"Cái gì?" - Không đợi Hàn Mục Vi hoàn hồn, Mộc Nghiêu cũng đã phất tay, như mây tựa ưng mà bay khỏi Tiêu Dao Phong, mũi chân đạp gió bay thẳng đến đỉnh núi của Vô Phong Nhai, Hàn Mục Vi tiến lên hai bước: "Chạy" – Tiền thuê của động phủ là cái gì?
Tiểu Thiên Bồ đúng lúc mà lên tiếng giải thích nghi hoặc cho nàng: "Động phủ này lúc trước không khác gì cái động của lũ chuột, trừ bỏ cấm chế ở bên ngoài còn con được chứ những thứ chỉ có thể dùng hai chữ đơn sơ để hình dung. Hiện tại những thứ như thạch ốc, tiểu viện tử, luyện võ trường này đều là do Mộc Nghiêu sau khi đạt được Trúc Cơ tự tay kiến tạo".
"Cho nên?" - Hàn Mục Vi đôi tay ôm ngực, thực không cho là đúng: "Nơi này vẫn là Tiêu Dao Phong, phong chủ của Tiêu Dao Phong là ai? Là sư phụ của ta, ta chính là người thứ hai trừ bỏ sư phụ ta có được Tiêu Dao Phong, hắn ở đây được bao lâu rồi? Lần sau ta phải đòi sân phí của hắn".
Tiểu Thiên Bồ vô ngôn, hai người này chính là một cái quỷ một cái ma, đều rất không có tự mình hiểu lấy.
Sau khi Mộc Nghiêu đi rồi, Hàn Mục Vi liền cầm lấy khối ngọc giản mà hắn lưu lại về Chung Hiểu bí cảnh nhìn thử, nội dung không nhiều lắm nhưng những gì cần có thì vẫn phải có, bản đồ được vẽ cũng rất kỹ càng tỉ mỉ.
Xem xong nàng suy nghĩ một hồi liền móc ra Thiên Diện Châu mà sư phụ quên lấy lại: "Bồ Bồ, ngươi nói sư phụ có phải không định đem Châu Tử này lấy lại đúng hay không?" - Nói thật ra nàng thật đúng là phi thường muốn hạt châu này, chủ yếu là có nó thì ở bên ngoài hành tẩu sẽ thuận tiện hơn rất nhiều.
"Có lẽ là vậy" - Tiểu Thiên Bồ biến ảo thành nhân nằm ở trên bụng Hàn Mục Vi: "Thiện Đức chân quân là người sẽ không quên thu lại vật của mình, đương nhiên hắn cũng sẽ không đem đồ vật cho người khác mượn".
Tuy rằng nghe Tiểu Thiên Bồ nói như vậy, nhưng Hàn Mục Vi cảm thấy vẫn là phải hỏi một chút, lấy ra một trương truyền âm phù, nói hai câu liền buông tay: "Hai ngày sau nếu là sư phụ chưa hồi âm cho ta, ta liền đem viên Thiên Diện Châu này nhận chủ luyện hóa luôn. Sau này nếu hắn có hỏi, ta cũng dễ dàng công đạo, hắn cũng không thể truy cứu, hì hì.."
Nàng cười không khác gì trộm du lão thử, Tiểu Thiên Bồ lấy ra một viên mạn quả mọng không tiếng động mà ăn, thật là một đôi thân thầy trò!
Mà đã qua hơn một năm điều tức tu dưỡng, Thiện Đức chân quân gần nhất cũng khôi phục đến không sai biệt lắm, chỉ là còn có một chút tinh huyết không kịp bồi bổ lại, vừa mới thu công liền nhận được truyền âm của chưởng môn sư đệ: "Tông môn đại bỉ?" - Hắn nhíu mày tưởng tượng, bấm tay tính toán liền sáng tỏ: "Chung Hiểu bí cảnh" - Không biết tiểu nghiệt đồ trong hơn một năm này có lười biếng hay không?
