Hàn Mục Vi từ túi trữ vật lấy ra mấy khối ngọc giản, ném cho Hàn Mục Tiêu: "Cho ngươi, nếu gặp được các nàng liền thuận tiện cho các nàng một phần" - Đây là ngọc giản phía trước nàng bớt thời giờ dựa theo ngọc giản mà Mộc Nghiêu cho nàng khắc lục.
Hàn Mục Tiêu mắt lộ ra nghi hoặc mà tiếp được ngọc giản, lấy ra một quả, dùng thần thức quét một chút, tức khắc đầy mặt kinh hỉ: "Đây là từ tay đại sư huynh?" - Bên ngoài đã truyền khắp việc Phượng Minh kiếm tu Mộc Nghiêu khỏi hẳn, nhưng đến nay Thiên Diễn Tông lại không có đưa ra một câu lời chắc chắn. Ngoại giới đều đang suy đoán lần này Chung Hiểu bí cảnh thì ở Thiên Diễn Tông ai sẽ mang đội? Hắn dự đoán tám, chín phần mười sẽ là đại sư huynh của bọn họ chỉ nghe kỳ danh mà không thấy bản tôn.
"Ân" – Vì giọng nói hốt hoảng này của Hàn Mục Tiêu mà Hàn Mục Vi đã nhận thấy được chung quanh có người ở nhìn chăm chú bọn họ, nàng hướng tới Hàn Mục Tiêu nháy mắt ra dấu, làm hắn thu liễm một chút, thần thức truyền âm nói: "Vô Phong Nhai là láng giềng gần Tiêu Dao Phong, ta đã thấy chân nhân là cái tung tăng nhảy nhót, dù sao hắn cũng có một cái mũi hai con mắt, ngươi cũng không cần mê luyến hắn quá mức".
"Không, Béo Béo ngươi không rõ, hắn là tấm gương của ta" - Hàn Mục Tiêu một bộ mê thần tượng, hai mắt mạo ngôi sao: "Năm mươi mốt tuổi kết đan, đứng đầu bảng Bách Niên của Thương Uyên Giới, càng mấu chốt chính là hắn vẫn là đệ nhất nhân của thế hệ kiếm tu mới" – Điều này đối với hắn mà nói là điều xa xôi không thể với tới, bất quá hắn cũng sẽ nỗ lực: "Qua hai ngày ta rảnh rỗi ta sẽ đi động phủ của ngươi ngồi ngồi".
"Tùy thời hoan nghênh" - Hàn Mục Vi thấy hai mắt của Hàn Mục Tiêu càng ngày càng mê mụi, liền nhịn không được mà muốn giội nước lã: "Bất quá ta phải nhắc nhở ngươi người nọ tâm độc thủ cay, ngươi tiểu tâm không cần bị hắn bán, còn giúp hắn tính linh thạch".
Tuy rằng đã hơn một năm không gặp nhưng nàng đã nhìn thấu bản tính của hắn. Huống hồ lão nhân nói gương mặt kia của Mộc Nghiêu lớn lên quá rêu rao, già trẻ toàn khinh, ngay cả Thanh Lăng chân nhân của Vô Cực Tông là phụ nữ có chồng đều đối hắn lòng mang ý xấu. Tuy rằng nàng biết lão nhân có thể cố ý bịa đặt, nhưng không ngại nàng nghe bát quái thu thập tư liệu, ngày sau ở bên ngoài hành tẩu thì trong lòng cũng có thể có cái số.
"Tâm hắc" - Hàn Mục Tiêu càng hiếm lạ: "Ta liền thích loại lòng có khe rãnh này".
Tâm hắc cùng lòng có khe rãnh cũng có thể so? Hàn Mục Vi bẹp miệng lắc lắc đầu, một bộ hắn không thể cứu, nhìn đến tiểu nhị vừa vặn mang đồ ăn lên, liền dứt khoát không hề để ý tới Hàn Mục Tiêu đã sắp khùng không xa, cầm lấy chiếc đũa liền bắt đầu ăn.
"Đúng rồi, tứ bá tứ bá nương vừa trở về, ngươi biết không?" - Ngửi được mùi hương quen thuộc, Hàn Mục Tiêu lập tức thu hồi ngọc giản bắt đầu ăn cơm: "Ngày hôm qua ta thấy tứ bá nương đi nội môn Sự Vụ Xử, vội vội vàng vàng, liền kêu hai tiếng nàng cũng chưa chú ý tới ta. Vẫn là ta đi theo nàng mới hoàn hồn, bất quá cũng mới nói được mấy câu thì tứ bá nương lại vội vã đi mất" - Đây cũng không phải là tác phong của tứ bá nương: "Ngươi có rảnh thì trở về nhìn xem thử".
