Khờ Nữ Thổ Hệ

Chương 34.2:




Nhìn mặt nàng nguyên bản tuyết trắng như ngọc nhưng giờ phút này lại che kín vết máu, Tiểu Thiên Bồ không khỏi đau lòng. Ở trong trận nó rất muốn hỗ trợ nàng nhưng nó biết là không thể làm như vậy, bằng không sẽ uổng phí một phen khổ tâm của Thiện Đức chân quân: "Đợi lát nữa ta đi Vô Phong Nhai hái mấy trái huyết nương tử chín về, thứ này rất bổ huyết, dưỡng tinh cũng hiệu quả không tồi, mỗi ngày ăn mấy quả thì tốt rồi" - Trước mắt nó cũng chỉ có thể làm như thế này.
"Ân, được" - Hàn Mục Vi hoãn lại, sau liền cắn răng ngồi xếp bằng, nghỉ ngơi hai khẩu khí liền lấy ra hai viên cực phẩm linh thạch ánh sáng có chút ảm đạm nắm ở trong tay bắt đầu điều tức: "A.." - Linh khí vừa mới dũng mãnh tiến vào trong cơ thể nhập vào kinh mạch thì nàng không cấm hút một ngụm khí lạnh, đau quá. Bất quá chậm rãi liền thích ứng, thực mau kinh mạch nguyên bản bị uể oải liền khôi phục trơn bóng.
Theo linh khí ở trong cơ thể vận hành, dây đằng quấn ở linh căn cũng phóng xuất ra một loại năng lượng màu xanh biếc, nó cùng với linh lực du tẩu trong kinh mạch. Những miệng vết thương thật nhỏ trên người nàng thực mau liền kết vảy, sau chậm rãi tróc bóc ra. Dẫn đường linh lực vận hành qua hai đại chu thiên, trên mặt Hàn Mục Vi dần dần có một tia huyết sắc, lại vận chuyển thêm một đại chu thiên, nàng liền thu công, ngửa đầu nhìn bầu trời, lúc này mặt trời mới mọc trên cao.
Đứng lên quay đầu nhìn về phía phá trúc ốc cách đó không xa, nàng cười cười, liền xoay người rời đi. Lão nhân hành sự luôn không thảo hỉ như vậy nhưng lại nghiêm cẩn đến mức tận cùng. Vết thương trên người nàng nhìn giống như rất hù người nhưng chỉ có chính mình rõ ràng rất, những vết thương đó chỉ là những vết thương nhẹ ngoài da, có thể làm nàng đau, nhưng lại không làm nàng ngã xuống, kiệt lực cùng khô kiệt linh lực trong cơ thể mới là mấu chốt.
Gọi ra nón cỏ xanh của Tiểu Thiên Bồ nhìn qua dường như bị cẩu gặm quá đội lên đầu, sau nàng tự phong linh lực ngồi xổm xuống bắt đầu tay không nhổ cỏ. Trong đầu không ngừng một lần lại một lần mà nghĩ lại tình hình hôm nay nàng ở trong trận đối địch, động tác ở tay cũng không chậm chút nào.
Một canh giờ sau, Hàn Mục Vi đã ra mồ hôi như mưa, khóe miệng khô nứt, bất quá trên mặt lại cực kỳ thỏa mãn, chính là loại cảm giác vô lực này làm nàng rõ ràng mà nhận tri đến chính mình đã từng chỉ là một phàm nhân: "Hô.." - Thở phào một hơi sau, nàng cởi bỏ phong ấn của linh lực: "Về động phủ điều tức một phen, sau đó đổi bộ dáng khác đi nửa chỉ sơn".
Tiểu Thiên Bồ lấy ra một quả hồng diễm diễm chỉ to bằng ngón cái của người lớn đưa cho Hàn Mục Vi: "Đây là huyết nương tử, ngươi ăn đi" - Nó đã hái hết những trái huyết nương tử chín ở Vô Phong Nhai rồi.
Đặt ở trong miệng cắn một cái, ngọt ngào, Hàn Mục Vi lại muốn nữa: "Ăn ngon, ngươi không bị vị kia ở Vô Phong Nhai phát hiện đi?" - Nàng sợ có người tới đòi nợ nàng.
