm từ nhỏ đến lớn đều được bảo bọc rất tốt, cô chưa từng gặp chuyện như vậy, nên hoàn toàn không biết phải xử lý như thế nào. Mấy lần, khi nói chuyện điện thoại với Triệu Viện Đông, Ôn Dĩ Phàm đã định nói ra, nhưng lại không nói nên lời.
Dù sao thì đối với một cô gái ở lứa tuổi đó, đây là một đề tài rất khó để mở miệng đề cập đến.
May mắn là năm lớp mười hai việc học tập rất nặng, trường học cho phép học sinh lớp mười hai có thể ở lại trường vào cuối tuần để tự học.
Ôn Dĩ Phàm dứt khoát giảm bớt số lần trở về nhà, suốt thời gian dài cô đều ở lại trường. Nếu như không phải là ngày nghỉ lễ ký túc xá của trường đóng cửa, thì cô thậm chí sẽ không trở về nhà.
Học kỳ một lớp mười hai vừa kết thúc.
Ôn Dĩ Phàm bước vào kỳ nghỉ đông cuối cùng của cấp ba. Chỉ vỏn vẹn có hai tuần ở nhà, nhưng chính vào lúc đó, hành động của Xa Hưng Đức đã trắng trợn hơn.
Ôn Dĩ Phàm không thể nào nhẫn nhịn được nữa, cô đành phải nói với Xa Nhạn Cầm.
Xa Nhạn Cầm hoàn toàn không xem đây là việc gì lớn, nói là tâm tư của cô quá nhạy cảm, bảo cô không cần phải nhớ mấy chuyện đụng chạm nhỏ nhặt đó, cũng không cần làm chuyện bé xé ra to.
Trước khi nói ra, Ôn Dĩ Phàm cũng không hy vọng Xa Nhạn Cầm có thể đứng về phía cô. Cô dứt khoát nói lại chuyện này với Triệu Viện Đông, có ý xin bà cho cô ra ngoài thuê nhà trọ ở.
Triệu Viện Đông nghe xong cũng cảm thấy lo lắng, nhưng lại không yên tâm cho cô thuê nhà ở một mình bên ngoài. Nói xong lời cuối cùng, bà trấn an Ôn Dĩ Phàm là, sẽ nói chuyện rõ ràng với Xa Nhạn Cầm.
Nhưng lại không có gì tiếp theo.
Như nhận ra thái độ né tránh và nhẫn nhịn của Ôn Dĩ Phàm, Xa Hưng Đức cực kỳ càn rỡ, bắt đầu có ý đồ cạy cửa phòng cô lúc nửa đêm. Có vài lần còn viện cớ say rượu để đập cửa, giả vờ là mình đi nhầm phòng.
Ôn Dĩ Phàm đã cảnh cáo hắn mấy lần, nhưng lại không có bất kỳ tác dụng nào.
Đổi lại hắn lại càng đập cửa trắng trợn hơn.
Mỗi khi chuyện như vậy xảy ra.
Ôn Dĩ Phàm chỉ mong đợi đến ba giờ sáng.
Ôn Lương Hiền và Xa Nhạn Cầm mở một quầy thịt nướng, mỗi đêm buôn bán đến rạng sáng hai giờ rưỡi mới đóng cửa, từ nơi bán về nhà mất khoảng nửa tiếng. Nên mỗi ngày khoảng ba giờ sáng họ sẽ về đến nhà.
Xa Hưng Đức sợ Ôn Lương Hiền.
Có Ôn Lương Hiền ở nhà, hắn ta sẽ bớt càn rỡ, không dám trắng trợn như bình thường.
Dù cửa phòng đã được khóa chặt, dù mỗi khi về phòng Ôn Dĩ Phàm đều kéo bàn đọc sách chặn lại trước cửa, cô vẫn luôn lo sợ. Cô bắt đầu giấu kéo và dao thủ công dưới gối. Khi ở nhà, chưa đến ba giờ sáng cô sẽ không dám ngủ.
Rất sợ trong lúc cô không đề phòng, Xa Hưng Đức sẽ phá cửa xông vào.
Cuộc sống như thế, kéo dài cả một học kỳ cho đến khi kỳ thi đại học kết thúc.
Trong khoảng thời gian đó, Ôn Dĩ Phàm cũng nhắc lại chuyện này vài lần với Triệu Viện Đông. Triệu Viện Đông luôn luôn nói là, bên kia Trịnh Khả Giai đã từ từ tiếp nhận bà, chờ bà khuyên được Trịnh Khả Giai đồng ý rồi thì Ôn Dĩ Phàm có thể dọn về ở.
Trước khi có kết quả thi đại học.
Khi Ôn Dĩ Phàm đang chuẩn bị điền phiếu nguyện vọng, Triệu Viện Đông gọi điện bảo cô nộp vào đại học Nam Vu.
Ý bà là muốn Ôn Dĩ Phàm học ở gần một chút, để bà có thể chăm sóc cô.
Mặc dù lúc ấy Triệu Viện Đông vì gia đình mới mà tạm thời gửi cô ở nhà bác cả, nhưng ở trong rất nhiều chuyện, Ôn Dĩ Phàm vẫn cực kỳ lệ thuộc vào mẹ. Cô chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi cuộc sống hiện tại.
Cô cũng muốn thử cố gắng, sống hòa thuận với gia đình mới của mẹ.
Cũng vì vậy, Ôn Dĩ Phàm nghe theo lời Triệu Viện Đông.
Bởi vì đối với cô mà nói.
Trừ thành phố Bắc Du này, tất cả những nơi khác đều không khác nhau bao nhiêu.
Hơn nữa.
Ôn Dĩ Phàm nghĩ, Tang Diên cũng ở Nam Vu.
Có thể cậu ấy sẽ muốn học đại học ở thành phố này.