Hắn duỗi cái lười eo, vỗ vỗ mông đứng dậy đi ra cửa, thấy ngoài trận pháp có một quả truyền âm phù đang chống đỡ, vẻ mặt Thiện Đức chân quân lộ vẻ nghi hoặc: "Tại sao lại có thứ này?" - Phải biết rằng đã vài trăm năm hắn không thu được truyền âm bùa giấy nào, đã đến tu vi này thì bọn họ chỉ dùng ngọc phù truyền âm, duỗi tay lấy, truyền âm phù lúc nãy còn ở ngoài trận pháp giờ đây đã ở trong tay của Thiện Đức chân quân, vừa búng tay thì bùa giấy liền cháy.
"Cảm ơn sư phụ đã đưa Thiên Diện Châu cho đồ nhi, đồ nhi vô cùng cảm kích, cúi người cảm tạ ngài" - Thiện Đức chân quân nhíu chặt mày khi nghe được âm thanh kiều mềm này: "Đồ đệ này bị ngốc có phải không?" – Đồ vật tới tay rồi còn muốn trả lại, tuy rằng đối phương là hắn, nhưng Thiện Đức chân quân thiệt tình không thiếu Thiên Diện Châu.
Năm đó sau khi hắn kết Nguyên Anh liền đi theo một đám bỏ mạng đồ đệ đi Vô Vọng Hải, đám kia người muốn giết hắn đoạt bảo, nhưng hắn chạy thoát được. Bất quá vận khí của hắn cũng không tốt mà vào nhầm lãnh địa của giảo yêu ở biển sâu, những yêu thú đó có ý đồ mê hoặc hắn, muốn săn Nguyên Anh của hắn để ăn, làm cho hắn không thể không dùng trận pháp ở biển sâu đại khai sát giới.
Lần đó tuy rằng giết hơn trăm đầu giảo yêu, nhưng Thiên Diện Châu hắn chỉ có bốn viên, trừ bỏ một viên đã bị hắn luyện hóa thì viên hắn cho tiểu nghiệt đồ kia là viên lớn nhất.
"Hừ" - Thiện Đức chân quân lục nửa ngày mới lấy ra được mấy trương truyền âm phù cấp thấp: "Sang năm ở tông môn đại bỉ nếu con không thể tiến vào thứ hạng mười trở lên thì bổn quân liền không.." - Cái này không được, vạn nhất tiểu nghiệt đồ cũng không muốn người sư phụ này đâu, kia chẳng phải là làm thỏa lòng của nàng: "Bổn quân liền tịch thu tiền tiêu hàng tháng của tông môn trong hai mươi năm của con, còn có khi chưa đạt Trúc Cơ thì khi đánh nhau con không được dùng cây gậy kia của mình".
Hàn Mục Vi không nghĩ tới nàng thu được hồi âm nhanh như vậy: "Còn có tông môn đại bỉ?" - Sư phụ đây là muốn nàng liều mạng đúng không: "Bồ Bồ, thu thập kỹ năng, chúng ta đi nửa chỉ sơn" - Mỗi cái tông môn đều sẽ có một cái lôi đài, để cho đệ tử trong tông luận bàn, đương nhiên đồng môn không thể tương tàn trong lòng ai cũng hiểu, bàn luận thôi là được. Thiên Diễn Tông cũng không ngoại lệ, lôi đài liền thiết lập tại một nơi giữa nội môn cùng ngoại môn ở lưng chừng núi.
Tại sao lại là ở lưng chừng núi? Bởi vì nửa chỉ sơn chính là một tòa núi bị mất đỉnh, tục truyền là do một vị lão tổ của Thiên Diễn Tông đã phi thăng tước đi. Lôi đài liền thiết lập tại đây, Hàn Mục Vi tuy rằng có không ít kinh nghiệm, thân thủ lẫn tu vi đều không có trở ngại, nhưng nàng có một cái nhược điểm lớn chính là quá ít cùng người khác luận bàn, đây thực là trí mạng, cũng may nàng rất rõ điểm này.