"Không có" - Tốc độ của nó cực nhanh có thể nói là thần không biết quỷ không hay: "Mộc Nghiêu ở trên đỉnh Vô Phong Nhai luyện kiếm, căn bản vô tâm tư chú ý mấy chuyện này".
Tiểu Thiên Bồ không biết chính là lúc nó mới vừa đi, Mộc Nghiêu đã đi xuống Vô Phong Nhai, thần thức đảo qua liền phát hiện mười mấy cây huyết nương tử ở sườn núi đã trọc lóc, cười nhạt nói đùa: "Đây là gặp tặc?" – Hơn mười cây huyết nương tử là do hắn khi còn bé tự trồng, bởi vì mỗi ngày đều phải bò lên đỉnh Vô Phong Nhai mà cơ hồ mỗi ngày hắn chảy huyết, xem ra có người phải đi theo đường xưa của hắn.
Dùng cực phẩm linh thạch tu luyện, Hàn Mục Vi thực mau liền điều tức xong, linh lực trong cơ thể cũng còn coi như sung túc: "Ta muốn đem những cái xác của cực phẩm linh thạch này đặt ở trong viện để hút linh khí" - Thứ này dùng quá tốt.
"Để ta hỗ trợ ngươi" - Dù sao động phủ hiện tại đã được bảo vệ, bọn họ hành sự có thể không cần lại băn khoăn.
"Được."
Xong việc, Hàn Mục Vi thúc giục Thiên Diện Châu đem chính mình biến thành thiếu nữ xinh đẹp, sau ở trước kính chuyển động thân thể: "Dựa vào dáng vẻ này hẳn là sẽ không có nam đồng chí bỏ được mà đánh ta gần chết mới thôi đi?"
"Ngươi không phải muốn điệu thấp sao?" - Tiểu Thiên Bồ có chút không hiểu được: "Gương mặt này nhưng không điệp thấp được -" Nhìn khuôn mặt linh động như này, tuy không bằng Hàn Mục Kỳ nhưng cũng không kém bao nhiêu.
"Tại vì không phải ngày mai còn phải vào trận sao?" - Hàn Mục Vi cũng thực bất đắc dĩ: "Ta muốn tìm người luận bàn nhưng không muốn bị thương" - Chờ, chờ nàng giỏi hơn một chút nàng liền biến thành một tên đểu cáng, loại mà làm người thấy liền muốn đánh.
Thu thập một chút liền trực tiếp ngự kiếm rời đi, đây là lần thứ hai nên lần này cảm giác của Hàn Mục Vi rõ ràng khá hơn so với ngày hôm qua, tốc độ cũng nhanh hơn một ít. Tới nửa chỉ sơn, nàng cũng không vội lên lôi đài, mà là từng bước từng bước trước quan sát, cuối cùng đứng ở phía dưới của lôi đài thứ ba.
Trên lôi đài là hai vị kiếm tu giao đấu, tu vi đều giống nàng đều là tangà mười của Luyện Khí. Hàn Mục Vi sở dĩ lựa chọn cái lôi đài này chủ yếu là bởi vì từ lúc nàng tu luyện tới nay, đã từng tiếp xúc qua kiếm tu, nhưng lại chưa từng giao thủ, đến nỗi có bao nhiêu vị nàng đã tiếp xúc nàng còn phải cố gắng nghĩ lại.
Sau khi man tử mặc đồ màu trắng bị quét xuống lôi đài thì Hàn Mục Vi liền trực tiếp nhảy lên lôi đài, hướng tới vị thư sinh mặt trắng đã rút kiếm trên lôi đài, chắp tay nói: "Nội môn đệ tử Mục Vi Hàn mặt dày thỉnh sư huynh chỉ giáo".
Đừng nhìn hắn có một bộ mắt thư sinh trắng nõn, nhưng lại lạnh như sương, môi mỏng nhấp chặt, khí chất nhìn qua càng giống kiếm tu so với vị kia ở Vô Phong Nhai, hắn đáp lễ nói: "Phá Vân Phong nội môn đệ tử Mộc Sướng, thỉnh chỉ giáo".