Vào tuần bắt đầu điền phiếu nguyện vọng, Tang Diên lục tục gởi vài tin nhắn ngắn cho cô, hỏi cô định nộp vào trường nào.
Sợ cậu sẽ vì theo mình mà nộp vào trường cậu vốn không định nộp, Ôn Dĩ Phàm thử hỏi trước xem cậu định nộp ở đâu, nhưng cậu không trả lời. Cuối cùng cô đành phải nói rõ ràng với cậu, là cô sẽ nộp vào đại học Nam Vu.
Cô sẽ trở về Nam Vu.
Hai năm khổ sở này sẽ sớm tan đi theo mây khói.
Hai người cũng không ở cách xa nhau nữa.
Ôn Dĩ Phàm không muốn cậu mỗi lần tìm cô lại phải vất vả vượt qua cả hai thành phố như bây giờ.
Sau đó, họ có thể gặp mặt mỗi ngày.
Giống như năm lớp mười vậy.
Mọi thứ rồi sẽ dần dần tốt lên.
Một ngày trước thời điểm hết hạn nộp phiếu nguyện vọng.
Khuya hôm đó, chỉ có Ôn Dĩ Phàm ở nhà một mình. Khoảng thời gian này Xa Hưng Đức đã tìm được việc làm, một tuần sẽ có vài ngày không ở nhà. Cô không biết lịch làm việc của hắn, nên cũng không biết chắc hôm nay hắn có về hay không.
Chưa đến ba giờ sáng, Ôn Dĩ Phàm vẫn chưa dám ngủ.
Ôn Dĩ Phàm vừa gởi tin nhắn trò chuyện với Tang Diên, vừa chú ý nhìn đồng hồ báo thức ở trên tủ đầu giường.
Tang Diên: 【 Ngày mai mình đến tìm cậu, được không? 】
Ôn Dĩ Phàm suy nghĩ một chút, trả lời:【 Thêm một thời gian ngắn nữa là mình chuyển về Nam Vu rồi, cậu đừng đến đây. 】
Tang Diên: 【 Khi nào chuyển? 】
Ôn Dĩ Phàm: 【 Chờ đến khi có kết quả xét tuyển thì mới biết. 】
Tang Diên: 【 Vậy là đến tận tháng bảy. 】
Một lát sau.
Tang Diên lại gởi đến một tin nữa: 【 Khi nào nhận được kết quả xét tuyển mình sẽ đến đó tìm cậu. 】
Gần đến nửa đêm, Xa Hưng Đức vẫn chưa trở về.
Ôn Dĩ Phàm đoán Xa Hưng Đức có thể sẽ không về, nhưng vẫn không yên tâm. Cô nằm trên giường nhắn tin với Tang Diên, rồi dần dần cảm thấy buồn ngủ.
Cô cố chống mí mắt lên, định cố gắng thức đến ba giờ sáng rồi sẽ đi ngủ. Nhưng cuối cùng, cô vẫn không thắng nổi cơn buồn ngủ đang ùn ùn kéo đến.
Cô nghĩ là, cũng đã đến giờ này rồi.
Chỉ thêm một lúc nữa thôi, là bác cả sẽ về đến nhà.
Sau đó, Ôn Dĩ Phàm đang ngủ thì bị tiếng động ở cửa đánh thức.
Lần này không phải là tiếng kim loại leng keng cạy khóa, mà là tiếng chìa khóa lách cách tra vào ổ. Cô mở mắt ra, nhìn thấy chiếc bàn đọc sách đang chặn ở cửa bị ngã xuống theo cánh cửa mở rộng ra.
Ôn Dĩ Phàm giương mắt, sau đó đối mặt với Xa Hưng Đức.
Xa Hưng Đức xoay xoay chìa khóa trong tay, cất tiếng cười thô bỉ. Vóc người hắn to béo, vừa bước đến vừa vứt chìa khóa sang một bên, tiến đến gần cô, mang theo cả mùi mồ hôi và mùi rượu nồng nặc.
Cực kỳ thô bạo, nhào đến áp chế cô.
Hắn kéo tấm chăn trên người cô xuống. Ý đồ của hắn cực kỳ rõ ràng, một tay kéo tóc cô, tay còn lại níu quần cô chuẩn bị kéo xuống.
Cô không chịu khống chế, hét to lên cầu cứu, vừa vùng vẫy vừa la hét.
Ở thời khắc đó, Ôn Dĩ Phàm cảm thấy linh hồn mình như tách ra khỏi cơ thể, trở thành một người đứng xem bên cạnh. Cô nhìn thấy mình đang điên cuồng chống cự, mò ra được một cây kéo từ dưới gối, rồi không chút do dự đâm thẳng vào người Xa Hưng Đức.
Xa Hưng Đức bị đau mà lui về phía sau, nhưng rất nhanh lại nhào lên, đoạt lấy cây kéo trên tay cô.
"Mẹ mày. Đồ gái điếm."
Ôn Dĩ Phàm đỏ mắt, lùi người về phía sau, lại một lần nữa mò từ dưới gối ra một con dao thủ công. Toàn thân cô căng cứng, cố hết sức đề phòng. Cô cố gắng khống chế sự run rẩy, gằn từng chữ một: "Ông làm vậy phải ngồi tù."
Xa Hưng Đức cười: "Mày dám báo cảnh sát sao?"
"..."
"Báo cho người ta biết cậu ngủ với mày sao?" Xa Hưng Đức hừ một tiếng, "Sương Hàng, chuyện này truyền ra ngoài, về sau còn ai dám lấy mày? Đây là chuyện rất mất thể diện, rất xấu hổ, biết không?"
Ôn Dĩ Phàm như không nghe thấy, chỉ giương mắt nhìn hắn chăm chăm.
Sợ hắn sẽ xông đến một lần nữa.
