Yên lặng một lúc.
Vừa nghe Tang Diên nói, trong đầu Ôn Dĩ Phàm liền tái hiện chuyện xảy ra đêm giao thừa—— cô bị người đi đường đụng vào, vô tình đụng vào ngực anh, rồi sau đó xin lỗi anh, anh chỉ gật đầu tỏ vẻ "Không có gì".
Từ đầu đến cuối chỉ như hai người xa lạ tiếp xúc với nhau.
Dù Ôn Dĩ Phàm đoán có lẽ anh đã nhận ra cô, cũng như cả hai đều đoán được người kia nghĩ gì.
Nhưng cô không ngờ anh cứ như vậy nói thẳng ra.
Rốt cuộc từ lúc bắt đầu, Ôn Dĩ Phàm chỉ cư xử dựa trên cách cư xử của anh.
Cho đến bây giờ, khi cô nghĩ tuồng vui này vẫn cứ tiếp tục diễn, thì ở phía anh, khi không thấy vui nữa thì liền lộ ra vẻ 'Không biết em có ý gì mà giả vờ không nhận ra tôi'.
Làm ra vẻ anh là người đối đãi với mọi người rất chân thành, không bao giờ làm chuyện vòng vo giả tạo.
Tổng kết lại, chính là câu chuyện của "người nông dân Ôn" cùng "con rắn Tang".
Ôn Dĩ Phàm im lặng hai giây, cũng không thèm giữ mặt mũi cho anh: "Cũng không phải, tôi còn tưởng rằng anh không nhận ra tôi."
Tang Diên hơi bĩu môi.
"Dù sao lúc ấy tôi đeo khẩu trang, mặt che kín mít". Cô thản nhiên nhìn vào mắt anh, chậm rãi nói: "Không nghĩ đến ánh mắt anh lại tốt như vậy."
Tang Diên nhíu mày: "Ánh mắt tốt?"
Rất nhanh, anh lại nhàn nhạt nói "A, xin lỗi, em hiểu lầm rồi."
Ôn Dĩ Phàm: "Hiểu lầm cái gì?"
"Tôi không thấy em, là em gái tôi nhận ra em," Tang Diên dáng vẻ bình thản ung dung, không mang theo nửa điểm chột dạ: "Em ấy nói với tôi là em cứ nhìn tôi chăm chú."
"..."
Ôn Dĩ Phàm sắc mặt không đổi, tiếp lời: "Đúng là như vậy."
Tang Diên nhìn cô.
"Bởi vì, tôi thấy anh lúc ấy-- " Ôn Dĩ Phàm quyết định lấy gậy ông đập lưng ông, cũng bắt đầu nói liều, "-- không kéo khóa quần."
"..."
Sợ lời này làm anh hiểu lầm, Ôn Dĩ Phàm lại bổ sung: "Tôi nghe thấy mọi người xung quanh bàn tán nên nhìn thôi."
Tang Diên "..."
"Anh cũng không cần quá để ý chuyện này, dù sao cũng qua đã mấy ngày rồi." Ôn Dĩ Phàm cười cười, giả vờ an ủi, "Thôi không nói nữa, tôi có việc bận phải về trước đây."
Cô còn chưa kịp bước, Tang Diên đột nhiên gọi "Này."
Ôn Dĩ Phàm "?"
Tang Diên: "Có nhớ lúc nãy Tô Hạo An đậu xe ở đâu không?"
Cô vô thức gật đầu.
"Được." Tang Diên nâng nâng cằm, "Dẫn đường."
Ôn Dĩ Phàm mờ mịt không hiểu.
Vốn tưởng rằng bản thân giúp anh đi tìm xe, như thế nào đi nữa anh cũng vì lịch sự mà hỏi một câu: "Có muốn tôi đưa về nhà không?". Ai ngờ sau khi tìm được xe, trừ câu "Tạm biệt", anh không nói gì với cô nữa.
Không hề muốn đi cùng xe với cô.
Cô cảm thấy đây cũng không phải là chuyện ghê gớm gì.
Nhưng khi Ôn Dĩ Phàm quan sát xung quanh, mới phát hiện quán cơm này ở nơi rất vắng vẻ. Cô dùng bản đồ trên điện thoại tìm trạm xe lửa gần nhất, thì thấy cách xa nơi này đến mấy cây số.
