Khó Ngủ

Chương 23:




Đêm đó, Trương Cổ gọi Hàn Chu ra ngoài sân.
Ba người cùng ngồi một bàn. Trương Cổ đứng hàng thứ tư trong đám người này, lão thông minh, khéo xử sự, khéo đưa đẩy, có uy tín khá cao. Kể cả Hàn Kỳ cũng không dám làm càn quá mức trước mặt lão.
“Tiểu Chu, mày thích thằng nhãi trong kia à?”. Trương Cổ phủi bụi một cái, ngồi thẳng lưng, hỏi.
Hàn Chu nhìn lão, gật đầu, nói: “Thích”.
Lời hắn vừa thốt ra, Hàn Kỳ bèn nổi giận, chỉ vào gắn nói với Trương Cổ: “Anh xem đi, có khác gì cha nó không, cũng bảo là thích mẹ nó đấy, rồi quên luôn mình đang làm cái gì!”.
Hàn Chu nghiêng đầu, trên mặt không có biểu cảm gì, nhạt nhẽo nhìn Hàn Kỳ chằm chằm. Hắn lại nhớ tới gương mặt đầy dấu tay của Hà Dung An.
“Thằng lớn thấy đàn bà thì u mê đầu óc”. Hàn Kỳ cười lạnh. “Thằng bé còn ghê gớm hơn, hóa ra là thứ đồng tính luyến ái, chẳng trách tìm đàn bà cho nó nó còn giả ngu, đếch thèm đụ”.
Trương Cổ nói: “Được rồi, bớt mồm đi”.
“Thích đàn ông cũng chẳng phải việc gì ghê gớm, chúng ta đã thế này rồi, chỉ cần thích là được”. Trương Cổ nhìn Hàn Chu, vẫn không nóng nảy. “Bọn chú đã nhìn mày lớn lên, nếu thích thật thì để nó cho mày cũng không phải là không được”.
Hàn Chu rũ mắt, chậm rãi nói: “Cảm ơn chú”.
“Nhưng mày không nên lừa gạt bọn chú!”.
Giọng điệu Trương Cổ chợt trở nên nghiêm khắc. “Càng không nên động tay chân với Hàn Kỳ, nó cũng là chú mày, mày vì một người ngoài mà ra tay với người mình à!”.
Hàn Chu chẳng nói gì.
Trương Cổ rít một hơi thuốc lá, khói phả trắng, đốt ngón tay chai sạn, nói: “Tiểu Chu, thằng bé kia có thích mày không? Dưa hái cưỡng cũng không ngọt đâu”.
“Đừng quên cha mày, và ông bà nội mày đã chết thế nào”.
Mắt Hàn Chu giật giật, theo bản năng mà sờ vết thương cũ trên tay. Trương Cổ lại nói tiếp: “Lúc trước bọn chú cũng khuyên ba mày, nó không nghe, cuối cùng kết cục như thế đấy”.
“Mày đừng giẫm lên vết xe đổ của ba mày”.
Hàn Kỳ cười lạnh: “Thằng nhãi kia lúc ấy mặc toàn hàng hiệu, đồng hồ trên tay trị giá mấy trăm ngàn, rõ ràng là đứa giàu có, sao có thể coi trọng thằng ngốc như mày được? Nó chỉ muốn trốn thôi, mới dỗ dành mày, chỉ có mày, như bị ma ám!”.
Trương Cổ nói: “Tiểu Chu, mày cứ suy nghĩ cẩn thận đi, xem mày muốn gì. Chú đi gọi điện cho anh Ba”.
Hàn Chu nâng mắt lên nhìn lão, gật đầu nói: “Vâng”.
Trương Cổ cười, vỗ vỗ vai hắn, nói: “Chúng ta mới là người một nhà”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.