Người thiếu nữ tóc tai xốc xếch, da trắng môi đỏ, ngũ quan cực kỳ xinh đẹp. Chân tay cô trắng nõn tinh tế, theo cử động phác họa ra đường cong cơ thể, toàn thân cực kỳ mềm mại. Cô rúc vào một góc, trông như một con mèo con đang cố nhe nanh.
Nhìn dáng vẻ của cô, dục vọng của Xa Hưng Đức lại dâng lên lần nữa: "Không sao, cậu cưới mày. Đừng học đại học, Sương Hàng, ở đây làm vợ cậu..."
Vừa nói, Xa Hưng Đức lại một lần nữa tiến đến gần cô.
Lần này hắn như đã sớm phát hiện ra, nhanh tay cướp lấy con dao trong tay cô. Hắn lại cố kéo quần cô xuống, đè lên người cô, hơi thở nồng nặc từng đợt từng đợt phun ra.
Ôn Dĩ Phàm dùng toàn bộ sức lực để giãy giụa.
Đó là lúc cô thấy sụp đổ nhất, bất lực nhất, tuyệt vọng nhất.
Cũng là lúc cô thấy bản thân mình dơ bẩn nhất, chỉ muốn lập tức được chết đi như vậy.
Căn phòng ấy tối tăm đến cực độ.
Rèm cửa sổ rõ ràng vẫn đang hé mở, nhưng ở thời khắc đó, Ôn Dĩ Phàm cảm thấy chính mình không thể nhìn thấy gì nữa.
Cô hy vọng chính mình có thể ngay lập tức chết đi.
Nếu như sống ở trên đời này mà phải chịu đựng chuyện như vậy.
Thì cô không muốn sống nữa.
Lúc Xa Hưng Đức ấn vào hai tay cô, đẩy áo của cô lên.
Ở tiền sảnh bỗng truyền đến tiếng động.
Trong mắt Ôn Dĩ Phàm vẫn còn ngậm đầy nước mắt, như ý thức được điều gì, nghiêng đầu nhìn chăm chú lên đồng hồ báo thức đặt trên tủ đầu giường.
Đúng ba giờ sáng.
Đôi mắt của Ôn Dĩ Phàm vốn đang trống rỗng bỗng dần sáng lên, lại một lần nữa hét lên cầu cứu. Nhưng vì đã la hét một thời gian dài, giọng của cô đã khàn đặc, mang theo tiếng khóc nức nở: "Bác cả! Cứu cháu với!"
Xa Hưng Đức ngừng tay lại, văng tục một câu.
Sau đó, đèn của phòng khách được mở sáng choang.
Truyền đến giọng của Ôn Lương Hiền: "Có chuyện gì vậy?"
Xa Nhạn Cầm cũng nói: "Sương Hàng, giữa đêm mà cháu ồn ào cái gì —— "
Nhìn thấy cảnh trong phòng, Xa Nhạn Cầm vội im bặt.
Ôn Lương Hiền vốn đã bất mãn với Xa Hưng Đức từ rất lâu rồi, nhìn thấy tình huống này, lập tức nổi giận. Ông đi tới kéo Xa Hưng Đức xuống giường, hét lớn: "Mày đang làm chuyện súc sinh gì vậy? Đứa nhỏ này mới bao nhiêu tuổi mày không biết à?!"
Thoát khỏi địa ngục, Ôn Dĩ Phàm lập tức dùng chăn bao cả cơ thể lại. Cô cúi đầu xuống, nhìn chằm chằm vào vết máu ở trên tay mình, chính là vết máu do cô dùng kéo đâm Xa Hưng Đức bị dây vào.
Cô dùng hết sức để ngăn nước mắt lại.
Cô tuyệt đối sẽ không vì loại người cặn bã này mà rơi nửa giọt nước mắt.
Tuyệt đối sẽ không.
"Không phải, anh rể." Xa Hưng Đức giải thích, "Em lỡ uống say, chỉ vừa mới vào thôi, chưa làm gì đâu..."
Nghe vậy, Xa Nhạn Cầm nhẹ nhàng thở ra, lại khuyên: "Anh, không phải là chưa có gì xảy ra sao? Việc gì mà anh phải nổi giận như vậy. Hưng Đức chỉ là uống say, nên không nhận thức được..."
Không đợi bà nói xong, Ôn Dĩ Phàm lên tiếng: "Tôi muốn báo cảnh sát."
"..."
"Đứa nhỏ này cháu nói gì vậy? Báo cảnh sát cái gì!" Xa Nhạn Cầm cau mày, "Chỉ là cậu của cháu uống nhiều quá thôi, cháu nhìn cháu kìa không phải quần áo vẫn còn mặc đầy đủ sao? Bị hàng xóm nghe thấy không phải là mất mặt lắm sao"
Ôn Lương Hiền vô cùng coi trọng thể diện, sợ mọi người biết mình chăm sóc cháu gái mà lại để chuyện như vậy xảy ra: "A Hàng, không có chuyện gì là được. Bác cả sẽ lấy lại công bằng cho cháu, nhưng chuyện này không được ồn ào ra bên ngoài."
Ôn Dĩ Phàm ngẩng đầu.
Ánh mắt cô quét từ Xa Nhạn Cầm sang Ôn Lương Hiền, rồi sau đó dừng lại trên khuôn mặt mang vẻ đắc ý của Xa Hưng Đức. Cô nhớ lại lời hắn vừa nói, trên người cô vẫn còn run rẩy nhưng giọng nói rất bình tĩnh, cô lặp lại một lần nữa: "Tôi muốn báo cảnh sát."
"..."
"Mày có lương tâm hay không! Muốn cho cậu mày ngồi tù đúng không!" Xa Nhạn Cầm nổi giận, "Cậu mày chỉ uống say đi nhầm phòng. Mày không sợ sau này người ta lời ong tiếng ve —— "
Ôn Dĩ Phàm cắt ngang lời bà ta: "Cứ việc."