Đường phố chỉ có lác đác vài chiếc xe qua lại, xung quanh trời cũng tối đen.
Ôn Dĩ Phàm do dự một chút, nhìn thấy Tang Diên vẫn chưa khởi động xe, đành nhắm mắt gõ một cái vào cửa sổ phía phó lái.
Mấy giây sau, Tang Diên hạ cửa sổ xuống, lãnh đạm liếc về phía cô.
Ôn Dĩ Phàm nhẹ giọng nói: "Anh có thể thuận đường cho tôi đi nhờ được không? Chỗ này không bắt được xe."
Tang Diên nhàn nhạt nói: "Em ở đâu?"
Ôn Dĩ Phàm: "Cư xá Gia Uyển."
"Ồ" Tang Diên thu hồi ánh nhìn: "Không thuận đường."
"..."
Ôn Dĩ Phàm cả đời này chưa từng gặp người nào nhỏ mọn như vậy. Cô khẽ cười xin lỗi, lại nói: "Tôi không nhờ anh đưa về tận nhà, chỉ cần cho tôi xuống ở trạm xe lửa gần đây thôi. Thật làm phiền anh!"
Tang Diên chăm chú nhìn thẳng vào cô, qua mấy giây mới miễn cưỡng nói:
"Lên đây đi."
Ôn Dĩ Phàm âm thầm nhẹ nhàng thở ra, lên ngồi bên ghế phó lái, cúi đầu thắt dây an toàn.
Tang Diên khởi động xe.
Bên trong xe hoàn toàn an tĩnh, không gian nhỏ hẹp lại bị bịt kín.
Tang Diên không mở nhạc, cũng không có ý muốn cùng cô trò chuyện.
Thấy bản thân trắng trợn đi nhờ xe, xong lại ngồi im không nói lời nào, giống như xem Tang Diên là tài xế, Ôn Dĩ Phàm chủ động gợi chuyện: "Sao anh đột nhiên phải đi? Không phải là bạn bè tụ tập sao?"
Tang Diên trả lời qua loa lấy lệ: "Ồn ào."
"..."
Ôn Dĩ Phàm cũng không biết anh đây là đang nói tụ họp ồn ào, hay là nói cô ồn ào.
Môi cô giật giật, cũng không nói gì thêm nữa.
Ôn Dĩ Phàm nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, khung cảnh lướt qua thật nhanh, ánh đèn đường kéo dài thành những dãy sáng làm chói mắt. Cô dần chìm vào những suy nghĩ mông lung.
Nhớ đến cuộc trò chuyện với Tô Hạo An lúc ở trên xe này.
Ôn Dĩ Phàm và Tô Hạo An đúng là bảy năm không gặp.
Nhưng với Tang Diên thì không phải như vậy.
Ôn Dĩ Phàm không nói chuyện này cho bất kỳ ai.
Qua phản ứng của Tô Hạo An, có lẽ Tang Diên cũng như cô không đề cập chuyện này với ai khác.
Hình như chỉ có hai người bọn họ biết chuyện.
Đầu học kỳ hai năm lớp mười một, Ôn Dĩ Phàm vì bác cả thay đổi công việc nên phải đi theo nhà bác dời đến thị trấn Bắc Du. Sau đó, trừ hai người bạn từ nhỏ là Chung Tư Kiều và Hướng Lãng, cô không liên lạc với ai ở trường cũ cả.
Trừ Tang Diên.
Vốn Ôn Dĩ Phàm cũng nghĩ bọn họ sẽ cắt đứt liên lạc sau khi cô chuyển trường.
Nhưng không biết bắt đầu từ đâu, thỉnh thoảng Ôn Dĩ Phàm sẽ nhận được vài tin nhắn từ Tang Diên. Anh không chủ động tán gẫu hay hỏi han gì, chỉ là gởi bảng điểm của anh trong các cuộc kiểm tra nhỏ hay cuộc thi cuối kỳ đến. Ngay cả xếp hạng thành tích cuối năm cũng gởi đến cho cô.
Cứ như vậy duy trì đến cuối lớp mười một.
Sau khi có kết quả xếp hạng thành tích cuối năm lớp mười một, Ôn Dĩ Phàm vừa vặn nhận được một tin nhắn ngắn từ Tang Diên. Lúc ấy cô quấn quít thật lâu, cuối cùng vẫn lấy phiếu điểm thành tích của bản thân điền vào khung soạn tin nhắn, rồi ấn nút gởi đi.