"Ta nghĩ ngươi vẫn là tốn chút thời gian đem viên Thiên Diện Châu luyện hóa cho xong đi" - Tiểu Thiên Bồ nhắc nhở: "Như vậy đi ra ngoài thì tương đối tự tại một chút" - Rốt cuộc trong tông chỉ có vài người là Nguyên Anh chân quân, so với mấy chục vạn môn đồ ở Thiên Diễn Tông thì thân truyền đệ tử thật là một sợi lông của chín con trâu: "Chủ yếu là ta sợ ngươi làm Thiện Đức chân quân mất mặt, đến lúc đó ngươi chuẩn bị công đạo với hắn như thế nào?"
"Đúng đúng đúng" - Hàn Mục Vi thiếu chút nữa đem việc này xem nhẹ: "Ta cũng muốn có mặt mũi" – Mang một gương mặt giả đi ra ngoài, mất mặt cũng là mặt giả đó mất: "Còn có phục sức của tông môn thân truyền đệ tử ta cũng phải thay đổi".
Hàn Mục Vi không biết ở một nơi cách nàng vạn dặm còn có người đang nhớ thương nàng đâu, Liễu Vân Yên đã chín tuổi lúc này đang ôm một quyển sách cổ rách tung toé ngồi yên ở một góc trong lầu một của Tàng Thư Các của tông môn mình, đầy mặt sợ hãi cùng với không thể tưởng tượng: "Tại sao lại như vậy?"
Kiếp trước nàng có một cái nghi hoặc vẫn chưa thể hiểu, chính là đứa ngốc kia ở Hàn gia vì sao lại có thể tu luyện, hơn nữa tu vi cảnh giới còn có thể đạt tới Nguyên Anh cảnh? Theo lý thuyết người trời sinh ngu dại tám, chín phần mười là bởi vì thần hồn không được đầy đủ nên bọn họ không thể tu luyện. Trong ba năm này nàng một khi có tích phân của tông môn liền chạy tới Tàng Thư Các, rốt cuộc hôm nay nàng đã tìm được đáp án.
Bồ Thần Quả? Liễu Vân Yên nhanh chóng xem tiếp, chỉ là trong này đều dùng văn tự cổ, kiếp trước tuy rằng nàng học một ít nhưng đọc lên vẫn là thâm giác khó đọc khó hiểu: "Bồ Thần Quả là trái của thần thực Thiên Bồ, toàn thân xanh biếc Như Ngọc, có thể bổ dưỡng thần hồn, Tịnh Hồn thanh độc".
Không đúng, Liễu Vân Yên trực giác sự tình không đơn giản như vậy, Hàn gia là một tiểu thế gia bất nhập lưu sao có thể sẽ biết Bồ Thần Quả? Mặc dù biết cũng không có năng lực để tìm được mà cho một cái đứa ngốc ăn. Trong lúc nàng càng ngày càng nôn nóng thì ánh mắt đột nhiên quét đến bốn chữ "Bồ roi mây hồn, tức khắc trên mặt huyết sắc tẫn lui, đôi môi khẽ run lên:" Bồ.. Bồ roi mây hồn? "
Kiếp trước bản mạng pháp bảo của đứa ngốc kia chính là một cây roi mây màu xanh biếc, nghĩ đến thứ kia, Liễu Vân Yên cả người đều run:" Nhất định là đúng rồi "- Nàng run run soàn soạt mà nâng lên sách cổ tiếp tục nhìn:" Người cộng sinh? "- Chẳng lẽ đứa ngốc đó cộng sinh được với thần thực Thiên Bồ?
Có thần thực Thiên Bồ chẳng khác nào có Bồ Thần Quả, có Bồ Thần Quả, thần hồn của đứa ngốc kia liền có thể chậm rãi bổ toàn. Liễu Vân Yên đôi tay ôm đầu, nghĩ lại bộ dạng cùng cách hành sự của Hàn Mục Vi, chỉ chốc lát lại đột nhiên trợn tròn hai mắt.