"..."
"Tôi mặc kệ người khác nói như thế nào." Ôn Dĩ Phàm lấy điện thoại từ bên cạnh lên, vừa nói vừa bấm 110, động tác cứng ngắt và máy móc: "Người khác đồn đãi thế nào tôi không quan tâm, tôi chỉ cần báo cảnh sát."
Nghe vậy, Xa Hưng Đức muốn cướp lấy điện thoại của cô, nhưng đầu kia đã có người nhấc máy.
Ôn Dĩ Phàm ngồi ở trên giường, cơ thể không khống chế được run rẩy, cô cố gắng tự bảo chính mình bình tĩnh lại, đúng sự thật kể lại tình huống cho cảnh sát.
Xa Hưng Đức lập tức nhìn về phía Xa Nhạn Cầm, có vẻ hơi sợ hãi.
Xa Nhạn Cầm trấn an hắn: "Không có chuyện gì."
Nói xong, Ôn Dĩ Phàm không nhìn đến ba người trước mặt, hai tay vẫn còn run rẩy, cô bấm điện thoại gọi cho Triệu Viện Đông.
Có thể là còn đang ngủ, qua nửa phút, Triệu Viện Đông mới nhận điện thoại.
"A Hàng?"
Ôn Dĩ Phàm bỗng thấy cay mũi, nghe được giọng của mẹ, nước mắt cô vẫn luôn cố nén lúc này mới tuôn rơi. Không đợi cô kịp lên tiếng, Xa Nhạn Cầm đã bước qua lấy đi điện thoại trong tay cô, cười lạnh nói: "Triệu Viện Đông, đến mà xem đứa con gái ngoan của cô kìa!"
"..."
"Tôi khổ cực chăm sóc con gái cho cô, kết quả thì sao! Bây giờ nó muốn đẩy em trai tôi vào tù. Tôi nói cho cô biết, hôm nay cô không giải quyết chuyện này, thì đừng mong được sống yên ổn!" Xa Nhạn Cầm nói, "Em trai tôi đã làm cái gì? Nó chỉ uống say đi nhầm phòng! Chuyện gì cũng không làm! Vậy mà con gái cô nhất định đòi báo cảnh sát! Tội cưỡng hiếp! Lòng dạ nó thật hiểm độc!!"
Xa Nhạn Cầm cực kỳ căm giận, mắng một trận vào điện thoại.
Ôn Dĩ Phàm cũng không có sức để giành lại điện thoại.
Một lúc lâu sau, Xa Nhạn Cầm mới đem điện thoại ném cho cô.
Ôn Dĩ Phàm nhìn chăm chú vào màn hình vẫn còn đang sáng, bỗng nhiên cô không dám nghe máy. Nghĩ đến chuyện lần trước, cô gọi cho Triệu Viện Đông muốn bà cho cô trở về nhà, còn chưa kịp nói thì đã bị bà cúp máy.
Cô nắm chặt tay lại thành nắm đấm, chậm rãi áp điện thoại vào tai.
Mẹ hãy giúp con.
Xin mẹ.
Con xin mẹ.
Mẹ hãy cứu con đi.
Mẹ đừng ném con xuống một lần nữa.
Ngay sau đó, đầu kia vang lên giọng nói của Triệu Viện Đông, bà như đang cực kỳ khó xử: "A Hàng, có phải là có hiểu lầm gì không? Bác gái của con nói em trai bác không phải là người như vậy.. Con không nên suy nghĩ quá nhiều, vài ngày nữa rồi mẹ sẽ đến —— "
Ôn Dĩ Phàm không nghe tiếp nữa, trực tiếp cúp máy.
Rất khó dùng ngôn từ để diễn tả tâm trạng của Ôn Dĩ Phàm trong giây phút ấy.
Cô cũng không biết bản thân mình còn có một mặt như vậy.
Nhưng giây phút ấy.
Cô chỉ hy vọng cả thế giới hãy chết hết đi.
***
Buổi sáng rối loạn đó.
Ôn Dĩ Phàm và Xa Hưng Đức đều bị cảnh sát đưa đi. Cô thuật lại chuyện xảy ra lúc rạng sáng, hơn nữa chuyện cả một năm này cô đều kể lại đầy đủ. Sau đó, cô không về nhà bác cả, mà được đưa đến nhà của một nữ cảnh sát.
Người nữ cảnh sát thương cảm cho hoàn cảnh của cô, trò chuyện giúp cho cô nguôi ngoai. Bà còn bảo cô muốn ở lại bao lâu cũng được.
Người cảnh sát ấy có con gái tên là Trần Tích, vừa vặn là bạn học cùng lớp của Ôn Dĩ Phàm. Ở trường hai người ít khi nói chuyện với nhau, nhưng tính cách của Trần Tích rất hòa đồng và tốt tính, không đề cập một lời với cô về những chuyện đã xảy ra.
Chỉ cùng cô tán gẫu những đề tài linh tinh.
Đến buổi tối, Trần Tích đang nói chuyện với cô, bỗng nhiên nhảy dựng lên rồi chạy về phòng: "Đúng rồi, mình phải đi sửa nguyện vọng đây, mình không muốn học quản trị nữa! Chết rồi, bây giờ mấy giờ rồi!"
Nghe được hai chữ "Nguyện vọng", môi Ôn Dĩ Phàm chợt run run.
Nhớ lại chính mình vì nghe theo Triệu Viện Đông mới quyết định chọn đại học Nam Vu.
Lại nhớ đến lời Triệu Viện Đông nói trong điện thoại sáng nay.
Cô cúi đầu, nhìn hai cổ tay của mình bị Xa Hưng Đức bóp vẫn còn những vệt đỏ, vẻ mặt ngơ ngẩn.
