Việc Thiên Bồ nhận chủ đã đi qua gần nửa tháng, Hàn Mục Vi mới được hưởng an bình, bởi vì sư phụ nàng rốt cuộc xác định trái Bồ Thần Quả mà nàng cho hắn không phải là đồ dỏm, mà là hàng thứ đẳng.
Đối điểm này Hàn Mục Vi tỏ vẻ nàng thật là tận lực, rốt cuộc Tiểu Thiên Bồ nói viên trái cây đầu tiên của nó là tinh hoa của mấy vạn năm thanh linh khí gom lại, chịu nhật nguyệt tinh hoa tẩm bổ mới có thể ngưng kết mà thành, một cây Thiên Bồ chỉ có thể có một viên như vậy.
Đối với việc mà sư phụ rối rắm, Tiểu Thiên Bồ cũng bị bức cho hiện thân để bảo đảm cho sư phụ không biết xấu hổ nhà mình rằng Bồ Thần Quả chỉ có thể tẩm bổ thần hồn, đi trừ độc trong tâm ma, cũng không thể làm thần hồn bất diệt. Hàn Mục Vi đối với ý nghĩ này của sư phụ cũng là cảm thấy kỳ lạ: "Thần hồn bất diệt đó là quỷ tu rồi, sư phụ, này còn không phải là sống không được siêu sinh sao?" - Làm người thật sự không tốt sao?
"Con thì biết cái gì?" - Thiện Đức chân quân thưởng một cái bạo lật cho tiểu nghiệt đồ "ăn cây táo, rào cây sung" của hắn: "Chúng ta tu tiên vốn chính là nghịch thiên mà đi, một khi ngã xuống hoặc là tọa hóa, đó là lại không có kiếp sau. Huống hồ tu sĩ tu chính là thần hồn bất diệt, thân thể bất hủ".
Hắn hiện tại có điểm hối hận thu đồ đệ, này tiểu béo nha đầu chính là tâm can đen tối, liền thân sư phụ đều lừa dối, có cái đồ đệ như vậy, hắn đều có điểm lo lắng cho mình có thể hay không cảnh đêm thê lương? Bất quá lần Thiên Bồ nhận chủ này, có Thiên Nhất sư bá che chở, hắn nhưng thật ra có thể thiếu lo lắng một chút, hôm qua tràng diễn kia cũng không xem như vô ích, ít nhất làm các vị ở đây đều biết tiểu nghiệt đồ này không quá may mắn.
"Vậy cũng tốt" - Hàn Mục Vi ngồi xếp bằng ở đệm hương bồ, hai tay ôm đầu nhỏ của mình, trên đùi nàng là Tiểu Thiên Bồ đang ngồi, sau khi ký kết Cộng Sinh Khế Ước, bản thể của Tiểu Thiên Bồ liền dịch tới đan điền của Hàn Mục Vi, cắm rễ trên thổ linh căn: "Dù sao trăm tuổi chết vừa, rảnh rỗi đâu mà để ý nhiều như vậy" - Giống nàng như vậy chỉ là cái ngoài ý muốn, nữ chính có thể hay không xuyên qua tới có khi còn khác.
Tiểu Thiên Bồ ninh mày nhỏ, nó do dự có nên nói cho chủ nhân rằng nàng khả năng sẽ vĩnh thế không được siêu sinh hay không? Kỳ thật sách cổ của Thiên Diễn Tông ghi lại về Thiên Bồ cũng xem như không sai, chỉ là thiếu một ít bộ phận quan trọng nhất. Thật là có Bồ Thần Quả có thể làm cho tu sĩ thần hồn bất diệt, bất quá trái Bồ Thần Quả đó có chút đặc thù, so với trái cây đầu tiên mà Thiên Bồ ngưng kết còn muốn đặc thù hơn.
Sau khi Thiên Bồ cùng cộng sinh chủ nhân ký kết Cộng Sinh Khế Ước, linh căn được ký sinh nháy mắt sẽ nở hoa kết quả, viên Bồ Thần Quả đó chính là thứ có thể làm cho tu sĩ thần hồn bất diệt, cũng là một viên trái cây duy nhất có thuộc tính tương đồng cùng với linh căn của cộng sinh chủ nhân. Chỉ là viên Bồ Thần Quả kia chỉ có thể thuộc về cộng sinh chủ nhân, nó sẽ an gia ở Thần phủ của cộng sinh chủ nhân, không có lúc nào mà ngừng tẩm bổ thần hồn của cộng sinh chủ nhân, bất quá cho dù như vậy mà vẫn có người thật sự muốn diệt, vẫn là có thể diệt được.