Bên kia đại khái là không nghĩ cô sẽ trả lời.
Một lúc sau, mới trả lời một câu.
'Thành tích của bọn mình cũng tương tự nhau. Hay cùng đăng ký vào một trường đại học nhé.'
Lại sau một lát.
Anh lại nhắn tới hai chữ.
'Được không?'
*******
Ôn Dĩ Phàm khẽ thở dài một tiếng.
Lúc này cô mới chú ý xe đã đi vượt qua trạm xe lửa, cô sửng sốt một chút, vội nhắc: "Hình như đi quá trạm xe lửa rồi, tôi nhớ đi thêm một chút nữa lại đến trạm kế tiếp, anh cho tôi xuống ở ngay phía trước đi!"
Tang Diên lành lạnh "Tôi là tài xế à?"
"..."
Rõ ràng trước khi lên xe đã nói rồi mà?
Giống như khó chịu vì lời nói của cô, Tang Diên không dừng xe, tiếp tục lái về phía trước.
Ôn Dĩ Phàm không nhịn được hỏi: "Anh muốn lái đến đâu vậy?"
"Nhà em." Tang Diên cất giọng châm chọc: "Nếu không còn có thể đi đâu?"
"..."
Ôn Dĩ Phàm thấy bọn họ hoàn toàn không thể nói chuyện vui vẻ với nhau được. Anh luôn như có như không châm chọc cô, thái độ tuy không rõ ràng nhưng có chút khó chịu khi phải tiếp xúc với cô.
Ôn Dĩ Phàm muốn giải thích rõ ràng với anh.
Nhưng lại cảm thấy cũng không thật cần thiết.
Cứ như vậy xe đã đến cư xá Gia Uyển.
Tiểu khu này được xây hơn mười năm rồi, kiến trúc và trang thiết bị đều cũ kỹ, không gian cũng nhỏ hẹp. Phòng ốc cũng là do các chủ nhà tự bảo trì, những không gian chung như cầu thang và hành lang thì bị bỏ mặc. Lúc này ở cổng cũng không có bảo vệ gác.
Ngay cả chắn xe cũng không hạ xuống.
Tang Diên không lái xe vào trong, trực tiếp ngừng ở cửa tiểu khu.
Ôn Dĩ Phàm cởi dây an toàn, cười khách sáo: "Hôm nay rất cám ơn anh, khi nào thuận tiện tôi mời anh ăn cơm nhé."
"Ừ?" Tang Diên dựa lưng vào ghế, nghiêng đầu, giọng điệu bỡn cợt: "Nhanh như vậy đã muốn hẹn gặp lần sau sao?"
"..."
Ôn Dĩ Phàm thật tò mò.
Mấy năm này anh mang danh xưng "đầu bảng phố ăn chơi", chắc là được rất nhiều người yêu thích.
Cho nên chỉ cần nghe một câu nói bình thường cũng có thể làm anh suy diễn đến dụng ý khác.
Dù sao thì, vì lời cô nói ở quán bar lúc trước, đã làm anh hiểu lầm về cô.
Ôn Dĩ Phàm quyết định giải thích: "Hồi trước ở quầy bar, là tôi vô tình lỡ lời—— "
Không đợi cô nói xong, Tang Diên cắt ngang lời cô: "Câu nào?"
Tang Diên: "Có phải câu 'Vậy thì thật tiếc'?"
"..."
Ôn Dĩ Phàm buông tha, trực tiếp bỏ qua đề tài này, thò tay mở cửa xe.
"Anh lái xe về cẩn thận nhé."
Ôn Dĩ Phàm đi vào tiểu khu.
Phòng cô đang thuê nằm ở tòa nhà đầu tiên gần cửa tiểu khu, từ cổng lớn đi vào vài bước rồi rẽ phải là đến.
Lấy chìa khóa ra, Ôn Dĩ Phàm mở cổng tòa nhà, đi thang bộ lên. Đây là toà nhà sáu tầng, lên đến lầu ba, lại đi vào hành lang bên trong, nhà cô là căn hộ đầu tiên.