Không lâu sau, Ôn Dĩ Phàm cũng đứng dậy đi vào phòng của Trần Tích.
Lúc này Trần Tích đang ngồi ở trước bàn, vừa mới mở máy tính lên. Thoáng thấy bóng dáng của Ôn Dĩ Phàm, cô quay đầu lại, cười hì hì hỏi: "Sao rồi?"
Ôn Dĩ Phàm nhìn chăm chú vào màn hình máy tính: "Trần Tích, mình có thể mượn máy tính của cậu một lúc không?"
"Được chứ." Trần Tích sảng khoái nói, "Cậu muốn làm gì vậy?"
Trong phòng an tĩnh vài giây.
Ánh sáng trong mắt Ôn Dĩ Phàm như đã tắt từ lâu, cô nhẹ giọng nói: "Mình muốn thay đổi nguyện vọng."
***
Khoảng thời gian sau đó, Ôn Dĩ Phàm vẫn luôn ở tại nhà của Trần Tích.
Mặc dù đã thoát khỏi Xa Hưng Đức, nhưng mỗi ngày, chưa đến ba giờ sáng, Ôn Dĩ Phàm vẫn không thể ngủ được. Cô cảm thấy cực kỳ bất an, chỉ ngủ được một chút rồi lại tỉnh giấc, luôn cảm thấy có người đang đè lên người cô.
Mỗi ngày đều cảm thấy không thể thở nổi.
Ôn Dĩ Phàm không muốn liên lạc với bất kỳ ai, hàng ngày cô chỉ trốn tránh trong cái vỏ của chính mình, chỉ nghe theo lời dặn dò của người nữ cảnh sát, khi có chuyện cần đến đồn công an để bổ sung lời khai, cô mới đi ra ngoài một lúc.
Nhưng vì trên người Ôn Dĩ Phàm không có dấu vết bị xâm hại, cũng không có chứng cớ, hơn nữa Ôn Lương Hiền và Xa Nhạn Cầm đều bênh vực Xa Hưng Đức. Nên cuối cùng Xa Hưng Đức cũng không bị giam giữ lâu, chỉ bị tạm giam vài ngày.
Chuyện này cũng bị đồn đãi ồn ào ở Bắc Du.
Khắp nơi đều đồn là, ở một nhà kia, cậu ruột quấy rối rồi cưỡng hiếp đứa cháu gái ruột thịt.
Ôn Dĩ Phàm suốt ngày chỉ ru rú trong nhà của Trần Tích, nên không biết gì về những chuyện đồn đãi này. Cô không ăn được, cũng không ngủ được, cảm thấy mỗi ngày trôi qua là thêm một ngày chịu đựng khổ sở, chỉ trong vài ngày mà cô đã gầy đi thấy rõ.
Cô cảm thấy mình thật sự không ổn.
Ôn Dĩ Phàm không muốn nghĩ đến những chuyện vừa xảy ra nữa.
Cô cũng không muốn ở lại đây, chỉ muốn kết quả được gởi đến nhanh một chút, có được giấy báo xét tuyển, cô sẽ nhanh chóng rời khỏi thành phố này.
Cách xa khỏi những chuyện này.
Khoảng thời gian đó, Ôn Dĩ Phàm luôn ngơ ngẩn, như vô tri vô giác.
Cô không liên lạc với bất kỳ ai, điện thoại cũng tắt máy vứt trong túi xách, mỗi ngày chỉ ngồi ngẩn người ở một góc.
Ôn Dĩ Phàm thấy bản thân mình thật kỳ lạ.
Rõ ràng vừa đây thôi cô còn cảm thấy ánh sáng rạng đông sắp đến.
Rõ ràng lúc trước còn thấy mọi việc sẽ tiến triển tốt đẹp hơn.
Nhưng bây giờ, cô hoàn toàn không có năng lượng để làm gì nữa.
Mỗi ngày đều nhớ đến cảnh Xa Hưng Đức đang đè ở trên người mình, trong đầu lại nảy ra ý nghĩ ấy.
Ý nghĩ muốn được chết đi.
Hai tuần sau, kết quả xét tuyển được phát ra. Bắc Du đã liên tiếp mưa phùn suốt mấy ngày trời.
Hôm đó, sau khi tra xong kết quả, Trần Tích cực kỳ vui vẻ, hưng phấn ôm lấy cô: "Tốt quá, mình và bạn trai mình trúng tuyển cùng một trường, hai đứa mình có thể học cùng đại học rồi!"
Trong chớp mắt đó.
Suy nghĩ của Ôn Dĩ Phàm mới từ trong bóng tối thoát ra.
Cô bỗng nhiên nghĩ ra, khoảng thời gian này mình đã quên mất chuyện gì.
Cô và Tang Diên đã hẹn cùng nhau vào cùng một trường đại học.
Nhưng cô quên mất.
Cô sửa lại nguyện vọng.
Nhưng không nói với Tang Diên.
Khi nghĩ đến điều này, tâm trạng của Ôn Dĩ Phàm vẫn rất bình tĩnh. Cô chỉ cảm thấy đây là một kết quả tất yếu, qua thật lâu, cô mới đứng lên, lấy từ giỏ xách ra điện thoại mà khoảng thời gian này cô vẫn không đụng đến.
Ấn nút khởi động máy.
Một loạt thông báo tin nhắn và cuộc gọi nhỡ hiện lên.
Trong khoảng thời gian này Tang Diên đã gởi cho cô mấy chục tin nhắn.
Mới nhất là tin nhắn được gởi đến một giờ trước đó.
Tang Diên: 【 Mình đến tìm cậu. 】
Ôn Dĩ Phàm nhìn chăm chú rất lâu.
Thấy cô đang thất thần, Trần Tích ở bên cạnh cắt ngang sự chú ý của cô: "Cậu sao rồi?"
Ôn Dĩ Phàm ngẩng đầu: "Mình đi ra ngoài một chút."