Thiện Đức chân quân ngẫm lại hình như cũng là cái lý này, kỳ thật trong lòng hắn đã sớm nguôi ngoai, rốt cuộc hiện nay hắn mới bảy trăm hai mươi ba tuổi, đã là Nguyên Anh hậu kỳ đỉnh tu vi, có thể nói là sắp bước vào Hóa Thần, liền tình huống trước mắt tới xem, hắn cách chết còn xa đâu, bất quá trên mặt vẫn là bộ dáng đau lòng khó nhịn, hắn duỗi tay nắm khối thịt trên gương mặt của tiểu đồ đệ mà nhắc nhở nàng: "Con phải ở mọi thời khắc mà ghi nhớ sư phụ của mình là ai, sư thừa là người nào, không cần làm một ít việc khi sư diệt tổ, biết không?" - Còn tưởng lừa hắn, mắt hắn mù sao?
"Ngô.. Con đã biết" - Hàn Mục Vi nói chuyện có phần lọt gió, gì mà tới khi sư diệt tổ rồi: "Bất quá ngài lần này cũng không có lỗ vốn nha" - Không đến nửa tháng, người của Mộc gia đều cho hắn tặng hai phần đồ vật, cũng không biết nơi đó có phần của nàng hay không? Bất quá cho dù là có, xem bộ dáng này của sư phụ phỏng chừng cũng là không có.
"Hừ, mắt con sáng lắm" - Thiện Đức chân quân nghĩ đến những cái mà Mộc gia đưa đến để bồi thường gần đây, trên mặt cũng không còn cái gọi là đau lòng khó nhịn, ý cười đều áp không được, hắn buông gương mặt đầy thịt của tiểu đồ đệ, thanh thanh giọng nói: "Con đã lĩnh hội cuốn Luyện Khí kỳ công pháp 《Thuần Nguyên Quyết》cũng không sai biệt lắm, từ ngày mai con liền tự mình tu luyện, không cần lại tới chỗ của vi sư nữa".
Nhìn đến tiểu mập mạp này, hắn liền nhớ tới lễ vật mà Mộc gia đưa tới đều có một nửa là của kẻ lừa đảo này, hắn liền có chút buồn bực mà nói: "Mấy thứ bồi thường kia của Mộc gia đưa đến đều là của một mình ta" - Nói xong hắn lại từ trên tay lấy một cái nhẫn trữ vật ném cho Hàn Mục Vi: "Cái này là của con, sau khi dẫn khí nhập thể thì hãy lấy máu nhận chủ" - Cái nghiệt đồ này có khí vận quá mức, phải áp một chút mới được, bằng không đạo tâm sẽ khó sinh ra, nghĩ vậy hắn lại không khỏi hỏi chính mình vì cái gì muốn tìm đường chết mà thu đồ đệ?
"Cảm ơn sư phụ" – Hai con chim trong rừng không bằng một chim tới tay, Hàn Mục Vi tiếp được cái nhẫn trữ vật kia, trong lòng đã thỏa mãn, từ giờ khắc này nàng cũng là người có nhẫn trữ vật, đến nỗi những cái đồ vật đó nhìn không thấy sờ không tới, nếu không tới trong tay nàng vậy không phải là của nàng: "Đồ nhi nhất định sẽ nỗ lực tu luyện" - Nói nữa sư phụ của nàng chỉ có đồ đệ duy nhất là nàng, ngày sau đồ vật của hắn không phải đều là của nàng sao? Nghĩ như vậy vẫn là rất tốt đẹp.
"Mau cút mau cút" - Thiện Đức chân quân xoay người đưa lưng về phía nàng, bắt đầu đả tọa chuẩn bị tu luyện: "Sau khi dẫn khí nhập thể thì phải nhớ lên trên núi dọn sạch cỏ dại".
Hàn Mục Vi mông nhỏ nguyên bản đã rời đi đệm hương bồ, vừa nghe lời này lại nháy mắt ngồi trở về: "Sư phụ, chúng ta có thể lại nói.."
"Lăn" - Thiện Đức chân quân tay áo tùy ý vung lên liền đem tiểu nghiệt đồ cùng đệm hương bồ quét ra trúc ốc của hắn, rốt cuộc lỗ tai đã được thanh tĩnh, hắn mới bắt đầu tu luyện, bất quá độ cung không bình thường trên khóe miệng đã biểu lộ tâm tình hiện tại của hắn thực tốt.
"Phốc.. phi phi.." - Hàn Mục Vi hai tay chống mặt đất nằm bò, đem đất trong miệng nhổ ra, sư phụ của nàng nhất định là cố ý: "Bồ Bồ, ngươi nói sư phụ của ta có tính là ngược đãi nhi đồng không?"
