Hà Dung An là tay mơ, đường thì toàn đường núi đường đèo cong queo uốn lượn, mấy lần suýt rơi xuống vực. Cậu cẩn thận từng li từng tí một, đi cực kì chậm.
Mãi đến tận khi chân trời phía đông sáng lên, Hà Dung An mới thở phào nhẹ nhõm.
Hàn Chu cầm bình nước đưa cậu, để cậu nghỉ ngơi một chốc.
Hà Dung An mím mím đôi môi khô khốc, nhận lấy, uống một hơi hết hơn nửa bình. Nước lành lạnh nhuận họng, rốt cuộc cũng có cảm giác sống sót sau tai nạn.
Xe dừng lại ở ven đường, cửa sổ mở, ra khỏi đường núi là đường đi trở nên rộng rãi, nhưng nhìn qua vẫn không thấy người ở, hai bên là những cánh đồng hoang vu.
Hà Dung An vừa uống nước vừa quan sát bên ngoài, máu trên mặt Hàn Chu đã được rửa sạch, gương mặt hắn bị một vết xước khiến cho trông càng lạnh lùng, hắn co duỗi tay một lúc rồi nói: “Tôi lái cho”.
Hà Dung An nhìn hắn: “Tay anh…”.
“Không sao đâu”. Ánh mắt Hàn Chu rơi trên người cậu, nói: “Tôi lái nhanh”.
Hà Dung An do dự một chốc, rồi vẫn gật đầu đồng ý.
Hai người đổi ghế, Hàn Chu nói: “Em có thể ngủ một lúc, chừng nào ra được rồi tôi sẽ gọi em dậy”.
Hà Dung An nói: “Tôi không buồn ngủ”.
Hàn Chu nhìn cậu, cũng không miễn cưỡng, tay sờ gò má cậu một cái rồi thu về.
Đường quốc lộ trông không thấy điểm bắt đầu, họ cùng ngồi trong một chiếc xe bán tải nhỏ cũ nát, những dãy núi và bình nguyên hoang vu đều bị bỏ lại phía sau, mặt trời phía đông lên cao dần.
Hà Dung An thấy giờ phút này, họ như hai chú chim giãy thoát khỏi lao tù trong đầm lầy, đập cánh, chạy về nơi phương xa không đoán định được.
Cậu nói không buồn ngủ, nhưng sau khi trải qua một tối kinh hoàng, thả lỏng người rồi cũng hơi buồn ngủ.
Cậu nhắm nửa con mắt, đột nhiên phát hiện xe tăng tốc thật nhanh. Hà Dung An tỉnh táo hơn một chút, ánh mắt liếc qua, chiếc gương vỡ vụn trong xe phản chiếu hình ảnh một chiếc xe khác đang đuổi theo sau lưng họ.
Hà Dung An lập tức ngồi thẳng dậy.
Giọng nói trầm thấp và lạnh nhạt của Hàn Chu vang lên: “Thắt chặt dây an toàn, ngồi cho vững”.
Hà Dung An quay mặt nhìn hắn. Hàm dưới Hàn Chu căng thẳng, giữa đôi mày có chút lệ khí.
“Chúng đuổi theo đó ư?”.
Hàn Chu xoay vô lăng ngoặt một cú, xe phía sau hiển nhiên muốn vượt lên, thậm chí định tông vào đuôi xe họ. “Không phải, có vài người về sớm, hẳn là chú Trương gọi điện cho họ, để họ chặn chúng ta ngay trên đường”.
Hà Dung An cứng người, một hồi lâu sau mới tìm lại được giọng nói của mình, mờ mịt hỏi: “Chúng ta còn có thể thoát sao?”.
Hàn Chu liếc mắt nhìn cậu, nhẹ giọng nói: “Có thể”.
Hà Dung An nhìn hắn, tự dưng cũng bình tĩnh thêm một chút, cậu thấp giọng nói: “Tôi không sợ đâu”.
Hàn Chu nhéo ngón tay cậu một cái rồi buông lỏng.
Lái xe nhanh hơn, gió thổi vào qua ô cửa vỡ vụn, như dao cứa lên mặt.
Kẻ phía sau cách họ khoảng hơn năm mươi mét, bám đuổi mãi không buông. Hà Dung An bực mình mắng một cậu, đột nhiên ánh mắt cậu ngưng lại, nói: “Hàn Chu, xe sắp hết xăng rồi”.
Hàn Chu mím chặt môi, liếc nhìn đèn báo hiệu đang nhấp nháy không ngừng, nhìn chằm chằm con đường không có điểm dừng phía trước, bảo cậu: “Ngồi im”.
Hắn dứt khoát quay đầu xe, nắm chặt vô lăng, đạp ga đến tận cùng, đón đầu đâm mạnh vào chiếc xe còn chưa tới trước mặt kia.