"A?" Ở đây đã nửa tháng, đây là lần đầu tiên Ôn Dĩ Phàm chủ động nói muốn đi ra ngoài, Trần Tích hơi ngạc nhiên, "Có chuyện gì vậy? Cậu muốn đi đâu? Có muốn mình đi với cậu không?"
Ôn Dĩ Phàm chỉ cười: "Không cần, mình đi gặp bạn thôi."
Trần Tích: "Được."
Ôn Dĩ Phàm đứng dậy đi đến tiền sảnh, mở cửa ra, phía sau lại truyền đến tiếng gọi của Trần Tích: "Này! Đúng rồi Dĩ Phàm, bên ngoài trời đang mưa, cậu cầm theo cây dù đi!"
Vừa nói, Trần Tích vừa chạy đến nhét dù vào tay cô.
Cô nhìn về phía Trần Tích, thấp giọng nói: "Cám ơn."
"Cám ơn gì chứ!" Trần Tích cười: "Đi chơi với bạn vui vẻ nhé!"
Nghe cô ấy nói, Ôn Dĩ Phàm yên lặng vài giây, mới trả lời: "Được."
Ôn Dĩ Phàm ra khỏi nhà.
Bên ngoài trời chiều đã ngả tối. Mưa không lớn, chỉ rơi lâm râm rả rích. Sương mù rất dày, nền đường xi măng thấm đẫm nước mưa đã ngả màu xám xịt.
Nhớ đến chỗ Tang Diên thường xuống xe buýt, Ôn Dĩ Phàm đi về hướng nhà bác cả.
Mới vừa đi đến đầu con hẻm nhỏ đó, Ôn Dĩ Phàm lại đụng phải Xa Hưng Đức. Như không ngờ sẽ gặp cô, hắn hơi ngây ra, rồi sau đó lại níu lấy cánh tay cô, ra vẻ tiểu nhân đắc chí: "Ơ, Sương Hàng!"
"..." Cảm giác khổ sở lại một lần nữa xông lên, Ôn Dĩ Phàm cố sức tránh thoát khỏi tay hắn.
"Báo cảnh sát đúng không? Mày xem báo cảnh sát rồi thì mày hay là cậu tổn thất nhiều hơn? Cậu vẫn không sao, còn mày thì bị người ta nói thành cái dạng gì rồi?" Vẫn tức giận vì bị tạm giam mấy ngày, vẻ mặt của Xa Hưng Đức rất cay độc: "Còn nữa, chuyện này cũng không thể trách cậu hoàn toàn chứ? Chính là vì mày luôn lẳng lơ, ngày ngày ở nhà đều mặc áo tay ngắn quần cụt, còn không phải là để quyến rũ —— "
Không đợi hắn nói xong, Tang Diên bỗng nhiên xuất hiện sau lưng Xa Hưng Đức, gỡ mạnh cánh tay hắn xuống.
Khuôn mặt cậu lộ rõ vẻ căm giận, cậu đấm một phát thật mạnh lên mặt Xa Hưng Đức. Rồi sau đó, Tang Diên thúc đầu gối vào bụng hắn, cậu như đã mất hết lý trí, xuống tay rất nặng.
Phát ra tiếng va chạm rất lớn.
Xa Hưng Đức hoàn toàn không có đường chống cự, bị đánh liên tiếp, chỉ có thể lên tiếng cầu xin Tang Diên dừng tay.
Ôn Dĩ Phàm lấy lại tinh thần. Cô không muốn để Tang Diên dính vào chuyện này, cũng không muốn cậu vì mình mà bị phiền toái, nên lập tức bước đến kéo cổ tay cậu, đi về hướng khác.
Tang Diên đi theo cô: "Người kia là ai?"
Ôn Dĩ Phàm không quay đầu: "Mình không biết?"
Hai người tiếp tục đi về phía trước.
Tang Diên lại hỏi: "Cậu không có chuyện gì chứ?"
Ôn Dĩ Phàm khẽ ừ một tiếng.
"Ôn Sương Hàng, về sau trễ như vậy rồi thì cậu đừng xuống dưới nhà làm gì." Bởi vì gã đàn ông vừa rồi, Tang Diên không nhịn được nói: "Mình sẽ đi thẳng đến dưới lầu nhà cậu chờ cậu."
Ôn Dĩ Phàm không lên tiếng.
"Khoảng thời gian này cậu bận rộn lắm sao?" Thấy cô có vẻ không ổn, Tang Diên ngừng hai giây, "mình vẫn không liên lạc được với cậu, có chuyện gì xảy ra vậy?"
"Không có, điện thoại của mình hỏng." Ôn Dĩ Phàm nâng cây dù lên cao một chút, che mưa cho cậu: "Sao cậu lại đến đây?"
"A." Tang Diên thuận tay cầm lấy cây dù trong tay cô, rất tự nhiên nói: "Không phải lúc trước chúng ta đã hẹn rồi sao, nhận được kết quả xét tuyển rồi mình sẽ đến đây một chuyến."
"..."
Trong lúc không chú ý đến, hai người đã đi vào con hẻm đó.
Bên trong không có một bóng người, đèn đường cũng mù mờ, có thể mơ hồ nhìn thấy vài con dơi bay ngang qua. Tiếng mưa rơi rào rào, ở giữa mùa hè này, dường như mang đến vài phần lạnh lẽo.
Có thể là thấy gã đàn ông vừa rồi làm ảnh hưởng đến tâm tình của cô, Tang Diên cố ý nói nhiều hơn so với thường ngày: "Mình vừa nhận được kết quả, trúng tuyển vào khoa máy tính của Nam đại. Điểm số của cậu chỉ hơi thấp hơn mình một chút, nhưng vẫn dư sức đậu vào chuyên ngành của cậu..."