Nàng nghĩ tới nàng sở dĩ sẽ cho rằng nữ nhân kia là đứa ngốc là bởi vì nàng ta rõ ràng đã hơn ba trăm tuổi nhưng còn có thể đi lộ mà nhảy nhót chẳng khác nào tiểu hài tử, hơn nữa nàng cùng đám trẻ con ở Hàn gia chơi ở chung cũng không hề có chướng ngại:" Nàng ta không phải ngốc tử, chỉ là bởi vì thần hồn của nàng ta sau khi bị bổ toàn cũng phải trải qua nhân thế trăm thái, chậm rãi trưởng thành "- Đến nỗi tu vi thì một người có tâm tư như gương sáng căn bản là sẽ không có chướng ngại để tiến giai.
Cho nên mặc dù tâm trí nàng ta như trẻ con nhưng cũng phân rõ trong ngoài. Mà nàng bởi vì muốn thương tổn đám trẻ con ở Hàn gia nên trở thành địch nhân trong mắt nàng ta. Liễu Vân Yên thở dài hai hơi, muốn nỗi lòng vững vàng hơn, nàng hình như đã tìm được đáp án:" Hàn gia là Kỳ Châu, thần thực Thiên Bồ sao? "- Không biết nàng có đủ hay không cách trở thành người cộng sinh của nó hay không? Đối với khí vận của mình thì Liễu Vân Yên luôn luôn tương đương tự tin.
Hàn Mục Vi phải mất nửa tháng mới luyện hóa xong viên Thiên Diện Châu kia, lúc này nàng đang hưng phấn đứng trước gương nhe răng trợn mắt, đè nặng giọng nói:" Ta muốn biến thành ta hầu ca "– Dùng linh lực thúc giục Thiên Diện Châu cùng với ý niệm trong lòng, trong gương lập tức liền xuất hiện ra một con khỉ mặt đầy lông, miệng rộng, sau nàng gọi ra kim côn của mình rồi khiêng trên vai, tay trái gãi gãi sau tai, sau lại để trên trán rồi nhón chân nhún nhảy, giống như đang nhìn về phía xa:" Chẳng lẽ đỉnh núi này có yêu quái? "
" Ân, có một con hầu yêu "– Hôm qua Mộc Nghiêu chưa kịp lên đỉnh núi thì đã bị tổ phụ của mình gọi qua, Trung Châu tặng rất nhiều đồ vật lại đây, hắn chọn một ít mang đến cho nha đầu để nàng dùng, không nghĩ tới sở thích của tiểu nha đầu thật đúng là làm hắn mở rộng tầm mắt.
" Huynh huynh huynh vào bằng cách nào? "- Hàn Mục Vi lấy đôi tay lông xù xù khẩn che lại mặt khỉ của mình, trong lòng thập phần buồn bực, thử thúc giục Thiên Diện Châu muốn biến trở về bộ dáng cũ, lại không thể như nguyện:" Không được xem "– Nàng hiện là đang đào hố cho mình nhảy sao? Ô ô, lại một lần rút kinh nghiệm xương máu, nàng nhất định phải học tập trận pháp, sau đó đem động phủ của nàng bao thành mai rùa, ai dám xông vào liền đánh chết người đó.
" Dựa vào tu vi hiện tại của muội thì một ngày chỉ có thể thúc giục Thiên Diện Châu một lần "- Mộc Nghiêu tay phải nắm thành quyền che ở bên miệng, thanh thanh giọng nói:" Bất quá không có việc gì, ngày mai liền có thể biến trở về rồi ".
Viên Thiên Diện Châu này là do một con giảo yêu tuổi thọ vạn năm ở biển sâu ngưng kết mà thành, Hàn Mục Vi luyện hóa xong cũng biết dựa vào tu vi Luyện Khí kỳ trước mắt của nàng thì một ngày chỉ có thể biến một lần, nhưng nàng không biết sau khi biến ảo, muốn khôi phục lại bộ dáng của mình thì cũng coi như là một lần đổi mạo:" Ô ô.."– Nhưng mà so với vẫn luôn ngậm nó ở trong miệng thì tốt hơn nhiều.