Thật sự có cảm giác muốn đổi một cái sư phụ khác, bất quá nghĩ đến phía trước hắn có che ở nàng, nàng lại có điểm luyến tiếc: "Ai, quả nhiên là con người không thể hoàn mỹ được" - Giống sư phụ nàng như vậy phỏng chừng nàng còn phải giúp đỡ tìm lão bà, ngẫm lại đều cảm thấy gánh nặng ngày sau của mình không nặng như vậy.
Tiểu Thiên Bồ thấy chủ nhân của mình mặt dính đầy bùn, khóe miệng còn có nước miếng dính chút đất ươn ướt, nó nghĩ thầm muốn lau đi, bất quá nghe nàng nói vậy, lại cảm thấy chủ nhân của nó nên dài ra đầu óc, bọn họ còn đang ở ngoài cửa của trúc ốc của Thiện Đức chân quân đây: "Thiện Đức chân quân hành sự luôn luôn đúng mực, khẳng định sẽ không làm ngươi bị thương".
"Điều này cũng đúng" - Hàn Mục Vi bò lên, đem đệm hương bồ cùng nàng cùng nhau bị quét ra cửa thu vào túi Càn Khôn: "Rốt cuộc ta nhiều thịt, muốn thương gân động cốt cũng có chút khó".
Này.. lời này thì nó phải nói tiếp như thế nào đây?
Hàn Mục Vi vỗ vỗ bụi đất trên người, khiến cho Tiểu Thiên Bồ ở phía trước dẫn đường trở về động phủ của nàng. Nói đến động phủ, nàng còn có điểm đau lòng. Nói từ ngày đó nàng cùng Tiểu Thiên Bồ ký kết Cộng Sinh Khế Ước, hố của Tiểu Thiên Bồ đã bị tông môn nhận thầu. Những đại năng của tông môn giống hệt mấy nhà khảo cổ học ở hiện đại, nơi đó cơ hồ bị đào trăm thước đất. Theo sư phụ hắn có lộ ra, cũng đích xác tìm được một ít thứ tốt, bất quá Hàn Mục Vi tin tưởng thứ có giá trị nhất đã về tay nàng, chỉ là còn có chút luyến tiếc khối bảo địa phong thuỷ kia.
Động phủ hiện tại của nàng cũng là thực không tồi, cửa động tuy rằng giấu ở trong đám cỏ dại, nhưng được cái là có ẩn nấp. Đến trước cửa động, nàng lấy ra thân phận ngọc bài của chính mình mới ra lò mở ra cấm chế, trước mắt lập tức xuất hiện một cái đường nhỏ, Hàn Mục Vi ngửa đầu tiến vào, đây mới là phương thức chính xác để mở ra: "Đúng rồi, Bồ Bồ, động phủ chúng ta còn mọc ra tuyệt thần thảo nữa không?" - Đồ vật kia quả thực chính là vũ khí sắc bén tốt nhất để vào nhà cướp của, rất được sư phụ nàng yêu thích.
"Sẽ không" - Tuy rằng tuyệt thần thảo là cộng sinh của Thiên Bồ, nhưng nó đã nhận chủ, bản thể ở đan điền của chủ nhân, này thì khác rồi: "Bất quá ta có hạt của chúng, nếu ngươi muốn thì chúng ta có thể trồng một ít".
"Vậy trồng ở trong viện trong động phủ của chúng ta một ít đi" – Thật ra nàng muốn trồng ở bên ngoài động phủ, nhưng nghĩ đến sư phụ nàng liền lập tức từ bỏ cái ý tưởng này: "Về sau khi ta có thể xuống núi rèn luyện, mang nó ở bên người cũng coi như là cho chính mình chừa chút át chủ bài".
"Được" - Tiểu Thiên Bồ ngẫm lại mới nói: "Mũ rơm của ta có thể cho ngươi dùng" –Mũ cỏ xanh của nó là dùng tâm của tuyệt thần biên chế mà thành, thủ pháp là từ truyền thừa trong trí nhớ nó tìm được, tương đương đặc thù. Mũ rơm đó cũng coi như là bảo vật thiên nhiên, phía trước chủ nhân trốn lôi kiếp thời điểm có ném văng ra, cũng may mũ rơm là nó tự mình biên, nên được nó thu trở về, bằng không Thiên Đạo khẳng định sẽ đem mũ rơm của nó chém thành cặn bã.
"Có thể" – Sau khi cùng Tiểu Thiên Bồ cộng sinh, Hàn Mục Vi cũng rõ ràng rất nhiều chuyện, nàng thật thực cảm thấy may mắn lúc trước mạo hiểm, đến nỗi nhan sắc của mũ rơm, thật sự là mệnh quan trọng hơn nhiều: "Át chủ bài bảo mệnh của chúng ta càng nhiều càng tốt, Tu Tiên giới này cũng không phải là đùa giỡn, chúng ta cần thiết cẩn thận điệu thấp, đương nhiên còn phải nỗ lực tu luyện nữa".