Ôn Dĩ Phàm ngước nhìn cậu thiếu niên trước mắt, vừa như đang lắng nghe cậu nói, nhưng cũng giống như không nghe được một câu nào.
Trong đầu cô chỉ quanh quẩn những lời nói của Xa Hưng Đức.
—— "Đây là chuyện rất mất thể diện, rất xấu hổ, biết không?"
Lặp đi lặp lại.
Gái điếm.
Lẳng lơ.
Ôn Dĩ Phàm cũng không biết cảm giác của mình lúc đó là gì.
Chỉ nhớ, trước đó, cô không quan tâm có ai biết chuyện của cô, cũng như người ta đồn đãi lan truyền ra sao đều không sao cả.
Nhưng cô không muốn để cho Tang Diên biết.
Dù chỉ một chút.
Cô không muốn lộ ra bất kỳ sơ hở nào.
Cũng không biết nên giải thích như thế nào, để cậu không nghi ngờ.
Cô chỉ có thể dùng những lời tàn nhẫn nhất, để đánh gục cậu.
Đây là sai lầm của cô.
Dù nguyên nhân có là gì đi nữa.
Chuyện này không cần phải để Tang Diên dính dáng vào.
Con người cô như vậy, cũng không thể nhận nổi tình cảm của cậu.
Bọn họ nên cắt đứt sớm một chút thì hơn.
Lần trước, ở thời điểm cô nói với cậu trong điện thoại là đừng làm phiền cô nữa, bọn họ hẳn đã nên kết thúc tại đó.
Nên sớm kết thúc.
Ôn Dĩ Phàm bỗng nhiên cắt ngang lời cậu: "Tang Diên."
"Ừ?"
"Mình không nộp vào Nam đại."
Nghe cô nói như vậy, ánh mắt Tang Diên chợt sững lại. Như không hiểu cô đang nói gì, sau một lúc, cậu mới cong khóe môi, mỉm cười: "Cậu đùa với mình sao?"
Ôn Dĩ Phàm rất nghiêm túc: "Không có."
"..."
Quan sát vẻ mặt của Ôn Dĩ Phàm, thật lâu sau, Tang Diên mới ý thức được là cô đang nói thật. Cậu dần thu lại nụ cười, một lúc lâu sau mới hỏi: "Cậu nộp trường nào?"
Ôn Dĩ Phàm nói đúng sự thật: "Nghi đại."
"Tại sao?"
"..."
Tang Diên nhìn cô chăm chú, hầu kết chậm rãi trượt xuống, khó khăn cất lời: "Tại sao cậu lại nộp Nghi đại?"
Ôn Dĩ Phàm ép buộc chính mình phải nhìn thẳng vào mắt cậu. Trong khoảnh khắc đó, cô không nghĩ ra được lý do nào khiến mình đổi nguyện vọng, nên tùy tiện viện ra một lý do có sức thuyết phục nhất: "Mình có hẹn với người khác rồi."
"Vậy còn mình thì sao?" Tang Diên cảm thấy không thể tin vào tai mình, nhìn cô: "Cậu không có gì muốn nói với mình sao?"
Ôn Dĩ Phàm mím môi, không lên tiếng.
Trong con hẻm nhỏ lúc này yên ắng quá.
Tang Diên trầm mặc nhìn cô, như đang đợi câu trả lời của cô. Được một lúc, cậu khẽ nhắm mắt lại, lần đầu tiên dùng lại cách xưng hô kéo giãn khoảng cách giữa hai người: "Ôn Dĩ Phàm, mình là lốp dự phòng của cậu sao?"
"Cậu nghĩ như vậy cũng được," Ôn Dĩ Phàm ngẩng đầu, chỉ cảm thấy người thiếu niên trước mặt sạch sẽ đến cực hạn, không nên cùng một người như cô trộn lẫn vào nhau: "Đã nhận được kết quả trúng tuyển rồi, cậu ở Nam Vu cũng rất tốt."
"Nếu như cậu không đồng ý, cậu có thể nói thẳng với mình." Giọng Tang Diên rất nhẹ: "Không cần thiết phải dùng phương thức này."
"Vậy thì mình nói thẳng đây, Tang Diên, mình thật sự rất chán ghét cậu". Ôn Dĩ Phàm bình tĩnh nói: "Mình thật sự không thích việc cậu cứ liên tục đến Bắc Du tìm mình, cũng cảm thấy rất phiền mỗi khi phải ra gặp cậu."
"..."
"Bắc Du cách Nam Vu gần, vậy thì mình đến một nơi xa hơn, được chứ?" Ôn Dĩ Phàm không nháy mắt, cố gắng nói cho xong: "Về sau mình đến Nghi Hà rồi, hy vọng cậu đừng đến tìm mình như bây giờ nữa."
Ôn Dĩ Phàm lớn đến chừng này, nhưng cô chưa bao giờ nói với ai những lời tàn nhẫn như vậy.
Cô cũng không ngờ đối tượng lại là Tang Diên.
Tóc và lông mi của Tang Diên đều ướt đẫm, áo cũng bị ướt hơn một nửa. Đôi mắt cậu đen nhánh, nhìn không thấy được cảm xúc của cậu, môi cậu run run, không thốt lên dù chỉ một lời.
Không biết từ đâu bỗng truyền đến tiếng nước rơi xuống.
Tí tách.
Như tiếng nước mắt rơi.
Không biết qua bao lâu.
Tang Diên như đã đoán ra được chuyện gì, hơi nhếch môi: "Cho nên khoảng thời gian này, cậu vì vậy mới không liên lạc với mình?"
Ôn Dĩ Phàm: "Ừ."
"Ôn Dĩ Phàm." Cuối cùng Tang Diên gọi cô một tiếng, hầu kết lại lần nữa trượt xuống, như đang cố khắc chế cảm xúc. Cậu chầm chậm cúi thấp đầu, tự giễu nói: "Mình cũng không đến nỗi kém như vậy chứ?"