Mộc? Hàn Mục Vi đột nhiên cảm thấy không tốt, người này không phải là người của Mộc Gia Trung Châu đi? Phải biết rằng trong Mộc gia mười người thì bảy, tám người là kiếm tu, trong xương cốt đối kiếm đều mang theo một loại si mê. Nàng trừu trừu cái mũi, có điểm muốn hỏi một chút hắn có thể làm nàng đi xuống lại suy xét một hồi hay không? Nhưng vào lúc này đầu óc lại hiện lên một lão nhân lôi thôi, nàng lập tức thần sắc một ngưng liền không làm chần chờ: "Thỉnh".
Kích đấu chạm vào là nổ ngay, Hàn Mục Vi cầm côn sắt trong tay đón nhận đòn kiếm đánh lại phía mình. Mộc Sướng ở nhìn thấy côn sắt của nàng thì mày thoáng nhíu, mắt lộ ra nghi hoặc, nghĩ thầm vị này hẳn không phải là bà thím mà lão tổ tông coi trọng cho thúc tổ đi? Nhưng nhìn nữ tử đang đánh nhau với hắn thì hắn lại giác không có khả năng, thúc tổ hắn không tục như vậy, lập tức liền không khách khí.
Hàn Mục Vi căng côn đá đi kiếm của Mộc Sướng đảo tới, sau mượn lực xoay chuyển, đôi tay chống đất lộn nhào qua cầm côn đánh xuống, nháy mắt côn kiếm gặp nhau, hai người đều bị chấn đến lùi ra. Liên tục lui về phía sau bốn bước mới ổn định lại gót chân, Hàn Mục Vi nhẹ thở một hơi, hai mắt như cũ nhìn chằm chằm tên thư sinh cách nàng không đến hai trượng.
Những đệ tử khác dưới lôi đài quan chiến ai cũng đều nín thở ngưng thần, tên thư sinh này chính là khách quen của nửa chỉ sơn, đệ tử ở Luyện Khí kỳ thua dưới tay hắn đếm không hết, hôm nay nhưng thật ra có một hãn bà nương tới. Kiếm của Mộc Sướng vừa chuyển, hai mắt của Hàn Mục Vi liền co rụt lại, tay trái đánh kết ấn, tay phải đảo côn sắt, tức khắc phi sa hoành khởi, đề côn nghênh chiến.
Đánh gần nửa cái canh giờ, Hàn Mục Vi đột nhiên nhận thua: "Đa tạ chỉ giáo, ngày sau tái kiến" - Nói xong liền nhảy xuống lôi đài lưu tại Mộc Sướng trên đài, lúc này sắc mặt của hắn rất khó xem, quai hàm phồng lên, hoàn toàn không thấy tư thái cao lãnh phía trước: "Ngươi có thể lại căng thêm một hồi, ta còn không có dùng đại sát chiêu" - Rõ ràng nàng có thể thua khó coi một chút nhưng lại làm nàng trốn thoát.
Hàn Mục Vi ngó hắn liếc mắt một cái, nàng nhìn thực ngốc sao: "Ngày mai ta còn có chuyện quan trọng, ngày khác tái chiến".
Mộc Sướng nhìn chằm chằm bóng dáng rời đi của nàng, sát chiêu không dùng được nên tâm tình hắn rất không tốt, hắn tưởng đem nàng kéo trở về để đánh tiếp.
Trải qua một đêm điều tức, Hàn Mục Vi lại lần nữa đúng giờ xuất hiện ở đỉnh núi của Tiêu Dao Phong, Thiện Đức chân quân thấy bộ dáng không sợ gì cả của nàng, trên mặt cuối cùng là đẹp một chút: "Tự mình đi vào đi".
"Dạ" - Hàn Mục Vi hướng tới lão nhân chắp tay sau liền chậm rãi đi vào pháp trận, vừa bước một bước vào trong trận lập tức trước mắt nàng tối sầm. Mới vừa nhấc chân đi về phía trước thêm một bước, đã nghe một tiếng "hưu", nàng nháy mắt giơ côn đánh gãy mũi tên đâm tới, trước mắt tức khắc liền sáng ngời.