Tay đang gắp đồ ăn của Hàn Mục Vi hơi dừng, sao cha mẹ nàng trở về lại không thông tri nàng: "Ta đã biết" - Nguyên bản đồ ăn thơm nức nháy mắt trở nên không có hương vị, trong lòng có việc, nguyên bản chỉ ăn một chút, thấy Hàn Mục Tiêu buông xuống chiếc đũa, liền lập tức đứng dậy: "Ta về nhà nhìn xem một chút, ngươi đi dạo đi" – Nói xong móc ra mấy trương phù truyền âm: "Cho ngươi, về sau dùng cái này liên hệ ta".
"Được" - Hàn Mục Tiêu cũng móc ra một khối truyền âm ngọc phù: "Đây là của ta".
Hàn Mục Vi trong lòng hơi lạnh, như thế nào giống như trừ bỏ nàng thì ai có vẻ cũng đều rất giàu vậy? Thoáng nhìn lưu vân ủng ở trên chân mình đã tám năm, trong miệng phiếm một tia đắng chát, lăn lộn mười năm liền một đôi giày mới đều không có, thật là thê lương: "Được, ta đây đi trước" - Nàng hình như còn thiếu một đống nợ bên ngoài, không biết trí nhớ lão nhân có được không?
Cáo biệt Hàn Mục Tiêu, nàng cũng không dừng mà ra khỏi Thiên Hà phường thị, liền ném kiếm về nhà.
Ở một tiểu viện trong nội môn của Thiên Diễn Tông, phòng trước phòng sau trồng đầy Quỳ Lăng Hoa, gió nhẹ phất qua mang theo vị ngọt nhàn nhạt hỗn hợp với một tia hơi đắng.
Anh Nương bưng một chén thuốc đen như mực vào chính phòng, còn chưa đi đến nội thất cửa liền nghe được tiếng ho khan từ buồng trong truyền đến, dưới chân động tác không khỏi nhanh hơn vài phần: "Đương gia" - Nàng đem dược đặt ở đầu giường ngăn tủ, sau ngồi vào mép giường, nâng dậy người nằm ở trên giường, làm hắn dựa vào trong lòng ngực nàng: "Chàng sao rồi?"
Hiện giờ Hàn Trung Minh khô gầy dị thường, bộ mặt hắc trầm, sớm đã không có phong thái tuấn tú như trước, yết hầu hơi ngứa: "Ta không có việc gì" - Ở hơn một năm trước ở Vạn Thú rừng rậm bị đám người của Thi Ma Môn vây đổ sau, tuy mượn kiếm khí cầu đem bọn họ toàn bộ diệt sát nhưng hắn vẫn là vô ý trúng chiêu. Kinh mạch bị khí ăn mòn, linh lực càng là đình trệ không lên, hiện tại ngay cả vận chuyển cũng không được.
Hắn bắt lấy tay Anh Nương, bên trong hai mắt toàn là không tha: "Béo Béo nhà chúng ta còn nhỏ, năm nay mới mười lăm tuổi, nếu là ta..".
"Không, chàng sẽ không có việc gì" - Anh Nương hai mắt đầy nước mắt, đều là vì cứu nàng nên đương gia mới có thể gặp ám toán, duỗi tay lau đi nước mắt mới vừa tràn: "Chờ chàng uống xong dược, ta liền đi tìm Béo Béo, Thanh Minh Đan lục phẩm đối với chúng ta mà nói đúng là rất khó cầu, nhưng nàng không giống nhau, nàng.. nàng rốt cuộc cũng là đệ tử của Thiện Đức chân quân.. ô ô.." – Dù chỉ có một tia khả năng, nàng đều không muốn từ bỏ.
"Nàng vẫn là đứa nhỏ" - Hàn Trung Minh không muốn quấy rầy khuê nữ tu luyện, huống chi tính nết của Thiện Đức chân quân âm tình bất định, hắn sợ gây thêm phiền toái: "Chúng ta không thể..".
"Nhưng chàng là cha của nàng" - Luyện đan sư tối cao ở trong Hàn gia tộc phụng dưỡng chỉ có thể luyện chế linh đan tam phẩm, nhà mẹ đẻ Tưởng gia của nàng còn không bằng Hàn gia: "Chàng cũng không muốn nàng tuổi nhỏ liền không có cha đi?"