Ôn Dĩ Phàm đang định đi qua, đột nhiên thấy có ba người đàn ông đang đứng trước cửa nhà cô, nồng nặc mùi rượu khó ngửi. Lúc này bọn họ đang vừa hút thuốc, vừa hihi haha nói chuyện hài tục tĩu.
Cũng không rõ là bọn họ vừa mới đến, hay đã chờ ở đó một lúc lâu.
Đèn hành lang đang bị hỏng, ánh sáng lờ mờ, không thấy rõ bộ dáng của bọn họ. Nhưng theo ánh sáng xuyên qua từ bên ngoài, Ôn Dĩ Phàm có thể nhận ra một người trong số đó, chính là gã đàn ông ở đối diện nhà cô.
Ôn Dĩ Phàm bỗng nhiên nhớ ra.
Từ hôm cô báo cảnh sát đến nay, đã qua năm ngày.
Cô dừng động tác lại.
Nhưng chìa khóa trong tay cô bỗng rung lên leng keng một tiếng.
Mấy gã đàn ông quay đầu nhìn lại.
Tên xăm hình hổ cười lên "Chị gái xinh đẹp à, chị về rồi à?"
Không biết tại sao bọn họ lại đứng ở chỗ này, Ôn Dĩ Phàm cảm thấy bất an.
"Mấy anh em à, người đẹp này, nói tao quấy rầy cô ta." Tên xăm hình hổ thở dài, giọng nói đục ngầu lại khàn đặc: "Nhưng tao vô tội mà, tao chỉ gõ cửa cũng tính là quấy rầy à?"
"Người đẹp, cô không biết quấy rầy là gì à?" Một tên khác nói: "Cô có muốn biết quấy rầy thật là sao không?"
Ôn Dĩ Phàm không nói gì, quay đầu đi xuống lầu.
"Sao cô ta chạy?"
"Tao làm sao biết tại sao cô ta chạy? Người đẹp! Chúng tôi không làm gì đâu! Tán gẫu một chút có được không?"
"Tôi không trách cô đâu người đẹp! Ý tôi chỉ muốn làm lành với cô, hàng xóm mà, đừng làm căng như vậy."
Vừa nói những lời này, bọn họ cũng theo Ôn Dĩ Phàm chạy nhanh xuống lầu.
Đám đàn ông bước chân lớn, trong miệng còn cười hưng phấn, như là đang chơi đùa, ở nơi tối tăm này lại càng đáng sợ.
Ôn Dĩ Phàm không có thời gian lấy điện thoại ra báo cảnh sát, chỉ có thể chạy, đến dưới lầu, mở cổng rồi chạy ngay ra ngoài cổng lớn của tiểu khu. Cô muốn nhờ bảo vệ giúp, nhưng đột nhiên nhớ ra, lúc về không thấy ai trong trạm trạm bảo vệ cả.
Khu vực xung quanh tiểu khu không quá vắng vẻ, chỉ cần ra cổng đi thêm một đoạn sẽ đến khu phố ẩm thực nhộn nhịp.
Ôn Dĩ Phàm nghĩ cố chạy đến nơi có nhiều người thì sẽ an toàn thôi.
Sau lưng tiếng bước chân dường như càng ngày càng gần.
Vào lúc này, Ôn Dĩ Phàm đã nhìn thấy cổng tiểu khu, xe của Tang Diên vẫn đậu ở đó, anh đứng dựa vào cửa phó lái, dáng vẻ lười biếng, hình như đang nói chuyện điện thoại.
Nghe thấy tiếng động, Tang Diên nâng mắt, đối mặt với cô.
Ôn Dĩ Phàm chậm lại nửa nhịp, trong đầu thoáng qua ý định nhờ anh giúp. Nhưng lại nhanh chóng cân nhắc lại, vẫn quyết định chạy đến khu phố ẩm thực đông người.
Ôn Dĩ Phàm sắp chạy ngang qua anh.
Tang Diên cúp vội điện thoại, lên tiếng gọi cô "Ôn Dĩ Phàm."
Cô giương mắt, lại lần nữa bốn mắt gặp nhau.
Liếc thấy vẻ mặt cô lúc này, cùng với ba gã đàn ông có vẻ bất lương đang đi theo sau cô.
Tang Diên thần sắc lãnh đạm, vô cùng bình tĩnh.
"Đến đây."