Khác với hôm qua, hôm nay xuất hiện ở nàng trước mặt nàng không phải là rừng đào mà là một mảnh sa mạc, vàng rực rỡ, trên đầu là ánh nắng chói chang của mặt trời. Hàn Mục Vi không dám nghỉ chân lâu lắm, mỗi một bước đều truyền đến thanh âm sàn sạt, chỉ là mới vừa đi không đến mười bước, đùi phải liền thiếu chút lún vào cát lún, nàng căng côn chống lên mặt đất nhảy lên không, đôi tay cầm côn cơ hồ dùng bảy phần lực đạo đánh vào nơi nàng thiếu chút nữa rơi vào.
Trong phút chốc, sa mạc liền không hề bình tĩnh, đồ vật trốn ở dưới lớp cát lún cũng ra tới, hàng ngàn hàng vạn con bò cạp độc to bằng gà điền linh, bò rất nhanh, còn thỉnh thoảng ném ra độc châm. Hàn Mục Vi một bên tránh né, đánh tan bốn phương tám độc châm hướng bay qua tới, một bên đập những con bò cạp đỏ đậm kia: "A.."
Cơ hồ giết đỏ cả mắt rồi, trên tay, trên mặt đều là độc châm. Lần này nàng dùng hết toàn lực như cũ cũng chỉ có thể ở trong trận chống được mười lăm phút thì đã bị quăng ra tới, chỉ là hôm nay bị thương so với ngày hôm qua đối mặt đào hoa trận thì phải nghiêm trọng hơn nhiều. Thiện Đức chân quân ném xuống một cái tiểu bình sứ liền xoay người rời đi.
Tiểu Thiên Bồ nhẹ nhàng thổi nhẹ một cái liền làm những độc châm dính ở trên người Hàn Mục Vi bay mất, thao tác đằng chi cuốn lên bình sứ mà Thiện Đức chân quân lưu lại, lấy ra mở ra xem thử: "Cái này là Mật Phượng Hoa, có thể giải độc tịnh linh, ngươi hé miệng, ta đút cho ngươi uống".
Hiện tại Hàn Mục Vi cũng chỉ có thể hé miệng, nhưng cho dù như vậy, ba canh giờ sau nàng như cũ vẫn xuất hiện ở nửa chỉ sơn. Mặt trời mọc rồi lặn, bảy ngày trôi qua, ngày này nàng ứng ước đi tới lôi đài thứ nhất của nửa chỉ sơn, Trần Đống đã chờ ở trên đài, thấy nàng tới, hắn lập tức đứng dậy chắp tay: "Hàn sư muội, hy vọng hôm nay ngươi không cần thủ hạ lưu tình".
"Tự nhiên" - Bảy ngày Hàn Mục Vi cơ hồ là sống ở bên trong nước sôi lửa bỏng, nhưng nàng vẫn là làm từng bước một, sau khi hôm nay ứng chiến xong nàng tạm thời liền sẽ không đến nữa, đến Tàng Thư Các của tông môn nhìn xem, tìm kiếm công pháp rèn thể thích hợp nàng: "Tiểu muội cũng thỉnh Trần sư huynh chỉ giáo nhiều hơn".
Lại lần nữa luận bàn, hai người đều không có giữ lại, ngay từ đầu liền dùng hết toàn lực, nghiêm túc đối đầu, đây là tôn trọng đối phương. Trần Đống vừa ra quyền thì tay phải của Hàn Mục Vi đã đỡ côn, nghiêng người nhấc chân đá, quyền cước tương hướng, hai người không chút nào thoái nhượng, Hàn Mục Vi thấy thế đột nhiên dẫn đường linh lực xuống trái chân, sau quay người thu chân, xoay người đánh thẳng vào mặt của Trần Đống.
Đắc thủ sau lại lập tức quay người, nhảy ra khỏi phạm vi công kích này. Thu côn đôi tay kết ấn, tường đất dựng lên, Hàn Mục Vi vận chuyển 《 Thuần Nguyên Quyết 》 ở thời điểm Trần Đống một quyền đánh bại tường đất thì nàng chính diện đối đầu, đôi tay cầm côn dùng toàn thân linh lực quét ngang, lập tức tường đất suy sụp, mà Trần Đống cũng bị nàng đánh trúng bụng mà bò trên mặt đất, một hồi lâu mới chậm rãi bò lên: "Đa tạ Hàn sư muội thủ hạ lưu tình".