Lục phẩm Thanh Minh Đan, nàng có nghĩ tới táng gia bại sản đi mua, cũng đi qua Diệu Đan Các, ngay cả linh đan phường đều từng vào. Chính là từ ngũ phẩm đan dược trở lên không phải vào phòng đấu giá của chợ đen mới có thì bị khống chế ở bên trong tông môn. Dựa theo hai cái thân phận của bọn họ không có sư thừa thì rất khó có được. Lục phẩm linh đan, Đan Vũ chân quân của tông môn cũng mới có thể luyện chế thất phẩm linh đan.
Hàn Mục Vi tới cửa nhà, liền trực tiếp móc ra biển số nhà lúc trước cha để lại cho nàng, mở ra cấm chế đi vào, vô thanh vô tức mà kiểm tra đột kích: "Cha, nương" - Đứng ở nội thất cửa của chính phòng, hướng tới trong phòng nhìn lại, hai mắt hơi hơi co rụt lại, đôi tay rũ tại bên người nháy mắt nắm chặt lại.
"Tại sao con lại đột nhiên trở về rồi?" - Anh Nương vội vàng lau khô nước mắt, cũng không có đứng dậy đón, chỉ là ửng đỏ hai mắt nhìn chằm chằm thiếu nữ cao ráo đứng ở cửa: "Không tồi, lớn lên giống ta, không giống cha con" - Tiểu béo nha đầu nhà nàng lớn lên còn cao hơn nàng, nàng rũ xuống hai mắt nhìn thoáng qua nam nhân trong lòng ngực, trong lòng chua xót khó nhịn.
"Nương, buổi tối con trở về ăn cơm, ngài phải nấu đồ ăn ngon cho con đó, con muốn ăn chân heo kho tàu, còn có linh mục cá hấp" - Hàn Mục Vi trừu trừu cái mũi, chịu đựng xoang mũi cay nồng: "Cha, ngài xấu quá".
"Ha hả" - Hàn Trung Minh vô lực mỉm cười nói: "Con gái ta không xấu là được" – Đã là tầng mười một của Luyện Khí, thật tốt, con gái hắn thật giỏi.
"Con không chê người" - Hàn Mục Vi liếm liếm môi, liền nghiêng người hơi ngửa đầu, dùng sức chớp chớp hai mắt: "Con còn có việc, buổi tối trở về" - Không đợi cha mẹ đáp lại, Hàn Mục Vi liền đi, mới vừa đi đến ngoài cửa: "Bồ Bồ, ngươi xác định Thanh Minh Đan có thể?"
"Bồ Thần Quả của ta cũng là có thể, chỉ là dựa vào tu vi trước mắt của cha ngươi thì không ăn được" - Khi Hàn Mục Vi tiến vào nhà ở, nó liền cảm giác được thi khí: "Thi khí này cùng âm minh chi khí lúc trước của Thiên Nhất có điểm giống, tuy rằng còn lâu mới tinh thuần bằng âm minh chi khí nhưng tu sĩ một khi bị dính liền rất dễ dàng bị nó quấn lên, còn phi thường khó thanh trừ. Cha ngươi như vậy, rõ ràng đã là bị xâm nhập cốt tủy, không phải Thanh Minh Đan lục phẩm thì không thể. Có Thanh Minh Đan, khi mà trăng tròn thì ăn vào, sau đó chính là vấn đề thời gian".
"Thi Ma Môn" - Một đôi mắt hạnh trong trẻo của Hàn Mục Vi dần dần liễm đi quang mang, đôi tay nắm chặt thành quyền, bất quá cũng chỉ là trong chớp mắt, nàng liền buông lỏng ra, cười nhẹ: "Chúng ta đi Vô Phong Nhai".
Thanh Minh Đan lục phẩm, lão nhân khẳng định không có, hắn vốn là tu sĩ lôi linh căn, những âm hàn chi khí đó căn bản không ảnh hưởng hắn. Nghĩ tới nghĩ lui, thay vì đi làm phiền người khác, còn không bằng trực tiếp tìm đúng người.
Trên đỉnh Vô Phong Nhai, cuồng phong gào thét, lá trúc cùng lá thông nhiều như sao, che trời lấp đất. Mộc Nghiêu đứng ở đỉnh núi, sắc mặt đạm nhiên, hai mắt khép kín, một thân hồng y theo gió bay múa, hai chân không chút sứt mẻ, xuất kiếm nhanh như tia chớp, sạch sẽ lưu loát.
Hàn Mục Vi ngự kiếm phi đến Vô Phong Nhai, sau thu hồi kiếm bay thẳng đến đỉnh núi leo lên, Tiểu Thiên Bồ có điểm không rõ: "Ngươi có thể dùng ngọc phù hắn cho ngươi truyền âm, thỉnh hắn xuống dưới".