Cổ họng Ôn Dĩ Phàm như đông đặc lại, cô dời ánh mắt, không dám nhìn cậu nữa.
Qua vài giây.
Như muốn giữ lại chút thể diện cuối cùng, Tang Diên gượng cười: "Yên tâm, mình sẽ không đeo bám cậu nữa."
Sau đó, hai người đều không nói gì nữa.
Như thường ngày, Tang Diên tiếp tục đưa cô đến dưới lầu nhà bác cả. Cậu đưa cây dù cho cô, như còn muốn nói gì đó, nhưng rồi lại không nói. Cậu nhìn cô, nói khẽ: "Mình đi đây."
Ôn Dĩ Phàm ừ một tiếng.
Cậu đi mấy bước.
Chợt quay đầu lại: "Tạm biệt."
Nói xong, Tang Diên xoay người, đi về phía con hẻm nhỏ.
Bóng lưng cậu cao gầy, khi đi bộ thì sống lưng ưỡn rất thẳng, như chưa bao giờ vì ai mà phải cong lưng.
Cũng không hề quay đầu lại.
Giống như cậu thiếu niên năm đó, đứng ở bên cạnh máy nước tự động, ngạo mạn gọi cô "Cô em lớp dưới".
Ôn Dĩ Phàm yên lặng đứng tại chỗ, nhìn cậu thiếu niên vừa ôm tâm trạng đầy mong đợi chạy từ một thành phố khác đến đây, lại bước ra khỏi tầm mắt của cô trong một tư thái như vậy.
Trong thoáng chốc, Ôn Dĩ Phàm có một ảo giác.
Cơn mưa này như có một sức mạnh vô hình, từng phát từng phát nện xuống người cậu, cũng tưới tắt từng chút từng chút sự kiêu ngạo từ trong xương cốt của cậu.
Cô ngây người ra, nhìn chăm chú vào bàn tay mình, không kiềm chế được mà bước về phía trước theo cậu.
Rồi sau đó, Ôn Dĩ Phàm thấy cậu hoàn toàn biến mất trong màn mưa.
Ở nơi đó, trong con hẻm nhỏ tối tăm không có điểm cuối đó.
Ôn Dĩ Phàm ngừng lại, đôi mắt dần dần đỏ lên, nhẹ giọng nói: "Tạm biệt."
Tạm biệt.
Cậu thiếu niên thân yêu của mình.
Hy vọng cuộc đời cậu sẽ luôn thuận lợi.
Cũng hy vọng, cậu sẽ không gặp phải một người như mình.
Từ nay về sau.
Cậu sẽ vẫn là cậu thiếu niên kiêu ngạo chói mắt của năm ấy.
***
Ôn Dĩ Phàm cầm hành lý chuẩn bị xuống máy bay.
Theo vị trí Tang Diên vừa nói ở trong điện thoại, Ôn Dĩ Phàm tìm thấy anh ở cửa ra. Sự khẩn trương của cô lại càng tăng lên, cô vội đi đến: "Sao anh lại ở sân bay?"
Tang Diên nhận lấy hành lý trong tay cô, tùy ý nói: "Vốn đang chuẩn bị trở về."
"..."
"Đi thôi." Tang Diên đi về phía trước, "Đi tìm một khách sạn trước đã."
Ôn Dĩ Phàm đi theo anh, cô nhìn chăm chú vào bên tay còn trống của anh, chần chừ rồi đưa tay ra nắm lấy.
Tang Diên nghiêng đầu nhìn cô, rồi nắm lại tay cô.
"Hôm qua em mở cốp sau của xe mới phát hiện là anh không đem theo hành lý, " Ôn Dĩ Phàm liếm liếm môi, thấp giọng giải thích: "Chủ nhiệm vừa duyệt cho em ba ngày nghỉ, nên em đến đây một chuyến, sẵn dịp đem quần áo đến cho anh."
Tang Diên khẽ ừ một tiếng.
Hai người ra khỏi sân bay.
Tang Diên mới phát hiện không biết từ lúc nào, bên ngoài trời đã bắt đầu mưa. Anh dừng lại, nhìn về phía Ôn Dĩ Phàm: "Em chờ ở đây, anh đi vào trong kia mua cây dù."
Ôn Dĩ Phàm gật đầu.
Cô chăm chú nhìn bóng lưng của Tang Diên, một lúc sau mới dời mắt.
Sau đó, Ôn Dĩ Phàm nhìn ra màn mưa rả rích ở bên ngoài. Không lâu sau, cô chú ý đến một người mặc áo thun màu đen, dáng cao gầy, đang trực tiếp đội mưa đi về hướng trạm xe buýt của sân bay.
Lại nhớ lại đoạn hồi ức ấy, Ôn Dĩ Phàm hoảng hốt, theo bản năng bước chân đi theo.
Ngay lúc đó, Tang Diên từ phía sau kéo cô trở lại: "Em định đi đâu?"
Ôn Dĩ Phàm lấy lại tinh thần, nhìn anh.
Tang Diên cau mày: "Đã dặn em là ở yên một chỗ chờ anh."
Vẻ mặt Ôn Dĩ Phàm ngơ ngác, gọi anh: "Tang Diên."
Tang Diên: "Làm sao?"
"Em xin lỗi," Ôn Dĩ Phàm nhìn anh, đã nhiều năm như vậy, lần đầu tiên nhắc lại chuyện năm đó với anh: "Khi đó em nên đưa dù cho anh."
Tang Diên không phản ứng kịp: "Cái gì?"
Nỗi hối hận muộn màng như đang quay tơ bóc kén trong lòng cô, Ôn Dĩ Phàm cúi đầu xuống, cố gắng nói hết lời.
"... em không nên để anh phải đội mưa trở về như vậy."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.