Lúc này Hàn Mục Vi còn vẫn duy trì tư thế cầm côn, thoáng bình phục nỗi lòng, nàng mới thu hồi côn sắt, chắp tay đáp lễ: "Đắc tội, còn thỉnh Trần sư huynh thứ lỗi" - Sau nghĩ nghĩ, nàng lại hỏi nhiều một câu: "Tiểu muội muốn muốn tu tập rèn thể, không biết Trần sư huynh có kiến nghị nào không?"
"Ngươi muốn rèn thể?" - Trần Đống thật đúng là không nghĩ tới, rốt cuộc rèn thể rất thống khổ thường nữ tử khó có thể chịu được, hắn vi lăng một lúc, liền lập tức lấy ra một khối ngọc giản, đưa cho Hàn Mục Vi: "Tộc của ta có nhiều người là thể tu, cao kiến trừ bỏ kiên trì thì không có mặt khác, trong đây có phương pháp phụ trợ có thể giúp nữ tử rèn thể, tuy không phải công pháp nhưng có thể phối hợp với công pháp để luyện tuyệt đối có hiệu quả không tưởng được" - Muội muội hắn đã chậm, chú định cao lớn thô kệch, hắn lại không muốn nhìn cảnh một kiều muội tử biến thành giả hán tử.
Hàn Mục Vi vui sướng, nhận lấy, chắp tay nói: "Đa tạ Trần sư huynh" - Sau lấy ra một trương truyền âm phù cho Trần Đống: "Ngày sau có việc, Trần sư huynh có thể tùy thời liên hệ ta, nếu có khả năng tiểu muội chắc chắn đạo nghĩa không thể chối từ".
"Được" - Trần Đống cũng không khách khí nhận lấy, cười ngây ngô cùng Hàn Mục Vi cáo biệt, hắn chuẩn bị trở về để thể ngộ một phen trận luận bàn vừa nãy: "Gặp lại".
"Gặp lại."
Trở về động phủ, Hàn Mục Vi gấp không chờ nổi mà lấy ra ngọc giản mà Trần Đống cho nàng, thần thức chậm rãi đảo qua, nhìn lên, trên mặt tràn đầy kinh hỉ. Muốn nói nàng sợ nhất cái gì khi tu tập công pháp rèn thể thì đó chính là sợ sau khi tu tập trong khoảng thời gian lâu rồi thì sẽ biến thành một nữ tử cả người đầy cơ bắp, lưng hùm, vai gấu, đây là thứ nàng không dám tưởng nhất.
Khối ngọc giản này khắc lục một bộ phương pháp rèn thể kéo duỗi có một trăm sáu mươi tám thức, nữ tử sau khi tu tập công pháp rèn thể có thể dựa theo khắc lục trong ngọc giản này để kéo duỗi, chẳng những rèn thể hiệu quả mà còn có thể đạt được không ít hữu ích khác, lại còn có có thể làm cho dáng người của nữ tử càng ngày càng mạn diệu, càng ngày càng mềm mại. Thứ này thật hợp ý Hàn Mục Vi, hoàn toàn giải quyết nỗi lo của nàng về sau: "Bồ Bồ, ngươi nhìn xem cái này có vấn đề gì không?"
"Không có" - Tiểu Thiên Bồ chỉ nhìn lướt qua liền trả lời: "Đây là những thứ cơ bản nhất, còn có một bộ càng khó, hiệu quả cũng càng tốt, ta ngẫm lại xem có thể khắc lục cho ngươi không" - Vi Vi Nhi muốn đẹp -cái bệnh này đã trị không được.
"Được được được, ngươi chậm rãi tưởng" - Nàng không sợ chịu khổ, chỉ sợ "không có mặt mũi" gặp người.
Có ngọc giản này, động tác của Hàn Mục Vi xem như mau, ngày kế sau khi từ trận pháp ra tới, điều tức xong nàng liền chạy tới Tàng Thư Các của tông môn để tìm kiếm công pháp thích hợp cho nữ tử rèn thể.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.