"Không cần, ta muốn tự đi xem" - Rốt cuộc hắn cùng nàng cũng coi như là thiên nhai cùng sai người, đã hơn một năm nay nàng bị phiến rừng đào của Tứ Quý Trận bị thương là quá đủ: "Chờ sau khi từ Chung Hiểu bí cảnh ra tới, ta chuẩn bị tới đỉnh của Vô Phong Nhai thử xem" – Muốn đi lên hẳn là không thành vấn đề, cũng không biết có thể kiên trì bao lâu, từ đỉnh núi ngã xuống hẳn là rất đau đi?
Lỗ tai bên phải hơi động, Mộc Nghiêu ra một cái sát chiêu, lập tức lá trúc cùng lá thông đang tới gần liền bị cắt đứt, sau bay lên không, rời đi đỉnh núi.
Hàn Mục Vi chỉ cảm thấy sợi tóc khẽ nhúc nhích, người cũng đã bị mang đi tới sườn núi, quay đầu nhìn về phía phía sau, lọt vào trong tầm mắt một mạt hồng y, lập tức liền xoay người: "Đại sư huynh, sao ngài lại xuống đây?"
"Có khách tới, để không thất lễ ta đương nhiên phải xuống" - Đã hơn một năm không gặp, tiểu nha đầu đã cao hơn, nghe nói gần nhất nàng đang rèn thể, xem dáng người hẳn là rất chăm chỉ, chỉ là nghĩ đến người thần bí cầm côn ở nửa chỉ sơn, Mộc Nghiêu không cấm cười nhạt, bối tay xoay người nhìn về phía Tiêu Dao Phong đối diện: "Nói đi hôm nay muội lại đây là vì cái gì?"
Nếu nhân gia đều đã trực tiếp hỏi, kia nàng cũng liền không cần vòng vo: "Ngài có Thanh Minh Đan không?"
Mộc Nghiêu nghe vậy, xoay người nhìn nàng đánh giá một phen, thấy này sắc mặt hồng nhuận sau mới hỏi: "Mấy viên?"
Còn có mấy viên? Hàn Mục Vi nhẹ nhàng chớp mắt, tiểu tâm mà dựng thẳng lên hai ngón tay: "Hai viên".
"Hai viên?" - Nha đầu này lại không thành thật, bất quá Thanh Minh Đan hắn thật là có, này vẫn là năm đó đi Đông Châu, luyện đan sư trong tộc chuẩn bị cho, chỉ là sau không cần dùng nên dư, móc ra một cái Tiểu Ngọc bình màu trắng: "Cũng chỉ có một viên, muội muốn không?"
"Muốn" - Hàn Mục Vi cưỡng chế kinh hỉ trong lòng, đôi tay nhanh chóng nhận lấy, đáng thương hề hề mà nói: "Có một viên thì một viên, viên còn lại ta lại đi cầu Đan Vũ sư thúc".
Mộc Nghiêu hơi thu lại cảm xúc trong mắt, mỉm cười nói: "Nếu không muội dự chi cái mệnh tám mươi năm tiếp theo của ta, ta lại giúp muội nghĩ cách lấy thêm một viên?"
"Cái đó.. vẫn không nhọc đại sư huynh lo lắng" - Quả nhiên lão nhân nói một chút đều không tồi, có chút người lớn lên nhân mô cẩu dạng, nhưng ý nghĩ xấu một bụng, tưởng đào hố làm nàng nhảy, không dễ dàng như vậy: "Một hồi ta cũng có thể đi hỏi Thiên Nhất lão tổ một chút, xem lão nhân gia có hay không?"
"Cũng được" - Mộc Nghiêu đem Thanh Minh Đan cho Hàn Mục Vi: "Nửa năm sau ở Chung Hiểu bí cảnh, Thi Ma Môn cũng có tham gia, tiểu sư muội hiểu ý ta sao?"
"Không quá minh bạch" - Hàn Mục Vi bắt được đan dược liền lập tức thu vào bên trong nhẫn trữ vật, cười cong con mắt: "Bất quá con người ta vẫn luôn là người không phạm ta, ta không phạm người, nếu người phạm ta" - Ý cười chợt tắt, trong mắt lãnh phong chợt lóe: "Ta tất tru chi".
Mộc Nghiêu nhướng mày, cười lên tiếng: "Sát khí của muội quá nặng, ta chỉ là tưởng nhắc nhở muội phải chú ý an toàn".
"Đại sư huynh" – Lớn lên đẹp còn chưa tính, cười càng tựa yêu nghiệt họa thủy, Hàn Mục Vi thực khó chịu: "Ta mới mười lăm tuổi, huynh cười như vậy sẽ gây họa thượng thân".
"Họa?" - Mộc Nghiêu cúi đầu: "Muội thật đúng là có thể dính".