Hàn Mục Vi đi theo đường nhỏ khoảng nửa canh giờ, mới đến động phủ chân chính của nàng. Động phủ này nằm ở khe núi giữa sườn núi của Tiêu Dao Phong, địa thế nơi này cực kỳ khó đi.
Nàng xem qua chỗ khe núi này đều không phải là do thiên nhiên hình thành, quanh thân núi đá đều phi thường trơn nhẵn, còn có sân bên ngoài giống như nơi luyện võ trường, đều là giống nhau san bằng. Đối diện luyện võ trường chính là Vô Phong Nhai, Hàn Mục Vi không biết trên đỉnh Vô Phong Nhai rốt cuộc có gió hay không, nhưng nhất định là có nước, bởi vì hiện tại cái dòng suối của khe núi đối diện chính là từ trên đỉnh núi kia uốn lượn mà xuống.
Đối với động phủ này, Hàn Mục Vi phi thường vừa lòng, nơi này chẳng những thanh tĩnh, cảnh sắc cũng cực đẹp: "Rừng trúc tĩnh lặng, cây tùng làm bạn, mênh mang xanh thẳm khe núi hà khê, sương trắng bốc lên tựa tiên thần" - Nàng đang nói gì vậy? Trang gì cũng không thể trang tài nữ, rốt cuộc đây không phải là ở hiện đại, nàng cũng không thể dùng lung tung rối loạn thuật ngữ của tài chính học chuyên nghiệp mà đem người lừa dối, nhẹ nhàng vỗ vỗ thịt trên mặt mình: "Thỉnh Hàn Mục Vi tiểu béo treo lên vẻ cười ngây ngô, tiếp tục cộc lốc mà ngây ngốc đi" - Ta không phải tài nữ, nữ chính mới là.
Sau khi trở lại thạch ốc cùng Tiểu Thiên Bồ ăn chút gì, Hàn Mục Vi liền lấy ra đệm hương bồ, chuẩn bị bắt đầu đả tọa. Nhờ Tiểu Thiên Bồ giám định, cuốn 《Thuần Nguyên Quyết》 mà sư phụ cho nàng đều không phải là là công pháp ở thời kỳ thượng cổ, mà gần như là thời kỳ viễn cổ.
Tiểu Thiên Bồ lại cho nàng sửa đúng một chút, nàng gần như là Thiên linh căn, chỉ có Đơn linh căn liền tính là ở thời kỳ thượng thần cũng là tư chất thượng giai, đơn giản là gần với thiên địa ngũ hành nhất.
Mà 《Thuần Nguyên Quyết》 căn bản chính là ngược dòng ngũ hành tìm ra căn nguyên, cho nên người có tư chất Đơn linh căn không tốt thì không thể luyện, biến dị linh căn càng không thể luyện. Hàn Mục Vi nghĩ đến Tiểu Thiên Bồ nói 《Thuần Nguyên Quyết》 sau khi luyện đến Đại Thừa, lúc đó nàng liền cùng thổ căn nguyên không khác nhau nhiều lắm, tâm liền thật lạnh thật lạnh, nàng là cái nữ hài tử, cả ngày cùng mặt xám mày tro ở bên nhau có phải hay không không tốt lắm? Chính là Tiểu Thiên Bồ lại nói, công pháp này có uy lực cực đại, nàng nghe xong chỉ có thể đau lòng mà ném xuống lộ tuyến tinh xảo nguyên bản nàng đã vì chính mình quy hoạch.
Ngồi xếp bằng ở trên đệm hương bồ, hai móng vuốt nhỏ mập mạp tùy ý mà đặt ở đầu gối, thẳng thắn eo lưng, lại đem mông nhỏ thu lại, Hàn Mục Vi liền nhắm mắt lại bắt đầu chậm rãi phóng nhẹ hơi thở, tiến vào phóng không trạng thái, cảm giác quanh thân, thân thể đi theo dần dần giãn ra. Đúng rồi, chính là loại trạng thái này, cái gì cũng không nghĩ, chỉ bằng cảm giác mà cảm nhận hết thảy quanh thân.
Có gió thổi qua, tóc mai bên tai tùy theo mà bay nhẹ; có giọt nước rơi, tiết tấu tần suất không nhanh không chậm; còn có.. còn có.. hô hô.. hô hô..
Hàn Mục Vi lại một lần không chịu đựng được Chu Công câu dẫn, thành công mà đi vào giấc ngủ.