Khó Ngủ

Chương 7:




Đèn treo trên tường chưa tắt, ánh sáng trắng bệch, không một chốn che thân.
Hàn Chu ngắm con bướm nhấp nhô, lòng bàn tay dán vào nơi da thịt bóng loáng. Hà Dung An căng thẳng, thở phập phồng, con bướm trong tay hắn cứ lên lên xuống xuống, có vẻ hơi sợ hãi.
Hàn Chu nhìn không chớp mắt, đây là lần đầu tiên hắn chủ động đụng tới con mồi của bọn họ, hoặc gọi là – hàng hoá.
Hà Dung An không nhúc nhích, hình như Hàn Chu chỉ sờ thôi, không định làm gì khác nữa.
Một lúc lâu sau, ánh mắt Hàn Chu rơi vào bắp chân cậu, da ở cẳng chân trắng sạch, vài vết gậy rõ ràng đan xen màu xanh đỏ. Khi hắn đụng vào, Hà Dung An bật dậy lùi ra sau tường, đề phòng nhìn hắn chằm chằm.
Hàn Chu không biểu cảm đối mặt với cậu, ánh mắt Hà Dung An vừa cảnh giác vừa căm hận. Một tay Hàn Chu chống trên giường, bắt được mắt cá chân của Hà Dung An bèn trực tiếp kéo về, mặt Hà Dung An đổi sắc, dùng lực đá Hàn Chu.
Hà Dung An sao có thể là đối thủ của Hàn Chu cho được.
Hai người yên lặng giãy dụa rồi lại áp chế. Hàn Chu chiếm thế thượng phong, cầm hai cẳng chân cậu mà banh ra, nghiêng người áp lên người cậu, từ trên cao nhìn xuống Hà Dung An.
Hà Dung An nghiến răng mắng: “Anh bệnh à!”.
Sắc mặt Hàn Chu bình thản. Một dây vai áo của Hà Dung An tuột xuống làm lộ ra nửa bên vai, cổ áo thấp, núm vú nhỏ mềm, nhìn không sót thứ gì.
Hà Dung An nhận ra ánh mắt của Hàn Chu, mặt vừa hồng vừa trắng, mắng một câu biến thái. Hàn Chu lại nhìn núm vú trên một bên ngực cậu, ngơ ngác, tay xốc dây vai áo lên.
Hà Dung An ngẩn người.
Hàn Chu bắt lấy mắt cá chân cậu, nhìn thương tích trên đùi, váy ngắn, những vết thương đan xen, còn xước xát, dưới ánh đèn trông mà hơi giật mình.
Hàn Chu nâng mắt, nhìn Hà Dung An. Hà Dung An như cô gái nhỏ bị bắt nạt, chân giơ lên, chiếc váy hoa nhỏ ôm lấy thân thể thon gầy đơn độc, có một kiểu đẹp đẽ dị dạng và vặn vẹo.
Hắn không dùng mấy sức để nắm chân Hà Dung An, cậu đá một cái, Hàn Chu lấy tay chặn lại, cau mày, ánh mắt nặng nề nhìn cậu.
Đây là “cô gái” không nữ tính nhất mà hắn từng gặp, sức thì lớn, lại không nghe lời chút nào.
Hà Dung An lạnh lùng nhìn Hàn Chu, tay lại biệt nữu* vuốt phẳng làn váy.
(*biệt nữu chắc ai cũng biết nhỉ, kiểu nghiện còn ngại rồi xù lông lên. Cơ mà khs lại cho biệt nữu vào đoạn này…)
Hàn Chu không nói gì thêm, hắn tắt đén, lui về ngồi trên chiếc ghế kia. Bốn phía một mảnh tối tăm, chỉ có những tia sáng mơ màng tìm đường vào qua cửa sổ.
Hà Dung An không nằm xuống nữa, mà ngồi dựa vào vách tường, nhìn Hàn Chu, hai người lặng yên nhìn nhau trong bóng tối.
Một lúc lâu sau, Hà Dung An nói: “Tên ngốc”.
Hàn Chu không hé răng.
Hà Dung An nói tiếp: “Tôi khát”.
Lát sau, có tiếng động vang lên trên giường, một chai nước khoáng lăn tới cạnh người Hà Dung An.
Hà Dung An rũ mắt, cầm bình nước nhưng không uống, rõ là đã biết mà còn hỏi: “Anh tên gì?”.
Hàn Chu nhìn Hà Dung An, mở miệng: “Hàn Chu”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.